Chương 101

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ai! Đừng mà!" tay của Lăng Giản giơ rất cao, nếu như có thể nàng thật sự rất muốn kéo áo Lam Ngữ Thần không cho nàng ấy rời khỏi. Nhưng sự thật là nàng ấy đã đi rồi, ngay cả đèn lồng trong tay cũng không lưu lại. Ai! Lăng Giản giở vờ đáng thương dùng cẩm bào choàng lên người. Nàng sai rồi, nàng thật sự sai rồi! Nếu sớm biết, vừa rồi cho dù phải nói dối nàng cũng sẽ nói để được ra ngoài a! Bây giờ thì hay rồi, thật sự phải qua đêm trong hố đất rồi! Cũng may cái hố không sâu, cũng may trời quả thật không tính là quá lạnh, vậy.... Cứ vậy mà ngủ đi! Còn có thể làm sao nữa!?
Lăng Giản nhận mệnh dùng cẩm bào quấn chặt lấy mình giống như một con tằm, trong lòng liên tục tự an ủi mình Ngữ Thần nha đầu có thể cho nàng cẩm bào để đắp là đã không tệ rồi. Gối lên cánh tay của mình, buồn ngủ tích tụ nhiều ngày khiến Lăng Giản cuộn người ngủ trong cẩm bảo, xem đáy hố là giường lớn ở tẩm cung, ở trong mộng gặp gỡ Chu cô nương.

Vì vậy, sáng sớm hôm sau, lúc Lăng Giản vẫn còn tiếp tục mộng đẹp của nàng, con cừu nhỏ và tất cả nữ nhân đều xuất hiện ở trên miệng hố, từ cao nhìn xuống Lăng Giản đang ngủ say, thỉnh thoảng thảo luận chút gì. Dáng vẻ đó, rõ ràng là đến vườn bách thú tham quan động vật.

"Ngô....ồn quá a!" bị tiếng ồn trên đỉnh đầu đánh thức, Lăng Giản kéo kéo cẩm bào đắp lên người, lúc này mới ý thức được bản thân vẫn còn đang ở dưới hố. Ngẩng đầu, trong tầm mắt xuất hiện bảy khuôn mặt khiến Lăng Giản nhất thời đứng lên, một chân giẫm lên cẩm bảo, giọng nói khàn khàn: "Này! Các ngươi nhìn cái gì vậy! Còn không mau kéo ta lên!" Hừ, thật sự xem nàng là động vật để các nàng đứng xem đúng không?! Nhìn từng khuôn mặt hả hê trên đó, căn bản là dáng vẻ "ta chỉ đi mua nước tương vào góp vui mà thôi"
"Ha ha... Lăng Giản, nhìn ngươi ngủ ngon như vậy, tỷ muội chúng ta sao dám đánh thức ngươi?" Lam Nhược Y ngồi xổm xuống nhìn Lăng Giản, trên mặt có sự hưng phấn khó nói rõ. Lại nhìn những nữ nhân khác, mặt của các nàng cũng là mừng rỡ và hài lòng, về phần tại sao sẽ là bộ dạng này, Lăng Giản không biết, cũng không muốn biết khi đang ở trong hố.

"Đúng vậy, quen biết ngươi đến nay, lần đầu tiên ta phát hiện tướng ngủ của ngươi đáng yêu đến thế!" Ngọc Linh Lung khoanh tay cười nói, trong tay của nàng tựa hồ còn cầm một tờ giấy Tuyên Thành viết đầy chữ, nội dung bên trong là cái gì, Lăng Giản dĩ nhiên không thấy rõ.

"Đáng yêu? Đáng yêu thế nào?" Hứa Linh Nhược mở miệng, ngày thường rất ít mỉm cười vào thời khắc này lại không chút keo kiệt mà nở nụ cười diễm lệ.
"Đáng yêu a? Hẳn là dễ thương đi." Ngọc Linh Lung trả lời.

"Dễ thương? Ngô.....Nhìn dáng ngủ vừa rồi của nàng, ngược lại có chút khác biệt với bình thường." Tô Nguyễn Hân ở bên cạnh cũng lên tiếng, trên mặt càng mang theo nụ cười nồng đậm.

"Nguyễn Hân muội muội nói không sai, dáng ngủ của Lăng Giản vừa rồi, quả nhiên là hiếm thấy." Ôn Nhứ Yên nói.

"Phải không? Ta ngược lại không cảm thấy có gì khác với ngày thường, chỉ là.... Ngưng Sương, sau này không được trừng trị Lăng Giản như vậy nữa, biết không?" Lam Thanh Hàn bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng cũng không che giấu được mừng rỡ trên mặt mình.

"Nhưng mà hoàng tỷ, là nàng hứa với Ngưng Sương trước! Ngưng Sương bất quá là muốn nàng cho ta một kỳ hạn, nhưng nàng lại bảo ta hỏi ngươi!" Lam Ngữ Thần bĩu môi, ôm Lam Thanh Hàn không ngừng cọ cọ.
"Đồ ngốc, không phải mới vừa nói cho ngươi biết rồi sao? Đã tra hoàng lịch, ba tháng sau có một ngày lành, đến lúc đó chính là ngày ngươi và Lăng Giản thành thân. Về phần Linh Lung và Tuyết Nhu...."

Không đợi Lam Thanh Hàn mở miệng, Ngọc Linh Lung đã hiểu rõ suy nghĩ trong lòng nàng, cười nói: "Hôn sự tổ chức hay không với ta mà nói đều không sao cả, nói cho cùng.... Lăng Giản khi đó đã đeo nhẫn kim cương vào tay ta rồi, coi như là cầu hôn và kết hôn cùng một lúc. Về phần Tuyết Nhu, ta tin tưởng nàng cũng sẽ không chủ động yêu cầu cái gì? Đến lúc đó, chuẩn bị hôn lễ cho Ngữ Thần và Lăng Giản là được rồi, ta cũng giống như các ngươi, ở bên cạnh xem là đủ rồi."

Uy uy uy! Các nữ nhân này định không nhìn đến nàng sao? Lăng Giản cực kỳ bất mãn ngẩng đầu nhìn các nữ nhân, mãi đến khi Ngọc Linh Lung khoe tay trái đeo nhẫn kim cương ra, các nữ nhân mới sôi nổi đem lực chú ý đặt về phía nàng, miệng đồng thanh hỏi: "Lăng Giản, vì sao nhẫn của Linh Lung và của bọn ta lại không giống nhau?!"
Ách..... Lăng Giản phát giác nàng ở trước mặt các nữ nhân càng ngày càng quen co đầu rụt cổ rồi. Vẫn chưa trả lời vấn đề của các nàng, Lăng Giản đã chột dạ rụt cổ lại, ho khan vài tiếng nói: "Vấn đề này ta sẽ trả lời sau, các ngươi có thể kéo ta lên trước được không? Tối hôm qua ta ngủ dưới này, cả người đều là bùn đất, phải để ta tắm rửa rồi hãy nói chứ?!"

"Không được! Trả lời câu hỏi trước!" lại trăm miệng một lời, tuy rằng các nàng không phải là tỷ muội có quan hệ máu mủ, nhưng vì Lăng Giản mà trở thành người thân, nên ngay cả sự ăn ý cũng theo thời gian dài chung sống mà hình thành.

"Ách... nhẫn, chiếc nhẫn là lúc trước ta và nàng ấy du lịch đến Tam Á đặt làm tại cửa hàng trang sức. Về phần.... về phần tại sao lại có kiểu dáng như vậy, là bởi vì nàng nhìn trúng một chiếc nhẫn, cho nên ta liền...." Lăng Giản len lén liếc nhìn các nữ nhân, lại nói: "Nhưng, nhẫn của các ngươi lúc trước cũng là ta vẽ kiểu sau đó để bọn họ chế tác ra a. Hơn nữa, đều là nhẫn mà!"
"Hừ! Vốn hôm nay muốn thương lượng với ngươi một chút chuyện hôn sự của Ngưng Sương, ta xem cũng không cần thiết nữa! Cứ ở đây trước rồi tính sau đi! Ngưng Sương, Ngưng Trần, chúng ta đi!" ngược lại không phải thật sự tức giận, chỉ là cá nhân Lam Thanh Hàn cảm thấy nhẫn kim cương trên tay Ngọc Linh Lung đẹp hơn nhẫn của các nàng, cho nên mới ghen tị mà lôi kéo hai người muội muội của mình rời khỏi.

"Cũng phải, nói cho cùng hôm nay cũng không tính là quá lạnh, Lăng Giản ngươi cứ ở lại chỗ này đi!" Tô Nguyễn Hân từ trước đến nay rất thích xem trò vui, cũng đặc biệt thích bỏ đá xuống giếng. Hơn nữa, Thanh Hàn tỷ tỷ cũng có thể đem chuyện đại hỉ nghẹn trong bụng không nói, thì nàng làm sao có thể nói ra lúc này được?Chi bằng hồi cung cùng các nàng, ngắm tiếp mấy con "búp bê" tinh xảo kia.
"Vậy.... chúng ta cũng đi thôi." Nhìn thấy tất cả mọi người đi rồi, Ôn Nhứ Yên không thể làm gì khác hơn là nhìn Lăng Giản một cái, rồi cũng đi cùng Hứa Linh Nhược.

Nên đi đều đi rồi, Lăng Giản rất bất đắc dĩ nhìn Ngọc Linh Lung đơn độc ở lại, hỏi: "Này, ngươi không đi cùng các nàng sao?" nói cho cùng đã ở trong hố cả đêm qua rồi, thêm một đêm nữa cũng không sao.

"Thế nào? Ngươi muốn ta đi đến vậy sao? Ta còn chưa muốn đi!" Ngọc Linh Lung mỉm cười ngồi trên miệng hố, hai cái đùi đang rũ xuống đỉnh đầu Lăng Giản, nói: "Ngươi không hỏi xem vì sao hôm nay tất cả mọi người lại đến sao?"

"Hứ, không phải muốn xem ta qua đêm trong hố thế nào sao?" Lăng Giản ngẩng đầu quá mệt mỏi, nên đơn giản nằm ngửa trong hố, một lần nữa dùng cẩm bào quấn trên người, nói: "Nói đi, rốt cuộc vì sao các ngươi lại cùng đến đây?"
"Nhạ, ngươi xem cái này một chút." Ngọc Linh Lung ném mấy tờ giấy trong tay xuống, khiến nó mềm nhẹ rơi lòng vòng quanh Lăng Giản, đợi Lăng Giản nhặt lên hết, cẩn thận xem kỹ, trên mặt nàng hiện vẻ hưng phấn kinh hỉ, Ngọc Linh Lung đúng lúc lên tiếng, nói: "Hiện tại biết rồi? Đây chính là nguyên nhân hôm nay bọn ta đến tìm ngươi."

"Linh Lung, ta không phải đang nằm mơ chứ?! Điều... điều này sao có thể?! Một mình ngươi.... ngươi dĩ nhiên một mình...trời ạ! Linh Lung, ngươi mới là thiên tài! Ngươi tuyệt đối là một kỳ tích! Là kỳ tích ông trời ban cho ta và Thanh Hàn các nàng!" Lăng Giản toét miệng cười nói, nàng không ngừng ôm lấy sấp giấy trong lòng, khó có thể tin được. Trời! Thật sự... Thật sự làm được rồi!

"Ngược lại cũng không phải công lao của một mình ta, ngươi quen biết Sở thái y của thái y viện đi? Chính là hắn chỉ cho ta cách phối thuốc, nên gia giảm thành phần nào. Đương nhiên, nếu như không có mấy quyển sách cổ Nguyễn Hân mang về, đến bây giờ ta có thể cũng không có nửa điểm manh mối. Ngươi biết không? Trong Sách cổ cư nhiên thật sự có phương pháp giúp nữ nữ sinh con." Nhìn thấy Lăng Giản vui vẻ như vậy, Ngọc Linh Lung cũng cao hứng theo, tiếp tục nói: "Theo như trong sách, ta điều chế được thuốc bột và thuốc viên. Trong sách nói, chỉ cần người cần sinh con uống thuốc bột, đồng thời nhét thuốc viên vào hoa kính trong lúc hai người làm chuyện đó, dùng cách quan hệ khiến thuốc viên hoàn toàn hòa tan thì có thể mang thai.... Về phần rốt cuộc có phải thật hay không, cũng phải thử xem mới biết được."
"Thuốc cũng điều chế xong rồi? Linh Lung, thật không phải đang nằm mơ sao? Ta thật sự... Thật sự không ngờ, hắc! Điều đó thật sự có thể!"

"Đồ ngốc! Ngươi không nằm mơ, ta cũng là nói thật! Vừa rồi trước khi đến ta đã nói với các nàng chuyện này, nhìn dáng vẻ của các nàng, đều muốn làm mẫu thân rồi!"

"Vậy còn ngươi? Ngươi nghĩ sao?" Lăng Giản ngẩng đầu hỏi, Thanh Hàn các nàng nguyện ý đúng là bình thường, về phần Ngọc Linh Lung, nàng là người hiện đại, cũng không quá muốn sinh con sớm như vậy đi, hơn nữa, loại thuốc kia cũng không biết có hữu dụng hay không.

"Sinh một đứa đi, ta cũng không muốn đến bốn mươi tuổi mới làm sản phụ. Được rồi, thuốc bột và thuốc viên ta đều gói kỹ đặt ở trên giường của ngươi rồi, ta về đi ngủ trước đây! Mệt mỏi lâu như vậy, thật sự xem ta là nữ siêu nhân sao?!"
"Ai! Vậy còn ta làm sao bây giờ?! Có thể kéo ta lên trước được không!"

"Ngươi gấp làm gì? Ta đi tìm người đến kéo ngươi lên không được sao?" Ngọc Linh Lung tức giận liếc nàng một cái, nhấc chân đạp bùn đất xuống hố, nói: "Chờ đó, bây giờ ta đi tìm người kéo ngươi lên."

"Được được, ta chờ!" Lăng Giản vừa nghe sẽ kéo nàng lên thì lập tức vui vẻ. Lúc này không thể như vừa rồi, thuốc viên và vân vân đã điều chế xong rồi, không vội vàng thử xem công hiệu

sao? Thử sớm một chút, cũng có thể cho ra kết quả sớm một chút không phải sao?! Hắc! Thanh Hàn, Nguyễn Hân, Linh Nhược... Các ngươi cũng chờ đi, đêm nay.... Nàng tuyệt đối phải hi sinh bản thân, thành toàn tập thể!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt