Chương 142: Cô cũng thích trời mưa (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kiều An Hảo tim như bị lỡ mất một nhịp, thì ra hắn thích trời mưa cũng giống như cô, đều là có nguyên nhân a...Chỉ là, cô bởi vì một người, còn hắn là bởi vì một sự việc...

Có lẽ từ khi kết hôn tời giờ, đây là lần đầu tiên Lục Cẩn Niên bình tĩnh, hòa nhã cùng cô tán gẫu như vậy, điều này khiến cô lớn gan đem nghi ngờ trong lòng hỏi hắn: "Sự việc gì làm cho anh thích trời mưa?"

Lục Cẩn Niên nhìn chòng chọc cơn mưa mùa hạ ngoài cửa sổ, ánh mắt trong chốc lát biến đổi mang chút thương cảm: "Đó là lần đầu tiên tôi tiếp xúc gần gũi, nói chuyện với một người quan trọng nhất trong đời..."

Lục Cẩn Niên nói tới đây chợt đột nhiên ý thức được mình đã lỡ lời, hắn lập tức ngừng lại lời nói đang dở trên môi.

Kiều An Hảo đứng một bên, tập trung hết cả lực chú ý chờ đợi lời nói kế tiếp của Lục Cẩn Niên, chính là chờ nửa ngày cũng không thấy đối phương nói tiếp, lòng mang chút nghi ngờ quay sang nhìn về phía Lục Cẩn Niên.

Phản chiếu trên tấm thủy tinh cửa sổ, Lục Cẩn Niên thấy được vẻ mặt chờ đợi của người con gái trước mắt mình.

Sự việc sảy ra năm năm trước đã khiến cho hắn không có tư cách theo đuổi cô, cho dù luyến ái cũng chỉ có thể chôn chặt dưới đáy lòng lén lút thương nhớ, vậy mà lúc nãy, nhất thời không lưu ý, suýt nữa đem tình cảm tiết lộ ra hết.

Yết hầu Lục Cẩn Niên lên xuống theo nhịp thở, đem cảm tính hung hăng nuốt xuống, hắn mở miệng, giọng nói lãnh đạm: " Thôi, kỳ thật cũng không có gì đáng nói."

"Nga." Kiều An Hảo lẳng lặng đáp lại một tiếng, cũng không tiếp tục nói chuyện, chỉ là chăm chú ngắm cơn mưa ngày một to ngoài cửa sổ, nỗi lòng phiêu du xa xăm.

Lục Cẩn Niên nói trời mưa đã cho hắn được bắt chuyện với người quan trọng nhất đời hắn, là người con gái hắn yêu sao?

Nguyên lai hắn cũng giống như cô, đều là trong ngày mưa gặp được người yêu nhất trong đời, chẳng qua, cô yêu hắn, mà hắn lại yêu người khác.

Vừa nãy cũng bởi vì có thể cùng hắn có chung sở thích mà tâm can ngọt ngấy, lúc này chỉ toàn là ảm đạm, ưu thương cùng chua xót.

Kế tiếp, hai người không ai mở miệng nói thêm câu gì, cứ vậy lẳng lặng đứng trước cửa sổ nhìn cơn mưa ngày một to, suy nghĩ tâm sự của chính mình.

Hắn nghĩ, hắn yêu cô.

Cô nghĩ, cô yêu hắn.

Mưa ở Bắc Kinh, đều là đến nhanh, đi cũng nhanh, chưa tới nửa giờ cơn mưa dồi dào đã dần tạnh, cuối cùng bầu trời đen kịt đã phủ đầy những ánh sao lấp lánh.

Tới lúc này Kiều An Hảo mới hơi phục hồi tinh thần, phát giác chính mình thế nhưng cùng Lục Cẩn Niên đứng ở cửa sổ sát đất ngắm cơn mưa lâu như vậy.

Kiều An Hảo quay đầu, thấy người đan ông vẫn nhìn ra cửa sổ thất thần, cô chờ giây lát, sau đó nghĩ đến việc hắn cho trợ lý gọi mình lên đây, thế là liền mở miệng, hỏi: " Anh tìm tôi lên đây, có việc gì sao?"


Lảm nhảm: Dạo này gần tết nên công việc khá bận rộn, mình sẽ tranh thủ thời gian rảnh edit chương mới nên không có lịch cụ thể, vậy nên các bạn thông cảm nhé. Việc nhà, việc công ty...bận tối mắt!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro