Chương 32: Bắt nạt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay hôm sau tới lớp hắn đã ngồi cười tủm tỉm nhìn tôi.Một lát sau hắn bỏ ra ngoài. Tôi bực mình đặt phịch cái cặp xuống bàn thật mạnh, mặc cho chai nước lăn ra khỏi cặp. Chưa kịp nói gì thì các bạn trong lớp đã vây lấy tôi và Mỹ Uyên:

-Các cậu lên trang nhất các báo này!

-Trời! Mỹ Uyên thật quá tốt bụng đi mà!

-Không hiểu sao Tiểu Nguyệt lại...

-Chỉ được cái mặt, tính cách chả ra gì...

-Người như cậu lại có thể thân với loại đó à Mỹ Uyên?

-Đã mặc váy xấu hơn người khác rồi mà còn xé đi nữa...

-Chà...Không ngờ tiểu ti (tiện) nhà ta lại làm mọi người bất ngờ tới vậy.

Tôi bỗng giật mình.

-Cậu nói ai là tiểu ti?- tôi đập bàn quay lại  "Các người quá lắm rồi!"

Người vừa phát ngôn câu đó là Trương Bình Dũ, cậu ta đứng chống nạnh nhìn tôi với vẻ khinh bỉ. Rõ là đồ con trai nhiều chuyện bẻm mép! Tôi thấy máu nóng bốc lên đầu, hôm qua là nghe các nhà báo châm chọc, giờ là tới lượt lũ bạn lăng mạ. Tôi đã tự nhủ khi đi học sẽ không để ai có thể bắt nạt mình, thế mà...Lần này tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua nữa, cho các người biết tôi không phải loại người yếu đuối, quỵ luỵ người khác.

Thấy tôi có biểu hiện khác mọi khi, một tốp vừa gái vừa trai xăm xăm tiến lại, hất mặt lên hỏi tôi:

-Nói ai thì chẳng phải bạn là người hiểu rõ nhất sao bạn Tiểu Nguyệt th..thân...mến?-cô ta kéo dài chữ 'thân mến' ra một cách vô cùng mỉa mai.

-Nãy giờ có ai nghe tên Xích Nguyệt được nhắc tới trong này không?-một thằng con trai tóc tím lét quay sang với vẻ mặt tỉnh bơ

-Rõ ràng là không!-một đám đồng thanh

-Ha ha nó tự nhận! 

-Đúng nha! Chó tự biết mình là chó!

-ĐỦ RỒI!!!!!!- tôi hét lên, định lao vào đám tiện nhân kia thì hai cú đấm cùng lúc đã bay thẳng vào mặt.

Tôi choáng váng, gần ngã ra phía sau thì đụng thành bàn nên giữ lại. Mắt tôi đau như vừa nện quả tạ vào, mặt có cảm giác bị nứt ra làm đôi! Tôi sờ tay lên khắp mặt, nhìn vào lòng bàn tay tôi thấy có cả một đống máu đỏ tươi nong nóng. Tôi lảo đảo. Vì quá đau nên tôi chưa kịp nhận thức được ngay tình hình. Lúc sau, khi đã định thần lại thì tôi thấy Larbaru và Lam Hải đứng chắn trước mặt tôi, xung quanh là lũ ban nãy đang...nằm trên mặt sàn, đứa nào cũng te tua như mới bị cho vô cối giã. Mặt mấy đứa con gái bầm tím, còn mấy đứa con trai thì run rẩy đứng lên không vững, máu me be bét. Tâm trí tôi bắt đầu mông lung dần. Tôi nhận ra Yên Hựu đang ôm lấy eo đỡ tôi ra khỏi lớp, vừa dìu vừa ân cần hỏi với đôi mắt lo lắng tột cùng:

-Cậu còn đi vững chứ! Đứa nào đã khiến cậu thành ra như vậy? Đi xuống phòng Y tế ngay với tớ, Nhĩ Lan đi báo thầy hiệu trưởng rồi.

Tới chân cầu thang tôi gặp Nhĩ Lan chạy lên, đôi mắt lấp lánh nước, Nhĩ Lan chạy ngay lại đỡ lấy tay còn lại của tôi:

-Tiểu Nguyệt! Mau nào, đi nhanh lên!

Tới phòng y tế cô Nhã Sa liền lấy thuốc sát trùng cho tôi, sau đó là một loạt giai đoạn kiểm tra, bô thuốc, quấn băng, v.v. Tôi nằm im, trong suốt thời gian đó cả bốn người không nói câu nào, khuôn mặt hai cô bạn hết sức căng thẳng, chắc họ lo cho tôi lắm! Tôi thầm cảm ơn những người bạn tốt bụng, nước mắt tôi bất giác rơi.

-Đau lắm hả em?-cô y tá hỏi, vẻ mặt lo lắng.

-Dạ...không ạ.

-Em không cần trả lời cô nữa đâu. Cô đã dùng loại thuốc tốt nhất mà nhà trường có rồi, loại này là hàng nhập khẩu, em sẽ khỏi sớm thôi, đừng lo. Cứ an tâm nghỉ ngơi, cô đi gặp giáo viên chủ nhiệm lớp em một chút.

Đúng lúc đó thì cánh cửa phòng bật mở....

-------------------------------------------Hết chương 32-----------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro