Chương 27: Thầy giáo thiên sứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi trằn trọc cả đêm, hối hận vì mình đã quyết định đi như vậy. Nhưng... sáng ngày 4 là tôi lại quên hết, hồi hộp mong chờ để đi chơi.

Trước khi đi chơi Trung Thu tôi loay hoay trước tủ quần áo, không biết nên mặc cái gì đây? Lát sau bố nuôi từ ngoài hỏi vọng vào:

-Xích Nguyệt này. Sao con ở trong đó lâu quá vậy? Không muốn đi chơi với các bạn à?

-Không thưa bố. Nhưng...con không biết nên mặc gì....

-Con gái của bố mặc gì cũng đẹp. Người khác sẽ không nhìn quần áo mà con mặc đâu, họ chỉ nhìn vẻ đẹp của con thôi.

-Cảm ơn bố!

Tôi vui  vẻ, nghĩ rằng mình thật may mắn vì có một ông bố nuôi thật tốt bụng và rất tâm lí. Nên cuối cùng tôi chọn bộ váy lúc tôi mới là một thành viên của ngôi nhà này.

Tôi vẫn đeo chiếc dây chuyền mà lúc mới đến tôi đã thấy ở cổ. Tôi bước ra khỏi phòng,bố khen tôi và hỏi:

-Con có muốn Tần An đánh xe chở con đến đó không?

-Thôi không cần ạ. Con muốn đi xe đạp, từ đây đến hội chợ cũng gần. Vậy, con đi nha bố!

-Ừ. Chúc con gái vui vẻ.

Bố tôi vẫy tay tạm biệt và đưa mắt âu yếm nhìn theo chiếc xe đạp màu xanh lướt đi trên đường.

---------------------------Hội chợ--------------------------

Wow....Thật là đông vui nha...Hội chợ vốn đã vui rồi mà nay lại còn là Trung Thu nữa. Thật là Tuyệt!!! Nhưng mà quá trời người luôn, nhiều nhất là các em nhỏ,biết đi đâu bây giờ?. Không biết các bạn tôi đến chưa nhỉ? Tôi đang phân vân không biết có nên vào hay không thì một bàn tay đập lên vai tôi.

-Hơ hơ, em còn đứng ngẩn ngơ đó à?-cái giọng nói giễu cợt quen thuộc cất lên. Không nghi ngờ gì nữa,chính là cái tên chết tiệt đó!

-Cậu...

-Đi theo anh!

Hắn bất chấp sự ngạc nhiên đến sững người của tôi, nắm tay kéo tôi đi thật nhanh.

-Ê...Cậu dắt tôi đi đâu?

-Tới chỗ này.

Hắn "lôi" tôi đến trước một toà lâu đài màu đen thui đề chữ "Lâu đài ma ám"

-Chơi đi!

-Ê khoan!

Hắn không cho tôi kịp phản kháng.

Không hiểu làm sao Trung Thu mà lại có cái này ở đây nhỉ? Thế nhưng tôi đã bị đẩy vào bên trong. Thú thật là vì sợ quá nên... tôi nhắm tịt hai mắt lại rồi cứ thế đứng im re. Hắn khẽ đẩy nhẹ lưng tôi làm tôi bị thụt bước "rơi" vào một chỗ gì vừa mềm vừa lạnh, và trơn nữa. 

Tôi mở mắt ra: Một khung cảnh âm u đến rợn người đập vào mắt tôi, xung quanh...xung quanh toàn là....xác sống!!!!! Larbaru ở ngay phía sau tôi, hắn nhìn bộ dạng thảm hại của tôi mà không chút thương cảm còn đứng đó cười hì hì. Tôi quên hết tự ái bám vào người hắn còn chắc hơn keo! Mấy con ma vật vờ "đi" xung quanh làm tôi cảm thấy buồn nôn khinh khủng. Tôi...tôi thề tôi sẽ kiện cái người nào cho phép cái "trò chơi" này hoạt động ngay đêm Trung Thu này!

Tôi ôm chặt lấy Larbaru, người hắn toả ra hương bạc hà nhè nhẹ quyến rũ....Ê!Khoan đã Onyx, sợ gần chết mà còn bị hắn ám!!!Tỉnh lại ngay! 

Tôi tát mình một cái để "trấn tĩnh", hắn nhìn tôi bằng cặp mắt khó hiểu:

-Sợ quá hoá điên rồi à?

-Cậu im đi! Tôi sẽ giết cậu!

-Bắt được thì muốn làm gì cũng được!

Rồi hắn chạy biến mất sau hành lang dài tối om. Phần vì tức hắn đã dẫn tôi đến cái nơi chết tiệt này, phần vì...sợ ma nên tôi nhanh chân đuổi theo. Tôi nhắm mắt chạy thật nhanh đến nỗi va phải một người và ngã khá đau. 

Tôi ngã ngồi trên đất, mông đau ê ẩm, chân tôi hình như bị trật khớp nên cũng đau đến tê đi. Một giọng nói dịu  dàng cất lên:

-Em không sao chứ?

-Không...Không sao đâu.

Hắn ư? Không phải. Đây là một người con trai hoàn toàn xa lạ.Mà tại sao tôi lại nghĩ đến hắn nhỉ? Người đó dìu tôi đứng dậy, phủi bụi đất lấm lem cho tôi rồi ân cần:

-Lần sau em nhớ đi đứng cho cẩn thận nhé!

-Vâng, cảm ơn...

Thấy tôi đứng lên nhưng lại ngồi phịch xuống vì chân bị sai khớp nên anh ta ngồi xuống:

-Em leo lên đây tôi cõng cho khỏi đau chân. Một chút xíu nữa thôi là ra khỏi đây rồi.

Ở tình thế bất lợi tôi đành bám vào lưng người con trai kia  và cùng anh ta ra khỏi cái "lâu đài" này.

Ra đến ngoài tôi mới thấy mặt anh ta. Anh ta cao dong dỏng với mái tóc xám bồng bềnh, cặp mắt nâu vàng cuốn hút và bờ môi quyến rũ.

 Tóm lại anh ta rất ư là đẹp trai, với lại còn dịu dàng nữa. Anh ta ngồi xuống nắn lại khớp xương cho tôi. Tôi hỏi:

-Cảm ơn nhiều ạ. Có thể cho biết...quý danh được không ạ?

Anh ta cười, nụ cười đẹp tựa thiên thần:

-Tôi là Cao Ngự Lãnh, là giáo viên   Trường quốc tế Concordia Thượng Hải. Em có lẽ là một nữ sinh nhỉ?

Cái moè gì? Giáo viên á!!!!! Chết rồi, chỉnh đốn tư thế, chỉnh đốn trang phục. Nghiêm!!!

-Vâng, em là một học sinh tại...trường đó ạ.

-Ồ, em tên gì nhỉ?

-Thưa thầy, em tên là Diêu Xích Nguyệt ạ.

-À, hoá ra em là một trong ba học sinh xuất sắc nhất khối à. Vinh dự nhỉ.

-Không dám ạ. Thầy ...đi chơi Trung Thu một mình sao ạ?

-Không, tôi đến đây với bạn học sinh nữa.

Thầy Cao vừa nói xong đám "sửu nhi" kia từ đâu bước ra: Yên Hựu, Lam Hải, Larbaru và...Mỹ Uyên!

Tôi há hốc mồm, Yên Hựu bước tới cạnh tôi vui vẻ:

-Không ngờ cậu ra muộn thật. Bọn mình chờ cậu với thầy nãy giờ...hehe

Tôi muốn nhéo cho Yên Hựu mấy cái thật đau về tội bỏ bạn thì bắt gặp ánh mắt Larbaru nhìn tôi khó chịu. Hắn bị thế moè gì ấy nhỉ, sao lại dùng ánh mắt "sát thủ" đó nhìn mình, rõ ràng chính hắn bỏ mình lại cơ mà?

Chúng tôi tập hợp lại rồi cùng đi xem múa lân và tham gia các trò chơi vô cùng lí thú. 

Thầy Trần Lãnh rất giỏi chơi mấy trò như vớt cá, câu bóng,...Thầy ấy cậu cho tôi một cái bóng nước to ơi là to. Thấy tôi khen thầy ấy ríu rít Larbaru cũng khều tôi đưa cho một cái nhưng tôi nhất quyết không thèm nhận. Hắn trông có vẻ buồn nhưng chỉ lát sau tôi đã thấy nó ở trên tay của Mỹ Uyên. Mỹ Uyên nũng nịu nắm tay Larbaru:

-Mình cũng muốn một con gấu bông to như của Xích Nguyệt...Cậu giúp mình nhé!

-Được chứ!

-.....

Thấy hắn ta hồ hởi ân cần "giúp" người đẹp tôi quay ngoắt đi không thèm đếm xỉa gì nữa, bởi vì ngay cạnh tôi là một người vô cùng dịu dàng...




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro