Chương 110

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thành thân cùng Lam Ngữ Thần, Lăng Giản mới chính thức cảm nhận được cái gì là cực kỳ bận rộn.

Trong số các nữ nhân, ngoại trừ Ngữ Thần nha đầu chưa mang thai, thì những nữ nhân khác đều dùng tư thái mẫu thân chuẩn mực gọi Lăng Giản đến bảo Lăng Giản đi. Dù bụng các nàng còn chưa nhô lên, nhưng các nàng vẫn ưỡn bụng không ngừng vuốt ve, trên mặt đều là ý cười tràn ngập tình mẹ.

"Tiểu Lăng Tử, đứa nhỏ mệt rồi! Cùng Bổn cung ngủ đi!" trong Khôn Ninh Cung, Tô Nguyễn Hân nhàm chán tựa vào đầu giường ngáp mấy cái liên tục. Trời đất bao la thai phụ lớn nhất, không phải sao... từ lúc các nữ nhân bắt đầu mang thai, Lăng Giản lần nữa trở thành thái giám ngự dụng của các nàng, mỗi tiếng đều là "Tiểu Lăng Tử, Tiểu Lăng Tử".
"Ai ai ai, đến đến." mệnh lệnh của nữ hoàng không dám chậm trễ, Lăng Giản mới vừa làm salad xong nghe Tô Nguyễn Hân gọi nàng, nàng vội vàng bưng salad đến, ân cần nói: "Nguyễn Hân, salad ngươi muốn ăn làm xong rồi, ăn xong hãy nghỉ ngơi."

"Táo xanh không đủ, không ăn." Tô Nguyễn Hân phất tay một cái, ôm cái bụng còn chưa nổi rõ nằm nghiêng trên giường, híp mắt câu ngón tay ngoắc Lăng Giản: "Đến đây, cùng bổn cung ngủ."

"Ai ai!" buông đĩa salad, Lăng Giản rất nghe lời ngồi ở bên giường dỗ Tô Nguyễn Hân đi ngủ. Mấy ngày nay nàng hầu hạ các nữ nhân đến có kinh nghiệm, biết các nàng nói cùng ngủ thật ra không phải muốn nàng ôm các nàng mà là ngồi ở bên giường vỗ nhẹ lưng cho các nàng giống như lão ma ma dồ dành các nàng.

"Ai." Lăng Giản một bên vỗ lưng Tô Nguyễn Hân một bên thở dài. Cũng may Ngữ Thần nha đầu chưa có thai, nếu như ngay cả nàng ấy cũng có, cuộc sống này quả nhiên là không có cách nào sống tiếp.
Lại nói, Lăng Giản đúng là nghĩ cái gì thì có cái đó, không muốn cái gì ông trời càng thích cho cái đó đến.

Mấy tháng trước còn đang may mắn Ngữ Thần nha đầu chưa mang thai, kết quả sau khi các nữ nhân thấy bụng, Ngọc Sương Cung cũng theo đó truyền đến tin vui, Lam Ngữ Thần có thai rồi! Nghe tin tức này, vui vẻ nhất tự nhiên là bản thân Lam Ngữ Thần, mà miễn cưỡng vui vẻ phỏng chừng cũng chỉ có Lăng Giản. Ngược lại không phải không hy vọng Lam Ngữ Thần mang thai, chỉ là những nữ nhân khác còn chưa hạ sinh, nay thêm Ngữ Thần nha đầu, nàng sợ nàng thật sự mệt đến phải bò.

Cũng may, các nữ nhân cũng không để Lăng Giản thật sự phải bò đi. Đợi bụng của các nàng càng lúc càng lớn, công việc của Lăng Giản trái lại từ ban đầu phải làm hết tất các việc lớn nhỏ biến thành chỉ cần bầu bạn cùng các nàng. Nguyên nhân rất đơn giản, các nàng ai cũng không muốn thấy gương mặt tràn đầy mệt mỏi của Lăng Giản, nàng mệt mỏi, các nàng cũng sẽ đau lòng.
Đến gần ngày sinh nở, các nữ nhân sôi nổi tụ hội ở tẩm cung của Ôn Nhứ Yên, thỉnh giáo nàng làm sao may y phục cho đứa nhỏ, cũng muốn tự tay may một bộ y phục cho tràn ngập tình yêu dành cho đứa nhỏ của mình. Mà Lăng Giản vì phải bồi các nàng, dĩ nhiên cũng phải lĩnh giáo thân ái thân ái của nàng, một tay cầm châm tuyến một tay cầm vải chậm chạp may vá.

Bởi tất cả mọi người rất rãnh rỗi nên một bộ quần áo chậm nhất không đến một tuần cũng đã may ổn thỏa. Chỉ là quần áo của đứa nhỏ may xong rồi, các nữ nhân lại bắt đầu cầm quần áo mình may ra so sánh với nhau, cứ thế nói tay nghề của mình tốt. Đương nhiên, dĩ nhiên trong đó Hứa Linh Nhược, Ôn Nhứ Yên và Thiện Tuyết Nhu không tham dự, tính tình của các nàng trời sinh ôn hòa, không giống Ngọc Linh Lung các nàng yêu thích so sánh.
"Hừ, rõ ràng là ta may đẹp nhất, nhìn xem... nhìn xem hoa thêu trên đó, ai dám nói là xấu?" Lam Nhược Y đem quần áo ném cho Lăng Giản để nàng phân xử: "Lăng Giản, ngươi nói xem, quần áo người ta may có phải là đẹp nhất hay không?!"

"Ách..." Lăng Giản cầm quần áo Lam Nhược Y ném cho nàng, không đám bình luận, nàng không dám nói sợ nói ra các nữ nhân bụng bự sẽ cùng nhau xông đến đè nàng xuống dưới bàn. Nhưng nàng lại không thể không nói, bởi vì chỉ nhìn ánh mắt của Lam Nhược Y, nàng biết nếu như không nói dễ nghe một chút, vậy.... nàng nhất định đẹp mặt!

"Làm sao vậy? Ngươi nói đi chứ!" các nữ nhân trăm miệng một lời.

"Ách... ta cảm thấy may đẹp hay không không quan trọng, quan trọng là ... hưởng thụ quá trình đó, các ngươi nói đúng không?!" Lăng Giản toét miệng cười nói. Ngẩng đầu nhìn lên, các nữ nhân đều ngoài cười nhưng trong không cười nhìn nàng, chỉ là... vì sao Ngọc Linh Lung cười khó coi như vậy chứ? Thậm chí còn.... ôm bụng, chẳng lẽ....
"Linh Lung, ngươi không có chuyện gì chứ?" Lăng Giản hai bước nhảy qua trước mặt của Ngọc Linh Lung, khẩn trương quan sát đến ánh mắt của nàng, không dám chậm trễ chút nào.

"Không có chuyện gì...." Ngọc Linh Lung hơi khom lưng, trên mặt lộ vẻ đau nhức khó nhịn: "Không có chuyện gì cái đầu ngươi! Lão nương sắp sinh, ngươi còn không mau tìm người đỡ đẻ!"

"A?!"

"Sắp sinh?!"

"Sắp...sắp sinh!" Thần kinh của Lăng Giản bởi vì một câu "lão nương sắp sinh" mà căng thẳng, nàng cuống quít cho người tốc tốc tìm bà mụ, đồng thời bế Ngọc Linh Lung lên giường, sau đó phân phó những nữ nhân khác rời khỏi tẩm cung tránh xa nước ối của thai phụ lâm bồn, còn nàng đứng bên giường không ngừng nỗ lực bơm hơi cho Ngọc Linh Lung.

Một tiếng lại một tiếng gào thét thống khổ vang lên, tay của Lăng Giản bị Ngọc Linh Lung dùng sức cắn trong miệng, nàng không ngừng ra sức theo lời của bà mụ. Đợi tiếng khóc của đứa bé truyền khắp tẩm cung, tay của Lăng Giản sớm bị Ngọc Linh Lung cắn chảy máu, nàng đau đến nhe răng nhếch miệng không biết nên có vẻ mặt gì.
"Lăng chủ tử, sinh rồi sinh rồi! Ngài xem, con gái dễ thương biết bao!" bà mụ bế một đứa bé cả người đầy máu, dùng cẩm bố nhẹ nhàng thấm nước lau rửa thân thể bé. Một lát sau, vết máu trên người đứa nhỏ được lau sạch lộ ra làn da nhăn nheo. Khuôn mặt lớn bằng bàn tay, mơ hồ lộ ra đường nét của Lăng Giản.

"Ta ôm một cái, ta ôm một cái!" nhìn đứa nhỏ vẫy đạp trong ngực bà mụ, tình mẹ tràn lan trong lòng Lăng Giản. Nàng vội vàng nhận lấy bé con, vừa hôn vừa cọ mặt: "Linh Lung, ngươi thấy không? Đây là con gái của chúng ta! Thật xinh đẹp, thật là đáng yêu! Hơn nữa, rất giống ta!"

"Cho ta ôm, ta muốn nhìn nàng." Ngọc Linh Lung hư nhược vươn hai tay, muốn nhìn con gái của nàng và Lăng Giản.

"Ta bế cho ngươi xem, ta bế cho ngươi xem." lo lắng Ngọc Linh Lung quá mức suy yếu bế không nổi con bé, Lăng Giản cẩn thận ngồi ở mép giường, ôm con cúi người tiếp cận Ngọc Linh Lung, để cho nàng thấy rõ dáng vẻ của con.
"Quả nhiên rất giống ngươi." Ngọc Linh Lung nở nụ cười, cầm tay Lăng Giản, khẽ thở dài một tiếng: "Ta rất may mắn lúc trước đã cùng ngươi đến đây, bằng không... ta sẽ tiếc nuối cả đời."

"Đồ ngốc, đừng nói vậy! Nếu như ngươi không đến, ta cũng sẽ tiếc nuối cả đời!" Lăng Giản nắm tay Ngọc Linh Lung, đem con gái đặt bên cạnh Ngọc Linh Lung, cười nói: "Không ngờ người hạ sinh đầu tiên chính là ngươi ha ha... Thanh Hàn các nàng, có lẽ cũng sắp sinh rồi."

"Đúng vậy, ngày sinh dự tính của các nàng là trong tháng này!" Ngọc Linh Lung gật đầu, ánh mắt liếc đến bàn tay bị cắn thảm không nỡ nhìn của Lăng Giản, nàng hy vọng các nữ nhân khác sẽ không giống nàng, lúc sinh con dùng sức cắn tay của Lăng Giản không tha.

Mấy tuần kế tiếp trong hoàng cung liên tiếp truyền đến tin vui chủ tử hạ sinh con gái. Sau Ngọc Linh Lung là Ôn Nhứ Yên, Hứa Linh Nhược, Lam Thanh Hàn, Tô Nguyễn Hân, Lam Nhược Y còn có Thiện Tuyết Nhu lần lượt lâm bồn trong thời gian dự tính, sinh hạ tiểu công chúa thuộc về các nàng và Lăng Giản, cũng vì Lam Triều và Đại Dực hạ sinh nữ hoàng tương lai.
Mấy tháng sau, Ngữ Thần nha đầu mang thai cuối cùng rốt cuộc cũng hạ sinh một tiểu nha đầu vô cùng dễ thương, thỉnh thoảng vung tay vung chân rất đáng yêu, quả thực giống Ngữ Thần nha đầu như đúc.

Có con nít, trong hoàng cung cũng có vẻ đặc biệt náo nhiệt. Mỗi lần quét tước quét tước tẩm cung, hoặc đến ngự thiện phòng truyền thiện, luôn có thể nhìn thấy các chủ tử các điện ôm đứa nhỏ dáng vẻ dễ thương ngồi bên ngoài tắm nắng, mà bên cạnh các nàng, bình thường sẽ có một Lăng chủ tử u oán đứng cùng, oán giận các nàng có con liền quên nàng, không rãnh để ý nàng. Mỗi khi như vậy, các chủ tử cũng sẽ giao đứa nhỏ cho Lăng chủ tử bế, rồi tặng thêm một nụ hôn nồng nhiệt thâm tình, chọc cho Lăng chủ tử cười khúc khích không ngớt, u oán trong lòng sớm bị quét sạch.
Trung thu bốn năm sau.

Lăng Giản bị mấy đứa bé gái dễ thương tết bím tóc nhỏ lôi kéo trong ngự hoa viên. Hoa đình vốn cũng không lớn bị các nàng chen lấn như vậy, Lam Thanh Hàn các nàng căn bản không có cách nào đi vào, nên cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đứng bên ngoài, nhìn con gái của mình không ngừng rối rít bắt lấy miếng bánh ngọt mỹ vị trong tay Lăng Giản.

"Cho con cho con! Cho con đi!"

"Đó là của con! Phải là của con mới đúng!"

"Rõ ràng là của ta! Các ngươi không được tranh giành với ta!" vài bé gái không ngừng tranh đoạt bánh ngọt trong tay Lăng Giản, đâu còn thấy cả đĩa mỹ vị đặt trên bàn đá!

Ai, mấy tiểu nha đầu này có lúc nào không nháo đâu! Các nữ nhân đồng loạt lắc đầu, cuối cùng cũng chỉ đành chen vào hoa đình chật hẹp, đều tự ôm con gái của mình, nói với các bé: "Không được như vậy nữa biết không? Các con xem, trên bàn đá không phải có rất nhiều bánh ngọt sao? Nha, cầm lấy cùng các tỷ muội ra ngoài chơi đi."
"Biết rồi!" tâm tư của một đứa trẻ luôn luôn đơn giản, cho các bé thứ các bé mong muốn, các bé dĩ nhiên sẽ không ồn ào nữa, trái lại nghe lời các nữ nhân tay nắm tay chạy ra ngoài chơi đùa, cùng nhau đuổi theo côn trùng không biết từ đâu bay tới.

Dường như hình ảnh này rất quen thuộc! Lăng Giản ngồi ở hoa đình nhìn các tiểu nha đầu vui cười đùa giỡn, vừa mới vươn tay đã bị người bên cạnh nhẹ nhàng nắm lấy. Quay đầu, thấy các nữ nhân đang ưu nhã ăn bánh ngọt trong tay, ánh mắt thỉnh thoảng đảo qua các tiểu nha đầu bên ngoài đình, cùng thật sâu đối diện cùng Lăng Giản.

"Lăng Giản, nhiều năm trôi qua, ngươi hạnh phúc sao?" cùng với các nàng, cùng con gái của các nàng, nàng cảm thấy hạnh phúc không?!

"Vấn đề này, ta họ Lăng, không phải họ Phúc!" Lăng Giản đứng dậy đi đến trước thềm đá, rồi quay đầu mỉm cười với các nữ nhân. Chơi chữ và vân vân, từ trước đến nay là trò nàng thích chơi nhất!
"Huh?!" các nữ nhân bất mãn việc Lăng Giản thâu chơi chữ, bầu không khí ấm áp như vậy các nàng cũng không muốn vấn đề hỏi ra lại bị Lăng Giản trả lời một cách vui đùa. Các nàng đồng nhất đứng dậy ép Lăng Giản đến trên thềm đá, động tác nhất trí chỉ vào Lăng Giản, hỏi: "Ngươi lặp lại lần nữa, ngươi có hạnh phúc không?"

"Ha ha... ha ha...." Lăng Giản bị buộc vào "đường cùng" nên chỉ đành theo bản năng lui về phía sau. Không lùi còn may, mới vừa lui về phía sau đã trượt chân, lúc này liền ngã xuống đất. Hơn thế đồng thời các nữ nhân theo động tác của Lăng Giản nỗ lực nắm tay kéo nàng lại, đáng tiếc các nàng nhân số đông đảo, không những không thể kéo lại được trái lại ngã xuống cùng Lăng Giản, tất cả đè lên người nàng như chồng người.

"Ta... ta hạnh
phúc, ta hạnh phúc sắp chết!" bị các nữ nhân đè dưới đất, Lăng Giản không dám có một câu oán hận, chỉ nghe các tiểu nha đầu cười ầm ĩ, ngây ngô nói: "Ta hạnh phúc! Ta thật sự rất hạnh phúc a!"

- - - toàn văn hoàn - - - -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt