Chương 105

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên thế giới có một loại đau đớn tự mình tìm, còn có một loại khác là người khác ban cho.
Mà khi Lăng Giản mang vết hôn trên cổ đến Nhiễm Lê Cung, nàng tin rằng lúc trước nàng chịu đủ loại khiêu khích, đùa giỡn, ăn và bị ăn, tất cả đều do Ngọc Linh Lung gián tiếp mang đến cho nàng. Đương nhiên quá trình là hưởng thụ, chỉ là lúc ra khỏi Lâm Như Cung, nàng bỗng nhiên có chút luyến tiếc cái giường lớn thư thái, hận không thể nằm trên giường ngủ một giấc không biết trời đất, cũng để bổ sung lại tinh lực bị xói mòn.
"Ừ, đêm nay ngủ ở Nhiễm Lê Cung đi" Lăng Giản ngẩng đầu ngắm nhìn ánh trăng treo trên cao, thật ra nàng rất muốn đi vòng về Thượng Hoa Cung, chẳng qua cảm thấy cần phải đến thăm con cừu nhỏ nên mới dự định ngủ ở Nhiễm Lê Cung. Huống hồ, nàng đã lâu không cùng Nhứ Yên ngồi uống trà nói chuyện phiếm, ôm nhau âu yếm!

Hôm nay Nhiễm Lê Cung do tiểu Đồng Tử trực ban, Tiểu Đồng Tử là thái giám quen biết Lăng Giản sớm nhất, cũng là thái giám đã thấy nàng hôn môi cùng chủ tử nhà mình vô số lần. Đối với Ôn Nhứ Yên, Tiểu Đồng Tử dĩ nhiên là vừa kính vừa thích, thấy được từ ngày ở bên Lăng Giản nụ cười trên mặt chủ tử càng ngày càng nhiều Tiểu Đồng Tử cũng mừng thay cho nàng, ước gì Lăng Giản mỗi ngày đều đến, để tránh chủ tử nhà mình chịu đủ tương tư, làm cái gì cũng không có đủ hăng hái.
"Tiểu Đồng Từ, ta đến rồi!" từ xa đã nhìn thấy Tiểu Đồng Tử đứng nhìn nàng, Lăng Giản rất là quen thuộc vỗ vai hắn: "Chủ tử nhà ngươi đâu? Đang ở cùng chủ tử mới tới?"

"Ở đây ở đây! Các chủ tử mới vừa dùng bữa xong, lúc này đang uống trà."

"Hả? Trễ thế này mới dùng bữa? Vậy được rồi, ta vào xem." hai chân giẫm lên ngưỡng cửa, Lăng Giản nhảy nhót bước vào Nhiễm Lê Cung, đi vào trong quả nhiên thấy Thiện Tuyết Nhu và Ôn Nhứ Yên đang ngồi ở bên kia mỉm cười nhàn tản nói việc nhà. Thấy Lăng Giản đến, Thiện Tuyết Nhu phút chốc cũng không biết nên có phản ứng gì, chỉ mừng rỡ nhìn Lăng Giản, phát hiện nàng cũng đang nhìn sang bên này, lập tức đỏ mặt cúi đầu. Ôn Nhứ Yên ngược lại, thấy Lăng Giản đến vội vàng đứng dậy nghênh đón, ôn nhu thay nàng sửa sang lại vạt áo có phần xốc xếch, cười nói: "Còn tưởng hôm nay ngươi sẽ không đến."
"Đến xem Tuyết Nhu thế nào, thuận tiện..." Lăng Giản một tay ôm Ôn Nhứ Yên vào lòng, tiến đến bên tai nàng thổi khí nòng: "Đêm nay ta ngủ chỗ này, ngươi nói có được không?"

"Không... Lăng Giản, hôm nay không được..." Ôn Nhứ Yên hiếm khi từ chối Lăng Giản, nàng cúi đầu ngượng ngùng nói: "Ta, kinh nguyệt của ta vẫn chưa xong, nhanh nhất...cũng phải, cũng phải đến ngày mai."

"...." toàn nói Lăng Giản nàng không trong sáng, hiện tại rốt cuộc không biết là không trong sáng?! Lăng Giản bị dáng vẻ túng quẫn ngượng ngùng của Ôn Nhứ Yên chọc cười, khẽ búng trán nàng một cái, nói: "Trong đầu nghĩ cái gì vậy? Ta chỉ là muốn ôm ngươi ngủ mà thôi, có liên quan gì đến kinh nguyệt? Nếu như ngươi muốn, vậy chúng ta đợi đến ngày mai, đúng lúc....viên thuốc kia còn đang ở Thượng Hoa Cung!"

"..." thì ra là nàng hiểu sai ý sao? Thật sự xấu hổ chết người! Ôn Nhứ Yên đem mặt vùi sâu vào lòng Lăng Giản không chịu ra, nếu không có Lăng Giản nâng cằm muốn nàng ngẩng đầu sợ rằng nàng thật sự vùi đầu trong ngực Lăng Giản cả một đêm.
"Nhứ Yên, ngươi thật đúng là..." Lăng Giản nâng mặt nàng lên hôn nhẹ một cái, mới một hồi liền bị Ôn Nhứ Yên nhẹ nhàng đẩy ra, nàng e thẹn nói: "Lăng Giản, Tuyết Nhu muội muội còn đang ở đây!"

"Ừ, ta nhìn thấy nha! Thế nào? Đêm nay cùng ôm các ngươi ngủ. Trời hơi lạnh, ba người càng thêm ấm áp, ngươi thấy sao?" Lăng Giản nghĩ rất giản đơn, nàng không muốn để Thiện Tuyết Nhu ngủ một mình, cũng không hy vọng Ôn Nhứ Yên suy nghĩ nhiều, cảm thấy nàng có người mới thì quên người cũ. Hơn nữa, ba người ngủ chung cũng không có gì không tốt, các nàng lại không làm gì, chỉ là đơn thuần nói chuyện phiếm, đơn thuần là đi ngủ mà thôi, ấm áp biết bao a!

"Ta..." Ôn Nhứ Yên dĩ nhiên không dám nghĩ sai lệch, huống hồ nàng vừa rồi đã hiểu sai, nếu còn hiểu sai lần nữa, thật không còn mặt mũi gặp người! Suy nghĩ một chút, Ôn Nhứ Yên gật đầu đồng ý với Lăng Giản, nói: "Vậy, ta đi sắp xếp, ngươi ở đây bồi Tuyết Nhu muội muội trò chuyện đi" nói cho cùng, chỉ cần Lăng Giản vui vẻ, nàng thế nào cũng không sao. Hơn nữa, có thể được Lăng Giản ôm vào lòng mà ngủ dù sao cũng tốt hơn mất ngủ.
"Được." Lăng Giản gật đầu, đưa mắt nhìn Ôn Nhứ Yên rời khỏi. Lại nói, khuôn mặt Thiện Tuyết Nhu chẳng biết lúc nào đã đỏ như tôm luộc. Thậm chí mỗi khi Lăng Giản đến gần nàng thêm một bước, đầu của Thiện Tuyết Nhu liền thấp hơn một phần, hai tay xoắn lại nói rõ sự khẩn trương của nàng lúc này.

Quả nhiên, đây mới là con cừu nhỏ! Lăng Giản càng cười càng sâu, nàng ngồi trên ghế của Ôn Nhứ Yên lúc nãy, hơi nhích lại gần Thiện Tuyết Nhu. Cảm giác được Thiện Tuyết Nhu đang khẩn trương thở dốc, Lăng Giản ôn nhu nắm lấy tay nàng, nhẹ giọng nói: "Làm sao vậy? Ta rất đáng sợ sao? Mỗi lần thấy ta đều khẩn trương như vậy."

"Ta... ta không có, không có.... ngươi không đáng sợ." Thiện Tuyết Nhu không ngừng lắc đầu, ký ức của nàng dừng ở thời khắc trước khi uống mê hồn đan, mà những tỷ muội khác cũng không nói cho nàng biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Cho nên, lúc Lăng Giản ôn nhu nắm tay nàng như vậy, Thiện Tuyết Nhu có thể làm ngoại trừ run rẩy chính là hoảng loạn.
"Đồ ngốc, nên làm đều làm rồi, ngươi khẩn trương cái gì chứ?" con cừu nhỏ càng khẩn trương, Lăng Giản càng muốn ăn hϊếp nàng, trêu đùa nàng. Vì vậy, lúc Thiện Tuyết Nhu còn không hiểu ra sao mà ngẩng đầu, Lăng Giản lập tức tùy ý kéo nàng vào lòng mình, nâng cằm nàng lên hôi môi nàng, đầu lưỡi thừa dịp nàng há miệng mà chui vào bên trong, không ngừng trêu chọc quấn quýt đầu lưỡi của nàng.

"Ngô..." đôi mắt Thiện Tuyết Nhu mở thật to, nàng chưa từng nghĩ Lăng Giản sẽ chủ động hôn nàng, cho dù Lăng Giản từng nói sẽ chịu trách nhiệm với nàng, nhưng không ngờ....tim đập liên hồi, hô hấp của Thiện Tuyết Nhu đã rối loạn từ lâu. Chỉ là, thấy Lăng Giản khép hờ đôi mắt, Thiện Tuyết Nhu có khẩn trương hơn cũng thuận theo nhắm mắt lại, dần dần chìm vào nụ hôn tuyệt vời theo tiết tấu của nàng, hai tay bất giác ôm lất thắt lưng Lăng Giản, trúc trắc đáp lại nàng.
Nụ hôn vừa kết thúc, Thiện Tuyết Nhu mềm nhũn ghé vào người Lăng Giản, nhắm chặt hai mắt không dám mở ra. Nàng không dám, không dám đối diện ánh mắt ôn nhu của Lăng Giản, nàng sợ, sợ sau khi mở mắt ra sẽ phát hiện tất cả chỉ là nằm mơ, chỉ là tưởng tượng tuyệt đẹp trong đầu nàng mà thôi.

" Xem ra ta thật sự rất đáng sợ, nếu không như thế nào lại khiến con cừu nhỏ sợ đến không dám mở mắt đây?" thấy dáng vẻ của nàng như vậy, Lăng Giản trực tiếp nắm tay nàng đặt ở trong miệng khẽ cắn một cái, mơ hồ không rõ nói: "Tuyết Nhu, nếu như ngươi nhớ lại chuyện đã xảy ra mấy ngày hôm trước, chỉ sợ sẽ chui vào trong hố không muốn trở ra nữa đâu!"

"Chuyện... chuyện gì?" bị buộc bất đắc dĩ, Thiện Tuyết Nhu cũng chỉ đành mở mắt đối diện ánh mắt của Lăng Giản, nàng khó chịu rút tay mình về, muốn rời đi lại tham lam khí tức trên người Lăng Giản. Trong trí nhớ, đây là lần đầu tiên Lăng Giản đối với nàng như vậy, nói không khẩn trương, nói không vui mừng, đó là không có khả năng. Nhưng nàng không rõ, vì sao Lăng Giản sẽ nói là nhớ lại chuyện đã xảy ra mấy ngày hôm trước, nàng có quên cái gì sao? Nàng chỉ nhớ rõ mình tỉnh lại ở Nhiễm Lê Cung, khi đó Nhứ Yên tỷ tỷ nói với nàng đã nghiên cứu ra một loại thuốc giúp nữ nữ sinh hài tử, có thể cho các nàng mang thai hài tử của Lăng Giản!
"Không nhớ ra được a? Vậy... ta giúp ngươi nhớ lại một chút là được! Chính là đoạn ký ức về sói xám ăn

thịt con cừu nhỏ!" Lăng Giản rất háo sắc cọ cọ cần cổ Thiện Tuyết Nhu, liếm rồi lại liếm, nàng nói: "Con cừu nhỏ đã quên, nhưng sói xám vẫn nhớ rõ. Tuyết Nhu không cảm giác được sao? Ngươi bây giờ, từ lâu đã không phải là...xữ...nữ."

"A? Ngươi.... ngươi nói gì?!" Thiện Tuyết Nhu rõ ràng không tiêu hóa được lời nói của Lăng Giản, không phải xử nữ? Làm sao có thể, không thể nào! Nàng vẫn luôn giữ mình trong sạch, mặc dù lúc ban đầu bị Lăng Giản chiếm hữu, nhưng từ đầu đến cuối vật trân quý nhất của nàng vẫn còn, sao có thể nói mất là mất!

"Quả nhiên là không nhớ ra được! Vậy, vì để cho ngươi nhớ lại, sói xám chỉ đành ăn thịt con cừu nhỏ lại một lần nữa vậy!" Lăng Giản ngẩng đầu đối diện ánh mắt bối rối của Thiện Tuyết Nhu, nàng chậm rãi nhấc làn váy của đối phương lên, ôm nàng, xoa nắm ngực nàng.
"A!" một tiếng thét kinh hãi, khuôn mặt Thiện Tuyết Nhu đỏ như xuất huyết. Lần đầu tiên nàng đối mặt Lăng Giản như vậy, muốn chạy trốn, thân thể lại không nghe sai sử vô lực tựa vào ngực Lăng Giản. Dường như dù nàng không muốn thừa nhận, nhưng thân thể nàng đã không cách nào quên được cảm giác đó. Loại cảm giác quen thuộc này khiến nàng ngượng ngùng đồng thời sản sinh vui vẻ, cũng để cho nàng nghênh đón tay của Lăng Giản, không ngừng xoay chuyển thắt lưng.

"Con cừu nhỏ, nhớ ra rồi sao? Sói xám ăn thịt con cừu nhỏ như vậy" hô hấp của Lăng Giản bởi vì xoa nắn ngọn đồi mềm mại mà phát sinh biến hóa rất nhỏ. Thật ra nàng chỉ nghĩ trêu chọc Thiện Tuyết Nhu một chút, không ngờ trêu một chút lại châm lên ngọn lửa, muốn dập cũng không dập được.

"Không.... Lăng Giản, không nên như vậy... thân thể, thật kỳ quái! Đừng...." Thiện Tuyết Nhu ngoài miệng khước từ, nhưng thân thể đã sớm không nghe sai bảo, vô lực tựa vào lòng Lăng Giản, mặc kệ nàng làm gì, nó cũng không ngừng đòi hỏi.
"Làm sao vậy? Không thích bị ta chạm vào sao?" không thích... ta sao?

"Không có, không có, chỉ là... ta..." nhận thấy được tay của Lăng Giản đang từ từ rời khỏi quần áo của nàng, đáy lòng Thiện Tuyết Nhu không khỏi có chút trống rỗng. Nàng nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Lăng Giản, cắn môi nói: "Ta, ta thích ngươi... thích, thích được ngươi chạm vào."

"Vậy là tốt rồi. Yên tâm, đã không phải lần đầu tiên, sẽ không cảm thấy đau." lời nói vô thức sẽ chỉ làm người đang khẩn trương thêm đỏ mặt, Lăng Giản cúi đầu hôn cổ Thiện Tuyết Nhu, vén váy của nàng từng chút hôn xuống phía dưới, tay trái dừng lại một lát sau đẩy qυầи ɭóŧ của Thiện Tuyết Nhu ra tiến vào thân thể nàng. Không có đau đớn như tưởng tượng, mi tâm nhíu chặt của Thiện Tuyết Nhu cũng dần dần buông lỏng, phát ra từng đợt than nhẹ.
Vì vậy, lúc Ôn Nhứ Yên đem tất cả sắp xếp xong, định bảo các nàng nghỉ ngơi thì Thiện Tuyết Nhu vừa lúc đạt đến cao trào, phát ra thân ngâm khiến người ta cảm thấy khó xử. Phát hiện có người đến, Thiện Tuyết Nhu lúc này muốn đẩy Lăng Giản ra cùng nàng giữ một khoảng cách, nhưng mà thân thể vừa trải qua vui thích lại không chút nể tình, khiến nàng vô lực đứng lên, chỉ có thể ngoan ngoãn nép vào người Lăng Giản, ngượng ngùng không chịu nổi.

"Lăng Giản, Tuyết Nhu.... tất cả đã sắp xếp xong, đi nghỉ ngơi đi." Ôn Nhứ Yên là người từng trải, dĩ nhiên biết mới vừa xảy ra chuyện gì. Mặt nàng đỏ ửng, xấu hổ liếc nhìn Lăng Giản một cái, rồi xoay người rời xa cục diện khó xử, cũng để cho các nàng đầy đủ thời gian chỉnh lý quần áo.

"Hắc, đi thôi!" Lăng Giản ôm Thiện Tuyết Nhu đứng dậy, thay nàng sửa sang xong vạt áo xốc xếch, nói: "Đêm nay ta lưu lại nơi này, đã nói rõ, ba người chúng ta cùng nhau ngủ, cũng tiện tâm sự."
"Dạ..." Thiện Tuyết Nhu nhỏ giọng đáp lời, lại chậm chạp không chịu cất bước.

"Làm sao vậy?"

"Lăng Giản, ta.... ngươi tin tưởng ta, trừ ngươi ra... ta không bị người khác chạm qua. Ta cũng không biết vì sao ta sẽ không đau, ta thật sự không cùng người khác..."

Náo loạn nửa ngày, thì ra con cừu nhỏ đang quấn quýt chuyện này?! Hay là nói, nàng ấy căn bản không hiểu lời nàng nói?! Lăng Giản không nói gì, mà chỉ nâng mặt nàng lên, nói nghiêm túc: "Ta biết. Tuyết Nhu, chuyện xảy ra mấy ngày nay có thể ngươi không nhớ ra được, nhưng không sao. Ngươi chỉ cần nhớ kỹ một việc, chính là.... ngươi là của ta, lần đầu tiên của ngươi cũng là cho ta, như vậy đủ rồi."

"Thật sao? Vì sao ta không có ấn tượng?!"

"Vậy.... Sau này ngươi còn đến tìm ta không? Giống vừa rồi...." Thiện Tuyết Nhu xấu hổ cúi đầu, không biết phải hình dung như thế nào, nhưng nàng thích loại cảm giác vừa rồi, cũng thích được tay của Lăng Giản mớn trớn khắp cơ thể.
"Bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày ta đều sẽ đến!" Lăng Giản cười nói, đáy lòng cũng điên cuồng gào thét: bắt đầu từ hôm nay, nàng lại khôi phục số mệnh lao lực trước kia rồi, phải hầu hạ "các chủ tử" rồi!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt