Chương 7: Xung quanh cô không còn ai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Note: Nữ chính mất đi giọng nói nên giờ những đoạn hội thoại của cô ấy, khẩu hình và cả lời viết trên giấy mình sẽ dùng ngoặc [ ] này để phân biệt nhé!

___

La Thư Anh không tin vào mắt mình, xuất hiện ở trước cửa phòng bệnh viện lúc này lại là vợ chồng La Cao Bá. Lâu lắm rồi, cô không hề gặp bọn họ, mà bọn họ cũng chưa một lần quan tâm tới tình cảnh của cô. Giờ phút hội ngộ không lường trước này khiến cô cảm thấy vừa cay đắng, lại vừa đau lòng. Trong lúc ngỡ ngàng, cô mấp máy môi tính nói câu gì đó, xong lại nhớ ra rằng mình vốn không thể nói được gì nữa, nên đành yên lặng giương mắt nhìn hai người bọn họ. 

"Thư Anh, đây là cái giá con phải trả cho tội ác của mình."- La Cao Bá lạnh lùng lên tiếng. La Thư Anh ngước mắt nhìn ông, đôi mắt xanh biếc xanh như bầu trời mùa hạ của cô thời khắc này như chuẩn bị tối sầm lại vì giông tố kéo tới. Cái giá cô phải trả ư? Tội ác của cô? Tội ác nào của cô? 

Ba năm trước, dù biết mình chỉ là thay thế chị gái lên xe hoa nhưng cô vẫn cam tâm tình nguyện, hơn cả việc thỏa mãn được tham vọng tình yêu của bản thân khi ấy, chính là mong muốn cứu La gia khỏi tình cảnh nước sôi lửa bỏng. Thế mà, hai người bọn họ không những không có được một lời cảm ơn, còn không ngừng đay nghiến, chì chiết, kể tội cô. 

La Thư Anh năm 20 tuổi quá non nớt, cô thậm chí còn tin rằng dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, dù cuộc đời này gặp phải bất hạnh, sóng to gió lớn thế nào, thì vẫn có gia đình bảo vệ cô, ba mẹ sẽ vĩnh viễn bao bọc, tin tưởng và làm chỗ dựa phía sau cô.  Và dù bọn họ có không yêu thương cô bằng yêu thương La Thư Nhu đi nữa, thì hẳn cũng sẽ không vì bất cứ điều gì mà bỏ rơi cô, từ chối cô. La Thư Anh cũng non nớt tin rằng chỉ cần tình yêu của cô đủ lớn, đủ đậm sâu, việc cô hi sinh cho Tần Ngạo đủ nhiều, thì dần dần có thể hoá giải được hiểu lầm và thù hận của hắn. 

Đúng là quá ngây ngô, quá nực cười. Một La Thư Nhu biến mất, gia đình, tình cảm, hạnh phúc, niềm tin... tất cả những thứ La Thư Anh có thể có được đều biến mất theo. Mọi thứ vỡ tan thành từng mảnh vụn, không còn gì để La Thư Anh bấu víu vào nữa,  nên cô mới rơi xuống địa ngục của sự uất ức và khổ đau. 

"Nghỉ ngơi thêm vài hôm, sức khỏe bình phục ta sẽ cho người đưa con về Tần gia."- La Cao Bá lạnh lùng đưa ra chỉ thị. 

La Thư Anh từng nghe một câu nói "hổ dữ không ăn thịt con", nhưng ba mẹ cô lại hết lần này đến lần khác đẩy cô về nơi ấy, trong khi họ biết rõ những gì cô phải chịu đựng. Họ không nhìn thấy những vết thương trên người cô ư? Họ không thấy cô giờ đã thành kẻ câm, không thấy hồ sơ bệnh án với lịch sử bị sảy thai của cô? 

Không, họ thấy hết, nhưng lại vờ như bản thân không thấy. Cách đây vài phút, khi nhìn thấy mẹ cô bước vào đây, cô đã hi vọng nhận được một cái ôm từ bà. Nhưng hiện tại bà đang nhìn cô bằng đôi mắt xa cách như thể cô không hề mang họ La, như thể đã khác máu tanh lòng, thậm chí bà còn đanh giọng nói với cô: "Ngoan ngoãn trở về Tần gia đi."

Vẻ mặt của La Thư Anh vừa có sự chống đối, lại có phần bất lực. Tim cô như bị một nhát dao cắm thẳng, cô muốn khóc, nhưng nước mắt không thể nào chảy ra. Cô muốn gào thét, nhưng cổ họng khô khốc không phát ra được âm thanh. Cho nên, cô chỉ có thể bộc phát tâm trạng của bản thân thông qua hành động. Tay La Thư Anh lấy lọ hoa ở đầu giường, ném mạnh xuống đất, mảnh vỡ văng khắp nơi, vô tình bắn lên tay La phu nhân làm xước một đường, bà đen mặt, nổi giận đùng đùng giáng cho cô một cái tát đau điếng người. 

"Ranh con này! Tao đã kiên nhẫn với mày lắm rồi. Mày hại chết chị mày, còn ở đây giả khổ cái gì?"

La Cao Bá giữ được tay bà, ngăn bà đang định túm tóc La Thư Anh để đánh tiếp. Cái tát vừa rồi của La phu nhân rất mạnh, làm khóe miệng cô đỏ ửng lên. La Thư Anh không từ bỏ, cô với được cái gì là ném cái đó.

"Con bé đang kích động, chúng ta đi thôi."- La Cao Bá vừa nói vừa kéo La phu nhân ra khỏi phòng. 

Chẳng ai để ý lúc chiếc bình hoa vỡ ra, mảnh vỡ cũng đã bắn lên găm vào tay cô đau nhói, máu chảy thành dòng, uốn lượn nổi bật trên mu bàn tay gầy gò, trắng bệch tới nỗi nổi rõ từng đường gân xanh xao. Tựa như lúc cô đau khổ nhất, ai cũng chỉ bận tâm đến mất mát của riêng mình, đổ lỗi cho cô, căm hận cô, không ai nhìn thấy vết thương rách toạc trong tim cô cả. 

Không một ai. 

Năm ngày sau, Thi Nhĩ cùng Thiển Mãn đến đưa cô về Tần gia. Nhìn sắc mặt La Thư Anh tuy có phần khá hơn, nhưng sức khỏe của cô vẫn còn yếu. Cô lấy ra quyển sổ và cây bút nhỏ trong túi sách, viết một hàng chữ.

[Thi Nhĩ, xin lỗi cô. Tôi đã làm liên lụy đến cô.]

"Tiểu Anh, đừng xin lỗi. Là tôi tình nguyện giúp cô.]

Thiển Mãn đang chuyên tâm lái xe, nghe thấy Thi Nhĩ lên tiếng, liền nói bổ sung với La Thư Anh: "Thiếu phu nhân, Tiểu Nhĩ lo cho cô lắm. Lúc mới tỉnh dậy câu đầu tiên đã hỏi đến cô, ngày thứ hai đã muốn đi đến bệnh viện thăm cô. Nhưng Tần..."

Thiển Mãn đột ngột dừng lời, nhận ra mình vừa chuẩn bị nhắc đến Tần thiếu gia, có thể sẽ động chạm đến cả hai cô gái. La Thư Anh viết lên giấy, sau đó đưa cho Thi Nhĩ xem, cô ấy mỉm cười chuyển lời của cô cho Thiển Mãn rằng không sao. 

Ba người yên lặng suốt cả đoạn đường, ô tô rẽ vào cổng lớn, khu biệt thự đồ sộ hiện ra trước mặt La Thư Anh, cô đứng im một hồi vẫn chưa dám bước vào cửa chính. Nơi này, quá khốc liệt, quá ám ảnh. Giống như con thú lớn với răng nanh sắc nhọn và những móng vuốt dài, kìm hãm cô, giam cầm cô, cào cấu cô nát bươm nhưng lại không có ý định ăn tươi nuốt sống cô một lần. Chỉ muốn trêu đùa trên vết thương của cô, hành hạ trên nỗi đau của cô. Đó mới chính là phong cách của Tần Ngạo.

Mấy cô gái thấy La Thư Anh thì vội vội vàng vàng xúm đến, hỏi thăm cô. Người bàn luận, kẻ thương xót, không tiếc lời ra tiếng vào. Thi Nhĩ ngăn cản bọn họ, muốn để La Thư Anh lên phòng nghỉ ngơi.

Tần Ngạo không có ở nhà, mấy chậu cây ở ban công tầng sáu đã lâu không được cô tưới nước, héo quắt queo. Thư phòng của hắn hơi lộn xộn với vài quyển sách dang dở trên bàn, phòng ngủ lạnh lẽo ảm đạm, chiếc sơ mi màu xám lạnh rơi ở chân giường. La Thư Anh mặc bộ đồng phục vốn dành cho người giúp việc, chuẩn bị lau dọn thì bị Thi Nhĩ ngăn lại.

"Tiểu Anh, để tôi giúp cho. Cô cứ nghỉ ngơi đi." 

La Thư Anh lấy ở chiếc túi trước bụng ra cuốn sổ và cây bút, từ giờ nó sẽ là phương thức giao tiếp của cô với mọi người xung quanh. Cô nhanh tay viết một dòng chữ. 

[Không sao. Tôi không làm việc, Tần Ngạo sẽ nổi giận.]

"Tiểu Anh."

Thi Nhĩ vô cùng bất đắc dĩ, nhưng cô cũng chỉ là một người ở, vị trí nhỏ bé, cô không biết làm thế nào mới tốt. Cuối cùng chỉ có thể chạy phía sau La Thư Anh, cô quét nhà thì cô ấy lau ghế, cô thay ga thì cô ấy trải đệm, phụ được chút nào hay chút ấy.

Cùng với lúc này ở nơi làm việc của Tần Ngạo, hắn nhận được một bưu phẩm. 

"Thứ này do ai chuyển tới?"- Tàn Ngạo vừa lên tiếng hỏi, vừa chăm chú quan sát, mấy ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn. 

"Không rõ thông tin người gửi, bên phòng liên lạc bên dưới chỉ nói là cần đưa cho chủ tịch."

"Không rõ nguồn gốc cũng dám mang lên phòng chủ tịch? Cậu không sợ trong này sẽ là bom hẹn giờ à?"- Hắn cao giọng nói, tuy nhiên không có ý tứ trách cứ trong đó mà thể hiện ý chế giễu nhiều hơn. Thư ký Lâm biết mình tắc trách, vội vàng cúi đầu: "Chủ tịch, xin lỗi. Tôi sẽ thông báo để lần sau mọi người chú ý hơn."

Liếc mắt nhìn lại những tấm hình ngổn ngang trong hộp, cùng tấm thiệp với dòng chữ rồng bay phượng múa có chút nhức mắt. Tần Ngạo ra chỉ thị cho Lâm Tắc: "Gọi Tổng giám đốc lên đây. Đồng thời thu xếp vé máy bay đi Ý chiều nay lúc 2 giờ."

"Vâng."

Chưa đầy năm phút, vị tổng giám đốc mang phong thái như một đàn anh giang hồ, giơ chân trực trực tiếp đạp cửa phòng chủ tịch ra và bước vào. Tần Ngạo nhíu mày nhìn Thiên Trường Khanh, hắn hỏi:  "Cậu là tổng giám đốc hay là côn đồ?"

Thiên Trường Khanh nhún vai, nụ cười của gã quả thật luôn phảng phất một chút phong vị mà côn đồ mới có, gã tiến lại ngồi vắt chân trên ghế sofa.

"Chủ tịch triệu hồi tôi gấp tới đây, không biết có gì đùn đẩy?"

Gã còn lạ gì nữa, cứ mỗi lần Lâm Tắc bảo Tần Ngạo có việc gấp tìm gã là y như rằng gã sẽ nhận được một núi công việc bàn giao.  Vẻ mặt của Thiên Trường Khanh lộ rõ ra sự không tình nguyện, thế nhưng dù sao hắn cũng là cấp dưới, không thể không nghe theo lời của Tần Ngạo. 

"Cậu xem đi."- Tần Ngạo đem chiếc hộp đặt ở trước mặt Thiên Trường Khanh, gã cũng tò mò lấy ra những đồ vật trong hộp rồi xem hết một lượt, cuối cùng gã khẽ nhếch môi và hỏi thẳng: "Lần này lại đi mấy tháng?" 

Thiên Trường Khanh nói lần này, tức đây đã không phải lần đầu tiên. Có trời mới biết, gã còn chẳng nhớ nổi đây là lần bao nhiêu Tần Ngạo nhận được hộp bưu phẩm kiểu như thế này, những bức ảnh và cả tấm thiệp với dòng chữ ghi chú địa chỉ gặp mặt trông đẹp đẽ uốn lượn như đường cong của một quý cô hoàn hảo kia.

"Khoảng hai tháng, hoặc có thể chỉ cần một tháng."

"Được, cứ cho là hai tháng đi. Không về đúng thời hạn cẩn thận tôi mang Hoàng Thế đi bán." Thiên Trường Khanh hơi hậm hực, có vẻ vẫn chưa sắp xếp được tâm trạng không vui của mình khi nhận lệnh ở lại giải quyết núi công việc thay cho Tần Ngạo. Nhưng vì sớm quen thuộc với thái độ của Thiên Trường Khanh, Tần Ngạo cũng không có ý kiến gì với gã, chỉ gật đầu nói: "Quyết định vậy đi." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro