Chương 104

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thượng Hoa Cung cách Lâm Như Cung khá xa, lòng Lăng Giản càng thấp thỏm. Luôn cảm thấy nụ hôn gió Lam Nhược Y vứt cho nàng có thâm ý khác, về phần rốt cuộc thâm chỗ nào Lăng Giản cũng không phải chuyên gia vạn năng có thuật đọc tâm, nên chỉ có thể dựa vào trực giác để cảm ứng, cho ra kết luận chính là lần này đi Lâm Như Cung tất nhiên sẽ " Dữ nhiều lành ít".

Chỉ có điều, thật là "Dữ nhiều lành ít" sao? Hình như không phải đâu?!

Lăng Giản ngây ngốc đứng ở trong Lâm Như Cung, trước mặt nàng chỉ có Ngọc Linh Lung mà thôi, về phần Lam Nhược Y....: "Linh Lung, Nhược Y đâu rồi?"

"Ngủ." Ngọc Linh Lung ý bảo nàng đến bên trong nhìn xem, sau đó giải thích với nàng: "Ta cho nàng uống chút đồ tốt, có lẽ có thể ngủ ba bốn canh giờ, có lẽ càng nhiều."

Uy, uống chút đồ tốt?! Lăng Giản nhìn tiểu mỹ nhân đang ngủ say trên giường không biết nên có vẻ mặt gì, có cần làm ầm ĩ vậy không?! Mới tốt được vài ngày, lại bắt đầu chơi trò kê đơn?! Lăng Giản cúi người vỗ vỗ gương mặt của Lam Nhược Y, thấy nàng không có phản ứng, quay đầu hỏi: "Ngươi lại cho nàng uống thuốc gì? Ta nói Linh Lung, hai người các ngươi có cần phải như vậy phải không? Chờ nàng tỉnh, gặp họa lại là ta."
"Sao nào?? Ngươi luyến tiếc? Thuốc mê ta mới chế, dược tính còn mạnh hơn lần trước." Ngọc Linh Lung liếc mắt nhìn tiểu mỹ nhân trên giường, lôi kéo Lăng Giản đến địa bàn của nàng. Đến rồi, nàng lại từ trong ngăn kéo tìm ra một viên thuốc đưa cho Lăng Giản, nói: "Nếu biết trước cùng ngươi đến đây rồi sẽ lâu không thấy ngươi, còn không bằng ta sớm chia tay ngươi, cũng đỡ bị dày vò như bây giờ. Chính ngươi tính xem, từ khi ta đến đây, ngươi tổng cộng bồi ta bao lâu?"

"Ta cũng không muốn như vậy, hơn nữa mấy ngày nay không phải do có việc sao? Cũng may nên giải quyết đều giải quyết rồi, ta bảo đảm, sẽ không bỏ mặc ngươi nữa." Lăng Giản tiếp nhận viên thuốc ngửi một cái, kéo nàng vào lòng mình, ôm nàng nói: "Ta cũng biết ngươi từ bỏ nhiều như vậy theo ta đến đây rất không dễ dàng, Linh Lung.... ta sẽ không phụ ngươi càng sẽ không bạc đãi ngươi, ngươi biết rõ tâm ý của ta đối với ngươi, làm sao nhẫn tâm không đến bồi ngươi đây?!"
"Được rồi, nói những thứ vô dụng này làm gì? Thật sự xem ta là Nhược Y các nàng? Mấy câu ngon ngọt là có thể vui đến nở hoa? Thuốc này là tự ta một mình lưu lại, ngươi cũng biết, ta cũng sắp ba mươi rồi, chuyện sinh con nên tận lực làm sớm. Cũng may hiện tại có cơ hội này, tuy rằng không dám nắm chắc, nhưng dầu gì cũng muốn thử xem." Yêu Lăng Giản, cũng muốn cùng nàng có một bảo bối thuộc về các nàng, đây là tâm ý của Ngọc Linh Lung, giản đơn mà cố chấp.

"Ngươi đã uống thuốc bột?" Lăng Giản nhớ kỹ Lam Nhược Y từng nói nàng đã uống dược tán đắng muốn chết, vậy có lẽ Ngọc Linh Lung cũng có thể đã uống, nếu không sao lại chỉ lấy dược hoàn đến đây.

"Ngươi cứ nói đi? Đâu ra nhiều lời dư thừa vậy, đã lâu không bên nhau, ngươi không muốn ta sao?" Ngọc Linh Lung ngữ điệu mềm nhũn, nhấc chân ngồi trên người của Lăng Giản, lại vươn tay vòng qua cổ Lăng Giản, thắt lưng ép xuống lộ ra bộ ngực ngạo nhân của nàng.
Não hình như có chút sung huyết a! Môi dường như cũng phát khô! Lăng Giản dùng sức nuốt nước bọt, mặc dù tầm nhìn lơ đãng chạm vào những nơi khác, nhưng trong đầu lại luôn luôn hiện lên thân thể hoàn mỹ và những bộ vị mê người của Ngọc Linh Lung. Hô hấp có chút áp lực, hai chân Lăng Giản khép chặt, nói: "Muốn, ai nói không muốn!" yêu nghiệt như vậy, làm sao có thể không muốn.

"Muốn? Sao ta lại cảm thấy ngươi trả lời rất không tình nguyện? Ta đang ép ngươi sao?" Ngọc Linh Lung nở nụ cười, ngón cái ma sát cánh môi của Lăng Giản, có chút nóng, lại có chút nhột.

Nào có không tình nguyện, nào có bức bách? Rõ ràng chính là câu dẫn. Lăng Giản bĩu môi, viên thuốc trong tay càng trở nên nóng bỏng, Ngọc Linh Lung quá mê hoặc, cũng quá câu người. Chỉ cần nàng ấy muốn, nhất cử nhất động của nàng ấy đều có thể thay đổi cả bầu không khí, khiến chúng dao động, sôi trào.
Giống như bây giờ, Lăng Giản không hiểu nổi vì sao rõ ràng một bộ xiêm ý rất thông thường sẽ bị Ngọc Linh Lung mặc thành dáng vẻ khêu gợi như vậy. Tại sao, rõ ràng là xiêm y vừa người đến chổ nàng sẽ trở nên suy sụp như vậy, chỉ cần hơi chút cử động, quần áo sẽ tự chảy xuống, để lộ xương quai xanh và bả vai cực kỳ xinh đẹp.

"Nhìn cái gì chứ?" nhận thấy ánh mắt Lăng Giản, Ngọc Linh Lung nâng cằm nàng không cho nàng cúi đầu, trái lại chủ động cởi bỏ áo quần trên người, không hề trói buộc đứng dậy, dùng ngực áp lên khuôn mặt nóng rực của Lăng Giản, buồn cười nói: "Sao vậy? Sao mặt lại nóng như vậy chứ? Phát sốt?"

"Ngô..." quả nhiên, màu sắc nơi đó vẫn tươi đẹp như vậy, mê người như vậy. Lăng Giản theo bản năng rướn người lên, lực mạnh hô hấp vị đạo trên người Ngọc Linh Lung. Không có hương cam nàng yêu nhất, thay vào đó là hương hoa hồng rất nhẹ, có lẽ là do mỗi ngày ngâm hoa hồng.
Viên thuốc bị Lăng Giản dùng tay bóp nhẹ, mang theo nó trượt từ vai xuống hoa động phía dưới Ngọc Linh Lung, cho đến khi vị trí từ phía sau chuyển về về phía trước, không ngừng di chuyển. Dược hoàn bị Lăng Giản nắm quá lâu, nên mang theo nhiệt lượng của lòng bàn tay, đốt nóng da thịt Ngọc Linh Lung. Đến mỗi một chỗ, luôn có thể khiến thân thể Ngọc Linh Lung xao động, khát vọng càng nhiều.

"Không phát hiện ngươi.... hư hỏng như vậy." giọng nói của Ngọc Linh Lung lộ ra thở gấp, nếu như không phải Lăng Giản đang ôm lấy thắt lưng nàng thì sợ rằng nàng đã sớm ngã xuống. Thân thể đã có cảm giác, Ngọc Linh Lung kéo Lăng Giản nằm xuống giường, da thịt tiếp xúc với tấm chăn lạnh lẽo không những không ngăn chặn được du͙© vọиɠ trong cơ thể nàng, trái lại bởi vì Lăng Giản lấn người mà lên khiến nó càng thêm nóng rực.
"Ta hư hỏng sao? Ta chẳng qua muốn ngươi cảm nhận được đứa con trong tương lai" Lăng Giản sinh lòng khiêu khích, nụ cười xấu xa trên mặt càng thêm rõ ràng. Nàng dùng viên thuốc điểm nhẹ lên nụ hoa của Ngọc Linh Lung, đè nặng nó bắt đầu ma sát, nàng ngẩng đầu nói: "Đây chính là bầu sữa cho hài tử tương lai của chúng ta, màu sắc xinh đẹp như vậy, hài tử nhất định sẽ rất thích."

"Vậy còn ngươi?" Ngọc Linh Lung nâng khuôn mặt Lăng Giản lên: "Ngươi thích không? Màu sắc nơi đó, còn hương vị?" ách.... bị đùa giỡn ngược lại! Lăng Giản chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, viên thuốc không biết bị nắm trong tay bao lâu, nàng nói: "Có thích hay không, cũng phải nếm thử mới biết được."

"Không phải ngươi đã nếm qua rồi sao?" Ngọc Linh Lung nở nụ cười, muốn chơi trò khiêu khích với nàng? Còn kém xa lắm!
"Ta muốn nếm thử lần nữa, có ý kiến?!" Lăng Giản nhướng mày, nàng biết Ngọc Linh Lung sẽ không dễ dàng để nàng khiêu khích đùa giỡn, trước đây đã luôn thích gạt nàng, lúc này ở bên nhau cũng không thể nào đơn giản chịu thua. Chỉ có điều... Lăng Giản cúi đầu ngậm lấy nụ hoa của Ngọc Linh Lung, dường như trả thù mà nhẹ nhàng cắn gặm, đôi mắt dường như híp thành một đường, trong chuyện này, nàng có biện pháp khiến Ngọc Linh Lung chịu thua. Ai bảo thân thể của Ngọc Linh Lung mẫn cảm hơn so với người bình thường?

"Umh... ngươi thật đúng là..." không đùa nữa, Ngọc Linh Lung xoay mặt đi, cắn gối đầu không để cho mình phát sinh âm thanh đáng xấu hổ. Không hiểu sao chỉ là bị Lăng Giản mút vào Lăng Giản mà nơi cỏ dại đó đã lan tràn ẩm ướt một cách kỳ lạ. Nàng biết thân thể mình luôn luôn mẫn cảm, nhưng không ngờ ở trước mặt Lăng Giản càng nhạy cảm đến rối tinh rối mù.
"Chịu đựng làm gì? Ta thích nghe thanh âm của ngươi." Nét mặt Lăng Giản chính chắn, trong lòng lại cho ra một chữ V thật to, nàng biết mà, trong chuyện này Ngọc Linh Lung từ trước đến nay toàn thắng nàng sẽ thua triệt để! Cởi bỏ quần áo trên người, Lăng Giản thuận lợi cởi bỏ tiết khố của Ngọc Linh Lung, ném xuống toàn bộ quần áo trên người nàng.

"Hỗn đản!" đã biết sẽ vậy mà. Ngọc Linh Lung mắng yêu, không chịu nổi nụ hôn sâu của Lăng Giản sau đó, kịch liệt mà bá đạo, dẫn đến cơ thể nàng dần dần tiến vào trạng thái bị chiếm hữu.

"Hỗn đản ở chỗ này! Chớ xem thường hỗn đản, hỗn đản hôm nay muốn ngươi không xuống giường được!" Lăng Giản cười nói, một tay lung tung vuốt ve thân thể Ngọc Linh Lung, khi thì xoa nắn ngực nàng, khi thì nhéo bắp đùi nàng một cái, hoặc là, dùng ngón giữa ma sát hoa đế nhô ra, cảm thấy đủ rồi nàng liền không hề do dự tiến vào thân thể Ngọc Linh Lung, nghe thanh âm tiêu hồn tràn khỏi môi, nàng đẩy nhanh tốc độ di chuyển.
Hỗn đản! Vương bát đản! Ngọc Linh Lung thầm mắng Lăng Giản, không biết đã bị chơi đùa thư sướиɠ bao nhiêu lần. Đáng giận là ngón tay của Lăng Giản căn bản không có ý định rời khỏi thân thể nàng, ngay cả lúc lêи đỉиɦ vẫn không ngừng di chuyển, thậm chí...hai khỏa mềm mại đều bị nàng hút đến sưng đỏ.

Không được, nếu cứ tiếp tục như vậy thật sự sẽ không xuống giường được! Ngọc Linh Lung dùng hai tay ôm chặt đầu của Lăng Giản, muốn cho nàng dừng lại, nhưng rồi lại luyến tiếc tách khỏi thân thể nàng. Đã lâu lắm không được ôm nhau như thế, nàng tình nguyện hai chân vô lực không xuống giường được, cũng không muốn để Lăng Giản chạy đến chỗ của những nữ nhân khác.

Giọng nói dần khản đi, Ngọc Linh Lung vô lực rêи ɾỉ, hai tay ôm chặt Lăng Giản ngược lại nắm lấy sàng đan, lúc đến cao trào một lần nữa nàng hô tên Lăng Giản. Trong thân thể tựa hồ bị dị vật xâm nhập, Ngọc Linh Lung dồn hết ý thức ngẩng đầu nhìn xuống, lại thấy Lăng Giản đang dùng đầu lưỡi chậm rãi đẩy viên thuốc vào cơ thể nàng, sau đó một lần nữa leo lên, thân thể tiến hành mài kính như lời nàng nói lúc đầu.
"Umh... Linh... Lung...." dịch thể ấm áp tràn ra từ thân thể nàng và Ngọc Linh Lung dần dần dung hòa với nhau, kí©ɧ ŧìиɧ qua đi, Lăng Giản nằm bẹp trên người Ngọc Linh Lung giống như tử thi lười cử động, mãi đến đối phương cố sức đẩy nàng xuống phía dưới, Lăng Giản mới dang rộng tứ chi nằm trên giường, cười nói: "Thế nào? Còn có thể xuống giường không?"

"Hừ, ngươi nói.... nếu như ta nói với Nhược Y là ngươi bảo ta hạ mê dược khiến nàng choáng váng, thì sẽ như thế nào?" hô hấp ổn định, Ngọc Linh Lung xoay người gối lên cánh tay Lăng Giản, nằm ở trong ngực của nàng không ngừng nhéo má nàng. Thân thể nàng bản thân nàng rõ ràng nhất, Lăng Giản chết tiệt, cư nhiên chơi đùa nàng ác như vậy, không những không xuống giường được mà còn buồn ngủ không dậy nổi đây!!!
"Ai đừng a!" Lăng Giản khẩn trương ôm lấy Ngọc Linh Lung, cầu xin tha thứ: "Ta sai rồi có được không? Nếu ngươi nói như vậy với nàng, ta nhất định sẽ bị nàng hành hạ đến chết! Linh Lung tốt, sai rồi sai rồi có được không? Đây không phải là vì đã lâu không được bên nhau, nên muốn yêu người nhiều một chút thôi sao? Đến đến, ta giúp ngươi xoa bóp còn không được sao?"

"Cút đi! Lấy tay ra!" Ngọc Linh Lung không chút lưu tình chụp bàn tay Lăng Giản đang vuốt ve nơi giữa hai chân nàng tức giận nói: "Thương yêu ta nhiều một chút là làm ta không xuống giường được? Lăng Giản, cách thương yêu của ngươi thật đúng là đáng kinh ngạc! Có muốn lần sau ta cũng thương yêu ngươi đến không xuống giường được hay không?"

"Ta có thể thật sự giận ngươi sao? Đồ ngốc!" Ngọc Linh Lung thở dài, nàng có thể không tốt với cả thế giới, có thể mạnh mẽ đối với mọi người, duy chỉ có đối với Lăng Giản, ngay cả tiết khí nên có cũng không có. Vuốt ve khuôn mặt Lăng Giản, Ngọc Linh Lung nhắm mắt lại buồn ngủ trầm trầm: "Đợi ta ngủ rồi ngươi hãy đến chỗ Nhược Y đi, để tránh nàng thừa dịp ta không xuống giường được mà chạy tới chỉnh ta." kê thuốc ngủ nhiều như vậy, nếu như Lam Nhược Y tỉnh lại phát hiện Lăng Giản nằm ở chỗ nàng, gặp họa cũng không chỉ một mình Lăng Giản!
"Ngươi vẫn còn giận, nếu không theo tính tình của ngươi, làm sao sẽ để ta đến chỗ Nhược Y?"

"Đã nói ta không giận, yêu ngươi còn không hết, làm sao có thể giận. Nhược Y nàng cũng uống thuốc, nếu như tỉnh lại thấy ngươi ở chỗ ta, ngươi cảm thấy hai chúng ta ai xui xẻo hơn? Được rồi, mau đi đi! Còn nữa, ngày đó ở ngự hoa viên các nàng thấy ta đeo nhẫn đều rất hâm mộ, là tìm người một lần nữa thiết kế hay là thế nào, chính ngươi xem mà làm đi!" nhắc nhở như vậy, hoàn toàn là vì tốt cho Lăng Giản. Đương nhiên, Ngọc Linh Lung cũng có tư tâm của nàng, nàng không muốn chỉ có mình nàng đeo nhẫn kim cương, mà Lăng Giản và những người khác lại cùng một kiểu nhẫn vàng.

"Chuyện chiếc nhẫn ta đã sớm có dự định." Lăng Giản hôn lên trán Ngọc Linh Lung một cái, vỗ vai nàng nói: "Ngươi ngủ đi, chờ ngươi ngủ ta sẽ đến chỗ Nhược Y. Tuyết Nhu đã uống xong thuốc giải, sau đó ta phải đi thăm nàng một chuyến, thuận tiện cùng Nhứ Yên các nàng...."
"Dừng, những chuyện này không cần nói với ta, ôm ta ngủ." Ngọc Linh Lung cũng không muốn Lăng Giản nói đến Nhứ Yên, Linh Nhược các nàng, để tránh cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất.

"Được, được, được, vậy ngủ đi." Lăng Giản biết nàng không muốn nghe những chuyện này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt