Chương 131: Không nên nói lung tung (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kiều An Hạ đợi Lục Cẩn Niên ngồi vào ghế xong xuôi mới bắt đầu gọi phục vụ, sau đó tự mình đưa thực đơn về phía Lục Cẩn Niên nói: "Cẩn Niên, anh chọn món đi."

Lục Cẩn Niên từ lúc bước chân vào gian phòng vẫn chưa hề liếc qua Kiều An Hạ, mãi tới khi cô đưa thực đơn tới trước mặt mình hắn mới hơi nhấc mí mắt nhìn qua thực đơn, sau đó thuận theo tầm mắt rơi xuống người Kiều An Hảo đang ngồi kế bên Kiều An Hạ.

Cô gái nhỏ trong tay cầm duy nhất một chiếc khăn ăn vẽ mặt sững sờ nhìn chằm chằm mặt bàn, không biết là đang suy nghĩ chuyện gì.

ấn đường Lục Cẩn Niên hơi nhăn lại, lãnh đạm nói: "Tôi tùy tiện, hai người chọn món đi."

Kiều An Hạ nghe Lục Cẩn Niên nói vậy cũng không gượng ép, trực tiếp mở thực đơn đẩy tới chính giữa mình cùng Kiều An Hảo, giọng nói thanh thúy ngọt ngào: "Kiều Kiều, nào, chọn món đi."

Kiều An Hảo từ khi thấy Lục Cẩn Niên, đầu óc liền trống rỗng, nghe giọng Kiều An Hạ gọi mình mới kinh hãi phục hồi tinh thần, vẻ mặt mờ mịt nhìn chị gái "Ân?" Một tiếng.

"Em ngây ngốc ra đó làm gì?" Kiều An Hạ cười khanh khách nghiêng đầu nhìn qua Kiều An Hảo, tay chỉ chỉ vào thực đơn: "Em chưa gọi món ăn, muốn ăn cái gì cũng được, hôm nay Lục đại ảnh đế mời cơm, đừng khách khí!"

Lục Cẩn Niên mời cơm, là vì Kiều An Hạ sao?

Kiều an Hảo nâng mí mắt lén lút nhìn Lục Cẩn Niên đang ở phía đối diện, sau đó lại rũ mắt xuống lặng lẽ nắm chặt lòng bàn tay, trong lòng rối bời nhìn qua thực đơn một lượt rồi tùy ý chọn hai món chay.

Kiều An Hạ thấy vậy cũng không miễn cưỡng, tiếp tục lấy thực đơn gọi thêm mấy món nổi tiếng của quán, cuối cùng thêm 3 ly nước ép hoa quả tươi.

Chỉ mất có mười phút, các món ăn đã dọn lên đầy đủ, Kiều An Hảo nhanh tay cầm đũa gắp một miếng ăn thử, thấy Kiều An Hảo kế bên nhất cử nhất động đều không có, duỗi đũa ra gắp một miếng thịt gà đặt vào trong bát Kiều An Hảo nói: "Gà ở đây đều do quán tự nuôi tại vườn, ăn rất ngon."

Kiều An Hảo miễn cưỡng nhìn Kiều An hạ cười cười, tay cầm đũa, cúi đầu, bắt đầu ăn.

Nếu bữa ăn này chỉ có Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên tất nhiên sẽ lặng ngắt như tờ, nhưng hiện tại có thêm Kiều An Hạ luôn nói chuyện liến thoắng không ngừng, đại đa số là nói cho Lục Cẩn Niên nghe.

Kiều An Hảo yên tĩnh ngồi một bên không hề phát ra âm thanh nào, cô ăn thong thả nhưng không hề có nửa điểm khẩu vị.

Lục Cẩn Niên tư thế an nhàn ngồi dựa lưng vào ghế ăn cơm, lời nói rất ít, chỉ là ngẫu nhiên nhìn Kiều An Hạ nhứ có như không "Ân" một tiếng xem như đáp lại, sau đó đưa tay gắp đồ ăn, ánh mắt lại đưa về phía Kiều An Hảo một chút.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro