Chương 139: Cô cũng thích trời mưa? (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Cẩn Niên dời tầm mắt về phía bàn trà, quả nhiên trên bàn có đặt một phần ăn khuya, ấn đường hắn hơi nhăn lại, ánh mắt phút chốc trở nên sâu thẳm.

Kiều An Hảo thấy Lục Cẩn Niên cứ thế nhìn chằm chằm phần ăn khuya nhưng lại không có bất cứ biểu hiện tỏ ra muốn ăn, cho rằng hắn không muốn ăn, cô thẳng người nhẹ giọng: "Trợ lý có nói anh phê duyệt văn kiện nguyên cả buồi chiều khẳng định là rất mệt, nếu như không ăn gì làm sao chịu được tới sáng mai?"

Lục Cẩn Niên như cũ không lên tiếng, tầm mắt chuyển lên trên người Kiều An Hảo.

Kiều An Hảo dùng siết chặt phần văn kiện đang ôm trong tay, thu hết can đảm mở giọng lý nhí: " Hơn nữa, cho dù anh không đói cũng nên ăn chút gì đó, dù ít nhưng vẫn tốt hơn không ăn gì..."

Kiều An Hảo nói tới đây, triệt để không còn sức lực. 

Cô cùng Lục Cẩn Niên ngoại trừ "quan hệ vợ chồng" giả, so với người lạ cũng không có gì khác biệt, hơn nữa trong đêm tân hôn cô còn biết điều nói với hắn, sẽ không để bản thân ảnh hưởng đến đến sinh hoạt của hắn. Lúc đó, hắn không hề phản đối mà còn bổ sung thêm "cô tốt nhất nên nhớ kỹ lời nói của mình", cho nên sau kết hôn, đối với việc ăn ở đi lại của hắn cô chưa từng hỏi, thậm chí ngay cả một câu quan tâm đơn giản hay ví như buổi tối bình an đều chưa bao giờ nói qua. Vậy mà bây giờ cô lại đang cố gắng khuyên ăn ăn cơm, như vậy có tính là đi trái với lời giao ước ban đầu...

Kiều An Hảo càng nghĩ lòng càng bất an, thế nên âm điệu nói chuyện càng ngày càng nhỏ: "Lại nói, thường xuyên bỏ bữa, đối với dạ dày cũng không tốt."

Lục Cẩn Niên vẫn im lặng, mắt không chớp như cũ nhìn chằm chằm Kiều An Hảo.

Ngay lúc Kiều An Hảo nhụt chí nghĩ rằng Lục Cẩn Niên sẽ không chịu ăn, người đàn ông đột nhiên cất bước tiến về phía sofa, ngồi xuống, sau đó chỉ chỉ vào cái hộp giọng hững hờ nói: "Món gì vậy?"

Kiều An Hảo kinh ngạc nhìn Lục Cẩn Niên, phút chốc vẫn chưa tiêu hóa được lời nói của người đàn ông.

Lục Cẩn Niên tựa hồ bị bộ dáng ngây ngốc của cô làm cho tâm tình có chút vui vẻ, khóe môi câu lên lên một chút nhưng không dễ dàng bị nhận ra ý cười, hắn mở miệng âm thanh vẫn như cũ bình bình ổn ổn: "Không phải nói mang đồ ăn lên cho tôi sao?"

Kiều An Hảo tới lúc này mới hiểu được ý Lục Cẩn Niên muốn ăn, mặt mày nhất thời nhướng lên, nhanh chóng để phần văn kiện xuống bàn làm việc, sau đó tới bàn trà mở hộp thức ăn. Cô lần lượt đọc tên các món: "Một phần cơm chiên Dương Châu, một phần canh bí đao, một phần chân gà, còn có một phần cải xanh xào..."

Lục Cẩn Niên từ đầu đến cuối không mở miệng nói nửa câu, chỉ là an tĩnh chăm chú nhìn Kiều An Hảo, ánh mắt của hắn biến đổi có chút mềm mại.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro