Chương 24:Nam thần ở quán cà phê

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh mắt đau thương và những hành động kì lạ của đứa con trai cùng bàn, cả cái tên Larbaru nữa khiến tối sau khi về nhà tôi không thể nào ngủ được. Khuôn mặt hắn, ánh mắt hắn, cả nụ cười tựa thiên thần ấy cứ bám mãi vào trí nhớ của tôi. Tôi đã tự chất vấn bản thân nhưng không thể nào nhớ được là đã từng gặp hắn hay không. Nhưng...tại sao hắn lại có thể khiến tôi cảm thấy gần gũi ấm áp như vậy? Tại sao hắn lại biết tên của tôi? Vô số câu hỏi được đặt ra nhưng chả câu nào có đáp án. 

Sáng hôm sau tôi lại tới trường trong sự thắc mắc ấy. 

Hắn đã đến trước, loay hoay cười nói với những đứa con gái trong lớp, vô tư như chẳng có chuyện gì xảy ra. Tôi nhíu mày nhìn hắn, hắn quay lại nhưng chẳng tỏ vẻ gì đặc biệt cả. "Chắc hôm qua cậu ta nhận nhầm người nên mới thế chăng?"-tôi nghĩ.

-------------------------------------

Bốn tháng sau thứ hạng trong khối dần dần thay đổi. Bộ ba cao điểm nhất đã xuất hiện.

Tôi nằm trong top 3 người đó- 3 người không bao giờ nhường nhau dù chỉ 0,1 điểm. Tôi ngạc nhiên trước sức học và sự thông minh của tên Larbaru đó. Còn hắn thì chỉ kiếm cớ gây sự hay chọc ghẹo tôi mà thôi. Ngoài tôi và hắn còn một cậu quý tử nữa của tập đoàn Gold Group cũng cạnh tranh rất quyết liệt. Điểm ba người luôn luôn bằng nhau trong các bài kiểm tra nhỏ và suýt soát nhau 0,25 trong các bài kiểm tra lớn. Cả ba cùng thuộc loại học sinh giỏi toàn diện nên rất được thầy cô giáo chú ý. Đặc biệt là tên Larbaru đó. Họ bắt đầu chú ý đến hắn nhiều hơn tôi và Lam Hải-con trai chủ tịch tập đoàn Gold Group- vì....

-----------------------------------------------------:

Một buổi tối chủ nhật tôi xin phép bố nuôi đi ra phố một mình. Tôi đang thơ thẩn trên đường thì thấy một quán cà phê đông kín người, đa số là các nữ sinh của trường tôi và thậm chí là...của các trường lân cận. Tôi tò mò hỏi mộtcô nữ sinh mới từ đó đi ra, khuôn mặt tràn trề hạnh phúc.

-Xin lỗi cho tôi hỏi, trong đó làm gì mà đông thế?

-Cậu không biết à?-cô ta trố mắt thật to nhìn tôi.

-Gì?

-Nam thần Larbaru làm phục vụ trong quán đó!-cô ta nói, hai mắt long lanh

-Cái gì!

-Thật! Một nhóm nữ sinh thấy cậu ấy làm ở đây, và giờ thì gần như tất cả nữ sinh của trường đấy!

....

Tôi ngạc nhiên hết sức. Hắn đi làm thêm? Không phải nếu muốn vào ngôi trường hạng nhất Thượng Hải này thì phải là đại thiếu gia à? Hay...học bổng! Tôi tròn xoe mắt kinh ngạc, không thốt lên nổi một lời. Tôi chạy vào quán cà phê mang tên Lovely Melodies để xem thực hư ra sao. Vừa vào đến nơi tôi đã thấy hắn tươi cười ra đón.

-Cậu làm ở đây à?

-Vâng! Mời quý cô đi lối này.

Hắn ra hiệu cho tôi đi theo hắn. 

Quả thật dù có khoác trên người trang phục gì thì hắn cũng...rất đẹp! Khuôn mặt khả ái với thân hình cân đối khiến hắn trông thật nổi bật. Mà mỗi khi hắn cười thì....ôi thôi, có mà nữ tu cũng xin chết! Hắn như toả ra một thứ ánh sáng, thứ ánh sáng của những thiên sứ vậy. Tôi đi theo hắn như bị thôi miên!

Tới một góc quán hắn khẽ nói:

-Cậu muốn đến nhà tôi không?

-Có điên tôi mới đến!

-Thế thì tùy cậu vậy. Khi nào muốn cậu tới cũng được. Địa chỉ đây.

Hắn ta vừa nói vừa rút trong túi quần ra một tờ giấy nhỏ.

-Nhưng tôi đến để làm gì?

-À....rồi cậu sẽ biết thôi.

-Nhưng...sao cậu lại đi làm thêm?-tôi thắc mắc hỏi.

-Hihi. Làm thêm để nuôi sống bản thân chứ đồ ngốc!-hắn cười cười rồi giơ tay xoa đầu tôi như xoa đầu một đứa trẻ.

-Làm thêm để nuôi sống bản thân ư?-tôi bất giác buột miệng.

-Tất nhiên. Hơ hơ...đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó. Không tệ như em nghĩ đâu bé à.

Từ "em" mà hắn nói làm tôi khá bất ngờ.

-Ai là bé? Ai là em? Cậu vừa phải thôi nha!

Tôi quay ra:

-Tôi về đây! Ở đấy mà làm ăn đi!

-Ừ, về cẩn thận.

Rồi hắn nói với theo:

-Lát nữa tôi đợi ở nhà nhé!

-Hả? Nhà cậu ư?

-Ừm.

-Đừng đợi làm gì. Tôi không tới đâu.

-Tôi tin là cậu sẽ tới.

Hắn nói rồi mỉm cười chào tôi, và tiếp tục quay lại với công việc.

Tôi bước chân ra cửa lúc nào không  hay.

"Hắn bị ngốc hay bị thiểu năng nhỉ? Hắn hình như không đếm xỉa gì đến lời mình nói nhỉ? Mà thôi, mình ngu gì tới nhà hắn chứ, ai biết hắn có ý đồ đen tối gì!".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro