Chương 15: John Blackwell

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt trời xuống dần, chốc lát chỉ còn lại một vệt sáng như mẩu giấy bị đốt cháy. Một lúc sau mẩu giấy ấy cũng cháy hết và một màn bụi đen bắt đầu phủ kín cảnh vật. Bầu trời càng lúc càng tối đi, những ngôi sao lấp lánh hiện ra. Tôi đành dùng ma pháp để chiếu sáng. Nhưng... tôi phát hiện ra...cả phép thuật cũng không còn!

Bơ vơ trên cánh đồng lạnh lẽo tôi không biết phải làm gì lúc này. Nếu các bạn ở trong hoàn cảnh của tôi các bạn sẽ làm gì? 

Không phép thuật, không biết mình ở đâu, không một chút tự vệ nào, không thức ăn...thậm chí là chỗ ngủ cũng không! Tôi bất lực ngồi xuống thảm cỏ. Lần đầu tiên tôi có một đêm "ngắm sao" tuyệt vọng đến thế. Tôi đang mệt mỏi gục đầu xuống thì bỗng có một bàn tay đặt lên vai tôi. 

Tôi rùng mình bật dậy, lòng mừng thầm vì nghĩ sẽ có người tới cứu. Nhưng...đó chỉ là một cô bé! Tôi chợt nhận ra điều gì đó. Dù trời tối nhưng cũng chưa tối hẳn nên tôi thấy...

-BELL!!!!

Bell ôm chầm lấy tôi, gục đầu lên vai tôi nức nở.

-Sao...sao em biết...

-Huhu chị Onyx ơi, em đã bị bọn chúng "quẳng" đến đây sau khi biến em thành người....Em...em thấy chúng....chúng biến mái tóc chị thành màu đỏ....em sợ quá....chạy mất....sau sau đó...

-Chị hiểu...-nước mắt tôi cũng bất giác chảy ròng ròng trên má.

Tôi ôm Bell nằm trên thảm cỏ và ngủ đến sáng...

------------------------------------------------------sáng hôm sau--------------------------------

-Này! Các cô. Sao các cô lại ngủ trên cỏ vậy?

Một giọng nói phụ nữ trung niên làm chúng tôi choàng tỉnh.

-Ơ...bà là?

-Tôi là bà lão chuyên đi hái thuốc ở vùng này. Tôi làm việc cho bá tước Blackwell.

Tôi thoáng giật mình, bà ta là người ngoại quốc! Sở dĩ tôi nghe được là vì con dấu, nó có khả năng giúp tôi nghe và nói được tất cả các thứ tiếng trên thế giới. "Vậy là Iren đã cho mình "xuất khẩu". Hầy, xem ra phải bám lấy cơ hội này để được sống đã rồi tính tiếp vậy". 

-Bà...Chúng tôi là người ngoại quốc, vì bị lỡ chuyến tàu nên chúng tôi không trở về nước được. Thậm chí giữa đường chúng tôi còn bị bọn cướp bóc lột tàn tạ. Giờ chúng tôi chẳng biết nên đi đâu về đâu...Xin bà rủ lòng thương giúp chị em chúng tôi....

Động lòng trắc ẩn bà ta dịu dàng nói:

-Nếu là vậy thì thật bất hạnh cho các cô. Các cô còn trẻ và xinh đẹp thế kia...À, ta có cách! Ta sẽ xin với ngài Blackwell cho các cô vào làm nữ hầu. Ngài ấy còn trẻ và tốt bụng nên sẽ cưu mang các cô. Nào, đi theo ta.

Tôi nhìn Bell mỉm cười "Thật tốt quá" rồi đứng dậy đi theo bà lão nhân hậu. 

Đi khoảng 15 phút thì chúng tôi thấy hiện ra trước mắt là một tòa lâu đài đồ sộ, tráng lệ. Bà lão dẫn chúng tôi qua cổng chính tiến vào lâu đài.

-Wow...phòng chính thật đẹp!-Bell thốt lên

-Cảm ơn các cô đã quá khen. Ngài Blackwell là người ưa sự tao nhã và khí chất nên kiến trúc ở đây cũng vậy.

"Tao nhã và khí chất?"-hai từ làm tôi chợt nhớ đến...Blackwell...A Đúng rồi! Ngài ấy là một trong các vị bá tước tài hoa và trẻ đẹp nhất đại lục Backra. Larbaru cũng ở trong top đó. Tôi lại buồn khi nghĩ đến tên anh. Giờ anh đang làm gì? Có biết đó không phải là em không?...

Mải suy nghĩ mông lung nên chúng tôi đã dừng chân trước phòng vị bá tước từ lúc nào không hay. Bà lão gõ cửa.

-Mời vào.-một tiếng nói nhỏ nhẹ cất lên.

Bà lão dắt chúng tôi vào phòng, một căn phòng được trang hoàng đơn giản nhưng toát lên vẻ thanh nhã và lịch sự. Nhưng đạp vào mắt chúng tôi đầu tiên là chủ nhân của tòa lâu đài này John Blackwell! Blackwell đang ngồi trên ghế đọc sách, dáng điệu quý phái nhưng lại thuần khiết lạ thường

Blackwell ngước lên nhìn bà lão:

-Đây là ai vậy vú?

-Thưa ngài. Đây là một cặp chị em ngoại quốc. Giữa đường gặp chuyện không may nên tôi thương hại đem họ về đây mong ngài nhận họ làm nữ hầu trong lâu đài hay nhận họ làm học trò chẳng hạn.

-Nếu vú muốn thì được thôi. Để tôi xem.

Blackwell tiến lại gần nhìn chúng tôi. Rồi anh ta hướng về phía tôi:

-Cô biết kiếm pháp không?

-Tôi...cũng biết chút ít.

-Trên người cô có mùi của ma pháp sư. 

-Sao ngài biết?

-Và cả dấu ấn...Cô bị người ta hại à?

-V...Vâng

-Được rồi, tôi sẽ nhận hai chị em cô làm học trò vậy, kể từ nay tôi sẽ giúp cô khôi phục khả năng chiến đấu.

-C..Cảm ơn ngài!-tôi mừng sắp phát khóc.

-Không cần đâu. Tôi cũng là ma pháp sư. Trước kia cô thuộc hệ gì?

-Tôi thuộc hệ băng.

-Nhưng dấu ấn là của hệ hỏa mà?

-Tôi...tôi

-Nghĩa là người ta có ý hại cô từ trước nên mới cho cô học ma pháp hệ băng. Băng hỏa tương khắc, nếu không thay đổi tính chất ma pháp cô sẽ tự bạo mà chết!

"Tự...bạo" Tôi rùng mình....hóa ra Lisa đã có mưu đồ...Vậy mà...

-Cô học hệ hỏa sẽ hợp hơn. Được rồi, hôm nay tới đây thôi. Vú, hãy dẫn chị em cô ấy đến phòng dành cho đệ môn đi.

-Vâng. Đi theo tôi nào.

Tôi cùng bà quản gia(bà lão ấy là quản gia, vú nuôi) đến một căn phòng rộng có giường đôi rất đẹp. Và từ đó, nung nấu quyết định trả thù chúng tôi bắt đầu một cuộc sống mới...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro