Chương 140: Cô cũng thích trời mưa (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kiều An Hảo đem đồ ăn đặt trước mặt Lục Cẩn Niên, sau đó cầm đũa tách ra đưa tới: "Tôi không biết anh thích ăn gì nên tùy tiện chọn vài món..."

Kiều An Hảo vừa nói vừa nhìn Lục Cẩn Niên.

Lục Cẩn Niên ánh mắt thẳng tắp chăm chú nhìn cô.

Hai người liền như vậy tầm mắt đụng nhau.

Kiều An Hảo trong lòng thất kinh, lời nói chưa dứt dừng trên bờ bôi, hơi ngửa đầu, mắt cứ thế nhìn Lục Cẩn Niên.

Ánh mắt Lục Cẩn Niên không lạnh lùng như trước, cũng không chứa quá nhiều tình ý, chỉ là rất thâm thúy, bên trong như phảng phất mập mờ một tia sáng.

Kiều An Hảo mắt như bị đóng đinh, nhịp tim không hiểu sao đập càng ngày càng loạn làm cho cả khuôn mặt cô nóng bừng, cô mới đột nhiên lấy lại tinh thần đem tầm mắt đang dán chặt trên khuôn mặt Lục Cẩn Niên dời đi, thoáng còn vài phần xúc động đem đôi đũa trong tay đưa lên phía trước: "Đũa."

Lục Cẩn Niên nghe thấy âm thanh của Kiều An Hảo cũng phục hồi tinh thần lại, chớp chớp mắt trở lại dáng vẻ lạnh lùng xa cách, sau đó không nói một tiếng cầm lấy đũa, mắt khép hờ hững, không nhanh không chậm bắt đầu ăn.

Tư thế ăn cơm của Lục Cẩn Niên rất tao nhã, động tác nhai nuốt nhẹ nhàng không hề phát ra một chút âm thanh.

Gian phòng trở nên hết sức tĩnh lặng.

Kiều An Hảo ngồi đối diện xem Lục Cẩn Niên ăn cơm một lát, sự kích động khi cùng hắn đối diện cũng giảm bớt, nhịp tim bắt đầu bình ổn, cô nhẹ nhàng nâng mí mắt, len lén nhìn người đàn ông trước mặt.

Kiều An Hảo thấy Lục Cẩn Niên chỉ chú ý gắp đồ ăn trên bàn, không hề để ý hành động của cô, liền đánh bạo lặng lẽ quan sát kỹ hắn.

Trên mình là bộ quần áo lúc trưa khi ăn cơm cùng với cô, chỉ là áo khoác và cà-vạt đã cởi ra, áo sơ mi bị tháo xuống hai nút ở cổ để lộ ra xương quai xanh đẹp tinh xảo, tay áo xắn lên khoe ra một phần cánh tay rắn chắc mạnh mẽ khiến cho khí chất cao nhã lại thêm vài phần tùy ý.

Hắn ăn thức ăn vẻ mặt rất chăm chú, lông mi dài thỉnh thoảng chớp động.

Từ lần đầu tiên thấy hắn, cô chính là bị tướng mạo xinh đẹp như vậy của hắn chấn dữ, hơn mười ba năm, đêm nào cô cũng mơ được gặp hắn, nhưng mỗi lần chiêm ngưỡng hắn cô đều vẫn có cảm giác kinh diễm.
Cô nghĩ rằng, trên thế giới này cũng chỉ duy nhất hắn có thể làm cho người khác ngắm hoài không chán mắt, không thể soi mói.

Kiều An Hảo có chút nhập thần cứ thế nhìn chằm chằm Lục Cẩn Niên, người đàn ông dường như phát hiện mình bị nhìn lén, bỗng hơi nâng mí mắt, tất nhiên dọa được Kiều An Hảo liền vội vàng cuối đầu, trái tim vốn mới lấy lại bình tĩnh lần nữa bắt đầu loạn nhịp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro