Chương 236

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 236

Đàn ông? Kiều An Hảo nhíu mày, cố sức mở mắt nhìn người trước mặt nhưng vẫn như cũ không nhận ra là ai.

Chính là, cô lại tự ngửi ra được mùi hương này, không phải của Lục Cẩn Niên.

Kiều An Hảo giơ tay lên định đẩy bàn tay đang cởi bỏ y phục của mình ra, nhưng cơ thể bị hạ độc không có nửa điểm khí lực, vỗ vào tay lão Tôn, tựa như trêu chọc, hắn ta như bị kích thích, liền nhào tới Kiều An Hảo ở ngay trước mặt.

Kiều An Hảo mê man cố né tránh nhưng vô dụng, trong đầu mơ hồ không biết ai đang hôn mình, nói chung là cảm thấy ghê tởm, cô giãy giụa muốn tránh tên đàn ông đó, nhưng toàn thân vốn đã xụi lơ, vô lực.

Lão Tôn đùa đã một hồi, lúc này rốt cuộc sắp lột đồ của Kiều An Hảo xuống, điện thoại của hắn đột nhiên vang lên.

Tên họ Tôn không thèm đếm xỉa tới, nhưng điện thoại vẫn cứ kêu, hắn liền mang mấy phần bực bội đứng dậy, nhìn thoáng qua màn hình, thấy là mẹ hắn gọi tới, thế là vội vàng từ giường bò xuống, chui vào nhà vệ sinh nghe điện thoại.

Kiều An Hảo tuy rằng ý thức mơ hồ nhưng vẫn nhận biết được mọi thứ xung quanh, nhân cơ hội tên đàn ông kia rời đi, cô liền giãy giụa định bò xuống giường, kết quả, thế nào cũng không đứng nổi, cuối cùng chỉ có thể bò đến cạnh giường rồi ngã xuống đất.

Kiều An Hảo đau đớn hừ một tiếng, sau đó liền duỗi tay bám lấy một bên bàn, giãy giụa đứng lên, cố lết người về phía cửa.

Cảm giác vô lực xâm nhập toàn xương cốt khiến cho Kiều An Hảo hai chân nặng nề, mỗi lần nhấc chân như thể dùng toàn bộ sức lực, thật không dễ gì ra được cửa, rốt cuộc chịu không nổi phải ngồi bệt xuống mặt đất.

Lão Tôn tắt điện thoại, từ nhà vệ sinh ra thấy giường trống không, bèn vội vàng chạy ra ngoài phòng ngủ, thấy Kiều An Hảo ngồi ở nền, hắc hắc cười hai tiếng, miệng gọi "Bảo bối" còn tay đem Kiều An Hảo từ sàn nhà bế lên.

Lúc này Kiều An Hảo thần trí hoàn toàn mê man, không còn phản kháng, ngược lại, còn như con mèo ngoan mềm mại tựa vào lòng lão Tôn.

Hắn thấy cử động của cô như vậy, tâm can ngứa ngáy khó nhịn, vội vã đặt cô lại giường, sau đó liền nhào tới...

...

"Kiều An Hảo ở phòng của lão Tôn..."

Câu nói này có nghĩa là gì, Lục Cẩn Niên trong phút chốc đã hiểu ra.

Từ lúc Kiều An Hảo mất tích tới giờ đã qua nửa tiếng đồng hồ, bọn họ từ suối nước nóng đến khách sạn của đoàn phim cũng mất nửa giờ đi xe, như vậy tính ra Kiều An Hảo ở trong phòng của lão Tôn ngót cũng đã một tiếng.

Một tiếng...

Lục Cẩn Niên run run rút điện thoại từ trong túi ra, cấp tốc gọi điện cho giám đốc khách sạn để lấy thẻ phòng của lão Tôn.

Thang máy lên đến tầng cao, Lục Cẩn Niên từ bên trong đi ra, người phục vụ đã đứng sẵn ở đó, Lục Cẩn Niên tiếp nhận rồi ra hiệu phục vụ rời đi, sau đó liền xoải bước chạy toé khói đến phòng của lão Tôn.

Lục Cẩn Niên mở được căn phòng, trái tim nhất thời nhảy loạn lên, ngón tay run run đấy cửa ra, phát hiện bên trong yên lặng đến có chút quỷ dị, sau đó liền tiến tới phòng ngủ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro