Chương 238

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 238

"Lục tiên sinh, được rồi! Anh còn tiếp tục như vậy, sẽ gây ra án mạng mất!".

Lục Cẩn Niên từ đầu không hề để ý đến trợ lý, đột nhiên đem người anh ta đấy qua một bên, bên này nắm ly thuỷ tinh trên tay, hung hăng đi tới.

Trợ lý tay mắt nhanh lẹ ôm lấy Lục Cẩn Niên, dùng hết toàn lực kéo anh lại, lớn tiếng kêu lên: "Lục tiên sinh, nếu anh thật sự đánh chết người, chính anh cũng đi theo hắn ta đấy!".

Lục Cẩn Niên đáy mắt toé ra lửa, phát điên lên thoát ra khỏi vòng kiềm hãm của trợ lý, hướng về phía lão Tôn lần nữa xông tới.

Kiều An Hạ nhìn Lục Cẩn Niên như một kẻ điên, một tên bạo đồ cầm ly thuỷ tinh bén nhọn hướng về phía tên đàn ông họ Tôn, vô thức giơ tay lên che miệng, một mặt thất kinh biểu tình.

Trợ lý nhìn thấy cảnh này, lòng nóng như lửa đốt, theo bản năng mà quay đầu, nhìn Kiều An Hảo bất tỉnh nhân sự ở trong phòng ngủ một cái, dưới tình thế cấp bách, buột miệng hô lên: "Lục tiên sinh, Kiều tiểu thư hôn mê đã lâu, ta nên nhanh chóng đưa cô ấy đến bệnh viện để tránh xảy ra chuyện!".

Câu nói này như một câu thần chú, lập tức làm cho Lục Cẩn Niên dừng lại động tác.

Trong tay anh, ly thuỷ tinh chỉ còn cách cổ họng lão Tôn chừng nửa mét.

Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm tên đàn ông bị mình đánh bầm dập trước mặt, bộ ngực nhấp nhô dữ dội, tay dùng sức nắm lấy ly thuỷ tinh, làn môi mấp máy, sau đó hung hăng đem ly thuỷ tinh hung hăng ném văng đi.

Lão Tôn sợ hãi đến nỗi nhắm tịt cả hai mắt lại.

Ly thuỷ tinh lướt qua tai hắn, thẳng tắp bay ra ngoài, rơi "choang" xuống gần kệ TV, vỡ tinh thành cặn bã, tán loạn khắp mặt đất.

Lão Tôn sợ đến kinh hồn bạt vía, toàn thân đều run rẩy.

Lục Cẩn Niên vẫn chưa hết giận, giơ chân lên, hung hăng đá hắn ngã lăn ra cạnh bàn trà, sau đó đưa tay ra túm cổ, cúi người, nhìn chằm chằm hắn ta, ổn định hô hấp rồi mới dùng ngữ điệu sắc bén nói: "Ở trong làng giải trí, ngươi muốn làm chuyện gì, ngủ với ai, ta mặc kệ, cũng không liên quan gì đến ta".

Nói đến đây, Lục Cẩn Niên đáy mắt bỗng phiếm hồng, tóm lấy cổ tay lão Tôn, bởi vì dùng sức, gân xanh nổi lên, con ngươi đen nhánh tràn ngập tức giận, xẹt qua một chút tàn ác thô bạo: "Thế nhưng ta cảnh cáo ngươi, chỉ riêng cô ấy, Kiều An Hảo, ngươi không thể đụng vào! Nếu không ta cùng ngươi tuyệt đối không đội trời chung!".

Lục Cẩn Niên nói xong, liền đứng lên, không đếm xỉa đến Kiều An Hạ đứng một bên cửa, cũng coi như không thấy trợ lý nhẹ nhõm thở dài một hơi, chỉ lùi lại hai bước, xoay người, đi vào phòng ngủ.

Anh trải ga giường bọc Kiều An Hảo lại, bó vào trong lòng, sau đó ôm cô đứng dậy, cất bước đi về hướng cửa.

Chờ đến khi Lục Cẩn Niên đi tới cửa phòng, Kiều An Hạ chớp mắt, mới hồi phục tinh thần lại, cô buông tay che miệng xuống, nhìn Kiều An Hảo hôn mê nằm trong lòng Lục Cẩn Niên, lo lắng hỏi: "Kiều Kiều thế nào rồi?".

Nói xong, Kiều An Hạ muốn đưa tay ra cầm lấy tay Kiều An Hảo.

Lục Cẩn Niên như phản xạ tự nhiên, ôm Kiều An Hảo, đột nhiên nghiêng người né tránh tay của Kiều An Hạ, sau đó đem Kiều An Hảo ở trong lòng mình càng dùng sức mà ôm, giống như che chở một bảo bối, coi như không thấy Kiều An Hạ, ôm Kiều An Hảo rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro