Chương 134: Không nên nói lung tung (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Cẩn Niên nhìn Kiều An Hạ, đáy mắt là tảng băng hàn lạnh giá không chút ấm áp, lời nói kế tiếp rõ ràng là lời xin lỗi nhưng thế nào cũng đều nghe ra là sự thương hại: "Nếu như thật có, vậy ngay tại đây tôi nói lời xin lỗi với cô, mong cô thu hồi lại chút tự mình đa tình, đừng mang tôi ra tứ phía nói lung tung."
Lời nói của Lục Cẩn Niên quá mức trực tiếp, cũng quá mức vào thẳng vấn đề làm cho Kiều An Hảo chưa kịp tiếp thu. Cô ngơ ngẩn hồi lâu, sau đó sắc mặt mới có điểm trắng bệch, hỏi một câu: "Khi nãy em nói chuyện với Kiều Kiều, anh đều nghe thấy hết?"

Lục Cẩn Niên không trả lời câu hỏi, ngược lại mặt lạnh như băng: "Tôi hiện tại ngồi ở chỗ này mục đích rất đơn giản, đồ tôi đã từng không cần, cũng sẽ không bao giờ lượm lại!"
Kiều An Hạ mặt mày tái mét, thân thể hơi run, mắt phiếm hồng, nhưng là vẫn cố chấp hít một hơi thật sâu áp xuống sự chua xót, tay cô gắt gao nắm thành quyền cố tỏ ra chính mình đang rất bình tĩnh, cô nhìn chằm chằm Lục Cẩn Niên hồi lâu sau mới mở được miệng hỏi: "Vì cái gì?"

Căn bản không đợi Lục Cẩn Niên kịp nói, cô liền thay hắn tự trả lời: "Là bởi vì người con gái đó sao?"

Kiều An Hạ nhịn không được nhếch môi cười cười: "Đã nhiều năm như vậy duy nhất chỉ có một người, rõ ràng hai người căn bản không thể ở chung một chỗ, đã hơn mười năm trôi qua rồi, hơn mười năm, anh chẳng lẽ còn chưa chết tâm?"

Lục Cẩn Niên mắt lạnh lẽo như chứa sự đoạn tuyệt, gằn từng chữ đã kích: "Cô yên tâm, cho dù chết tâm, tôi cũng sẽ không nhìn trúng cô."

Kiều An Hạ mấp máy môi, dùng sức nắm chặt tay lái.

Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm kính chắn gió, vài giây sau lại mở giọng, tuy vẫn lạnh lẽo nhưng lại mang chút thương cảm: "Càng huống chi, trước giờ tôi chưa bao giờ nghĩ qua sẽ chết tâm với cô ấy!"

Kiều An Hạ không thể giả vờ ngụy trang nổi nữa. Nhiều năm như vậy cô quen qua rất nhiều bạn trai, mặc kệ là người ta theo đuổi cô hay cô có ý trước, tóm lại, chỉ cần Kiều An Hạ nhìn trúng sẽ không cách nào chạy thoát.

Chỉ riêng Lục Cẩn Niên...là ngoại lệ duy nhất.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro