Chương 8: Vụn ký ức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

La Thư Anh ở trong bếp cùng mấy cô gái nữa bận rộn chuẩn bị bữa trưa, may mắn vì Tần Ngạo từ lúc trở về vẫn chưa để ý đến sự có mặt của cô. Tất nhiên, chắc chắn hắn đã biết hôm nay cô trở về biệt thự.

"Thiếu phu nhân, Tần thiếu gia muốn cô mang bữa trưa lên thư phòng cho ngài ấy."

Thiển Mãn bất đắc dĩ nói với cô, thái độ của ông thể hiện sự lo lắng, Thi Nhĩ kéo tay La Thư Anh, nói nhỏ vào tai cô.

"Hay là để tôi mang lên giúp cô, Tiểu Anh. Nếu lại bị Tần thiếu gia đánh đập nữa, e là..."

La Thư Anh lắc đầu, tỏ ý không sao. Cô lặng lẽ sắp xếp đồ ăn vào khay, thời khắc cô từ chối đi theo La Cao Dự đã chứng minh rằng cuộc sống sau này, dù có gặp trắc trở thế nào đi nữa cô cũng phải tự mình đối mặt.

Khay đồ ăn được đặt lên bàn, hơi nóng từ thức ăn bốc lên tạo thành một làn khói mờ mờ. Ở góc có kèm một tờ giấy nhỏ [Tần thiếu gia, tôi mang cơm trưa cho anh.]

Tần Ngạo lạnh lùng liếc qua một cái, không nói với cô thêm điều gì, hắn yên lặng dùng bữa, còn La Thư Anh yên lặng đứng ở góc phòng quan sát hắn. Tần Ngạo ăn cơm một cách vô cùng tập trung, lưng thẳng, đầu hơi cúi thấp, chậm chạp mà bình ổn.

Thư phòng không lớn lắm, đồ đạc cũng không quá bắt mắt xa xỉ, trái lại nội thất được bố cục tiện lợi gọn gàng, hai gam màu trắng xám tạo nên sự lạnh lẽo uy hiếp. Hai người bọn họ một ngồi, một đứng, hơi thở không hòa nhịp. La Thư Anh thấy lòng mình dâng trào sự chua chát khó thành lời, hắn cách cô một khoảng, chỉ một khoảng ngắn ngủi, rõ ràng tiến lên vài bước là có thể chạm tới, nhưng lại có cảm giác dù cô cố gắng theo đuổi cả đời cũng không thể nào bắt được dù chỉ là một cái ống tay áo.


Tần Ngạo- hai chữ này giống như một giấc mộng xa xỉ mà La Thư Anh đã ôm trong lòng từ năm cô tám tuổi. Mười lăm năm trôi qua rồi, liệu Tần Ngạo có biết không? Hắn cô biết cô đã yêu hắn lâu, yêu hắn nhiều và sâu đậm như thế.

Không, hắn không biết. Cũng không hiểu.

Trong lúc La Thư Anh vẫn còn đăm chiêu suy nghĩ, thì Tần Ngạo dùng bữa xong, lấy khăn lau miệng được chuẩn bị bên cạnh. Xuông xuôi, hắn kéo chiếc va li đã để sẵn ở cạnh bàn lên, tiến lại về phía cô.

La Thư Anh cúi gằm mặt, hai tay giấu phía sau lưng, nếu hiện tại hắn muốn tát cô một cái, thì cô cũng không còn đường né tránh. Nhưng Tần Ngạo không làm gì cả, chỉ dùng đôi mắt lạnh lẽo để nhìn cô một cái. Sau đó, hắn thấp giọng cảnh cáo La Thư Anh: "Ngoan ngoãn chờ tôi về, đừng nghĩ bỏ trốn, cũng đừng làm mấy trò ngu xuẩn. Cô không thoát được đâu."

Đợi khi Tần Ngạo đi hẳn, La Thư Anh mới thở phào nhẹ nhõm, thời gian tới xem ra sẽ dễ sống hơn một chút. Ba năm qua, khoảng thời gian bình yên nhất của La Thư Anh chính là mỗi lần Tần Ngạo đi công tác. Có lần đi một tháng, có lần hai tháng, lần lâu nhất của hắn là đi tận hai tháng rưỡi.

Lần này, không biết hắn sẽ đi trong thời gian bao lâu. La Thư Anh vừa ôm trong lòng hi vọng Tần Ngạo sẽ không trở về nhà sớm, vừa chậm chạp dọn dẹp bát đĩa của hắn ở trên bàn.

Buổi tối, La Thư Anh không may bị phát sốt, vì không muốn Thiển Mãn và Thi Nhĩ lo lắng cho mình, cô vội vàng uống một viên thuốc hạ sốt cộng với một viên thuốc đau đầu, sau đó viện cớ để về phòng nghỉ từ sớm.

Một mình ở trong phòng, cơn sốt không những không thuyên giảm, mà dường như còn có dấu hiệu nặng thêm. Da thịt của cô nóng bỏng như than, nhưng thân thể lại không ngừng run lên vì cảm giác lạnh lẽo bủa vây.

La Thư Anh run rẩy trong căn phòng tối đèn, cả người cô như có những đàn kiến nhỏ chạy qua, giấc mơ vỡ vụn chắp vá khiến thần trí cô như bị đập gãy thành từng đoạn. Cô có cảm giác rằng cơ thể của mình đang rơi xuống đáy đại dương, cô không thở nổi, cũng không vùng vẫy nổi.

Thế rồi, cô bất chợt nghe thấy giọng nói của chính mình, từng câu từng câu, nối tiếp nhau như một bản nhạc ngân vang.

"Thư Nhu, xin lỗi chị, thực ra em cũng yêu Tần Ngạo."

"Nhưng người anh ấy yêu là chị, mà chị lại là chị gái của em, cho nên em luôn tôn trọng lựa chọn của anh ấy, cũng tôn trọng tình yêu của hai người."

"Em chưa bao giờ muốn làm tổn thương đến ai, dù là chị, hay là Tần Ngạo."

"Chỉ còn một tuần nữa thôi, anh ấy sẽ làm chồng chị, một người là chị gái mà em yêu quý nhất, một người là thanh xuân mà em tôn thờ nhất, em thực sự, thực sự cầu chúc hai người có nhiều hạnh phúc."

Phải thật lâu sau, La Thư Nhu mới lên tiếng nói lời cảm ơn.

Giọng nói của chị ấy nhẹ bẫng, nụ cười của chị ấy như trận gió xuân mát lạnh tràn ra tứ phía. Thế nhưng, chỉ sau một khắc, cũng chính giọng nói ấy chứa đựng vô vàn căm phẫn, uất ức bị dồn nén từ sâu nơi đáy lòng bỗng bùng tựa ngọn lửa lớn, có thể thiêu cháy toàn bộ tòa thành cảm xúc đẹp đẽ kiên cố giữa hai người.

"La Thư Anh, mày có biết vì sao tao luôn hận mày không? Luôn luôn hận mày."

"Thư Nhu, đừng như vậy, chị đừng làm em sợ. Lời em nói hoàn toàn là sự thật."- La Thư Anh yếu ớt thanh minh.

"La Thư Anh, mày lúc nào cũng mang vẻ mặt ngây thơ vô tội như thế. Để người ta bảo vệ, để người ta yêu chiều. Cuộc đời này đã cho mày quá nhiều thứ tốt đẹp rồi."

Tiếng La Thư Anh khóc nấc lên, đôi mắt của cô chất chứa sự hoảng hốt cực độ, xe ô tô vẫn đang lao dốc không phanh, hai tay La Thư bị dây thừng siết đến đau nhói, thuốc mê bắt đầu có tác dụng, những lời cuối cùng của La Thư Nhu và cái nhìn đầy phức tạp của chị ấy, giống như cơn ác mộng dai dẳng không hồi kết, lặp đi lặp lại, dồn ép La Thư Anh đến chân tường của tuyệt vọng.

Tia sét sáng lóa rạch ngang bầu trời, kéo theo một hồi sấm đinh tai nhức óc, La Thư Anh giật mình mở mắt, trán cô ướt đẫm mồ hôi, nước mắt đã rơi đầy gối. Hóa ra bất hạnh của người câm là thế này, đến một câu kêu lên vì sợ hãi cô cũng không thể. La Thư Anh nằm bất động, mặc cho nước mắt nối đuôi nhau chảy ra.

Ba năm kể từ vụ tai nạn năm ấy, sự thật chẳng có ai biết ngoài cô. Cũng chẳng ai tin cô ngoài bản thân cô. Mà không, thậm chí đến cô còn không tin rằng La Thư Nhu có thể đối xử với mình như thế. Mấy năm qua, cô lựa chọn chôn vùi những gì mà mình biết, quyết không hé răng nửa lời, một phần vì cô hoàn toàn không có chứng cứ chứng minh bản thân vô tội trong vụ tan nạn, một phần vì cô không muốn huỷ hoại hình tượng của La Thư Nhu trong lòng mình. Cô không tin một người như La Thư Nhu lại bị lòng ghen tỵ tầm thường che mắt rồi làm ra những chuyện như thế. Cũng không tin tình yêu thương của chị ấy dành cho cô từ nhỏ tới lớn chỉ toàn là giả tạo. Nhất là, ánh mắt cuối cùng của La Thư Nhu cứ làm cô phải suy nghĩ mãi.

Cơ thể La Thư Anh nóng bừng bừng, cô cảm nhận thân nhiệt đang ngày một tăng lên đột ngột của mình, cô vừa muốn tìm kiếm sự giúp đỡ, lại vừa muốn buông xuôi.

Dẫu cho nội tâm đang đấu tranh kịch liệt, nhưng theo bản năng hướng về sự sống, La Thư Anh vẫn vô thức nắm chặt tay, dùng móng tay đâm vào lòng bàn tay để tạo cảm giác đau đớn, giúp thần trí thanh tỉnh hơn một chút.

Có điều, cô không duy trì nó được lâu. Chẳng mấy chốc, đầu óc trở nên tê liệt, trước mắt là một khoảng mờ mịt, thứ ánh sáng phát ra từ bóng đèn duy nhất trong phòng cũng trở nên nhập nhòe, cuối cùng cô thả lỏng bàn tay.

Cũng tốt, nếu có thể chết đi bây giờ thì cũng tốt.

***

Thành phố C, hơn mười hai giờ đêm.

"Bà xã, em không thương anh à?"

"Bà xã, bà xã, nếu hôm nay em không xuống gặp anh. Anh sẽ..."

Sẽ làm cái gì đó thì tạm thời chưa nghĩ ra, nhưng Thiên Trường Khanh liên tục gào mồm lên như muốn cả dãy phố đều có thể nghe thấy giọng gã. Sau đó, thấy bên trên không có hồi âm, gã lấy điện thoại bấm số gọi.

"Da mặt của anh dày thật đấy. Còn không mau biến về."- Người phụ nữ vẫn bắt máy, nhưng câu từ vô cùng sắc lạnh, không có chút cảm xúc nào.

"Bà xã, nói cho em biết. Anh thấy trời gió lớn, hình như sắp mưa to. Em không định nhẫn tâm để anh đứng đây dầm mưa cả đêm đấy chứ."

"Tổng giám đốc Thiên, xin lỗi vì để anh thất vọng. Nhưng tôi thực sự là người nhẫn tâm như vậy đấy."

Vũ Lam Ân hờ hững buông lời, Thiên Trường Khanh thậm chí có thể tưởng tượng ra nụ cười miệt thị của cô khi nói câu ấy. Một tiếng sấm kéo dài chen ngang khoảng lặng của cuộc điện thoại, Thiên Trường Khanh khẽ thở dài.

"Bà xã, nếu hôm nay em không xuống gặp anh. Anh nhất định sẽ không quay về. Còn nữa, từ ngày mai anh rất bận luôn đó, không thể tối nào cũng chạy xe tới lui giữa thành phố để đến gặp em được."

Giọng Thiên Trường Khanh nghe vô cùng đáng thương, như Vũ Lam Ân lại không có vẻ gì là mềm lòng, cô hừ giọng nghiêm khắc: "Ai là bà xã của anh. Vô lại!"

Nói xong câu đó, cô dứt khoát tắt điện thoại, gió lùa một trận qua cửa sổ, quả thật trời sắp đổ mưa. Thiên Trường Khanh ngẩn ngơ nhìn màn hình điện thoại tối đen, đi sang bên trái, rồi đi qua bên phải, lại quay về bên trái. Căn phòng ở lầu 3 không còn sáng đèn, Vũ Lam Ân thật sự không muốn ra ngoài này gặp gã.

Thiên Trường Khanh ngẩng mặt đau khổ than trời, một giọt nước lạnh ngắt rơi xuống mặt hắn, rồi hai giọt, ba giọt, lớn như hạt đậu, vỡ trên mặt có chút đau rát.

Vũ Lam Ân nghe tiếng mưa tạt vào cửa sổ lộp bộp, lá xào xạc trong từng trận gió lớn hỗn loạn, tiếng sấm rền vang như một con thú hung hãn gầm gừ đe dọa kẻ thù.

[Bà xã, nếu em không xuống gặp anh. Anh nhất định không quay về.]

Lời nói của Thiên Trường Khanh ban nãy văng vẳng trong tâm trí khiến cô không thể yên tâm chìm vào giấc ngủ. Người đàn ông này tuy bản tính thích trêu hoa ghẹo bướm, hay buông lời đùa cợt, mặt dày vô lại nhưng tâm địa không xấu, đặc biệt là gã không bao giờ phản bội lại lời nói của mình. Không phải sẽ đứng dầm mưa đợi cô thật chứ?

Không. Không. Vũ Lam Ân lắc đầu liên tục, muốn xua tan hình ảnh Thiên Trường Khanh. Năm phút, mười phút, mười lăm phút... rốt cuộc cũng không nhịn nổi, Vũ Lam Ân ai oán bật dậy, mặc áo khoác ngoài, đem ô đi xuống dưới tầng.

Vũ Lam Ân cảm nhận không sai, Thiên Trường Khanh đúng là thuộc kiểu người không bao giờ phản bội lại lời nói của chính mình, nói được thì làm được, trời mưa lớn nhưng gã không hề rời đi, đứng bất động một chỗ.

Mà khoan, hình như cô bỏ sót điều gì thì phải? Vũ Lam Ân nheo mắt, cố gắng quan sát người đàn ông thêm một lượt kỹ càng. Quả nhiên, Thiên Trường Khanh đúng là đứng yên dưới mưa đợi gặp cô, nhưng gã không hề bị ướt, bởi vì tay gã đang cầm một chiếc ô lớn, còn lớn hơn cả chiếc ô trên tay Vũ Lam Ân.

Thiên Trường Khanh, con người này, thật biết cách làm cô tức chết. 

___

Nếu yêu thích bản edit này, mong mọi người ủng hộ mình bằng cách vote sao để đẩy nhanh tốc độ ra chương. Cảm ơn các bạngggg :*>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro