Chương 76

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cúp điện thoại, Lăng Giản hưng phấn nắm tay Thiện Tuyết Nhu, nhìn ánh mắt e thẹn của nàng, nói: "Đạo trưởng bên kia có tin tức! Đợi lâu như vậy, rốt cuộc có tin tức!"

" Chị nói, chị phải...." quay về sao? Đáy mắt Thiện Tuyết Nhu hiện lên một tia đau buồn, nàng biết vì sao Lăng Giản hưng phấn nắm tay nàng như vậy. Nếu như đổi thành lúc trước, nàng nhất định sẽ xấu hổ cúi đầu không nói. Nhưng lúc này, nhìn khuôn mặt tươi cười vui vẻ của Lăng Giản, Thiện Tuyết Nhu không chỉ cười không nổi, trái lại có loại xúc động muốn khóc.

Tí tách. Thiện Tuyết Nhu không ngờ nước mắt rơi nhanh như vậy, mũi ê ẩm, nước mắt liền theo đó rơi xuống. Nghĩ đến việc không thể nhìn thấy Lăng Giản nữa, nghĩ đến người nàng thích từ nay về sau biến mất trong cuộc sống của nàng, trong lòng Thiện Tuyết Nhu nhất thời sinh ra cảm giác lưu luyến mãnh liệt. Mà loại cảm giác mãnh liệt này, khiến nàng ôm lấy Lăng Giản trước mặt người nhà, nghẹn ngào nói: "Lăng Giản, mang em đi cùng có được không? Em muốn đi theo chị."
Em muốn đi theo chị. Lời này giống như bị ba mẹ cấm đoán, hy vọng người yêu dẫn nàng bỏ trốn?! Vì vậy, nghe xong những lời nghẹn ngào nức nở của Thiện Tuyết Nhu, Lăng Giản sững sốt, Thiện Nhã Nhu và Thiện Dịch ngây người, Thiện Phương và mẹ Tuyết Nhu thì để đũa xuống ai thán không thôi. Đứa con này, đứa con này thực sự là thay đổi, lại có thể nói ra lời như vậy. Có cần làm đến như vậy không? Bọn họ làm ba mẹ, cũng không ép buộc nàng làm gì! Còn cần muốn Lăng Giản dẫn nàng bỏ trốn sao?

" Tiểu Nhu, con thích nàng đến thế sao?" Thích đến ngay cả người nhà cũng không cần?

" Tuyết Nhu, đừng khóc." Lần đầu tiên nhìn thấy Thiện Tuyết Nhu khóc nhiều như vậy, Lăng Giản phút chốc cũng luống cuống theo, nàng nhẹ nhàng vỗ lưng Thiện Tuyết Nhu, lúng túng nhìn người một nhà Thiện Phương, nhỏ giọng nói: "Đừng khóc được không? Em không còn nhỏ nữa, em biết chị là từ đâu đến, nếu như chị dẫn em đi, còn người nhà của em thì sao? Họ phải làm sao đây? Nếu như sau khi em suy nghĩ rõ ràng những chuyện này mà vẫn muốn đi cùng chị, vậy chị sẽ không phản đối. Tuyết Nhu, vẫn còn một tháng. Suy nghĩ thật kỹ rồi hãy nói, được không?"
" Nhưng..." Thiện Tuyết Nhu ngẩng đầu, mặt đầy nước mắt: "Chị sẽ không âm thầm rời khỏi đúng không? Chị sẽ chờ em suy nghĩ đúng không? Lăng Giản, em thật sự thích chị, chị không nên xem em là kẻ thần kinh được không?"

"Chị biết em thích chị, chị cũng không xem em là kẻ thần kinh. Tuyết Nhu, suy nghĩ rõ ràng, được không? Nói chung, nếu như đến lúc đó em vẫn muốn theo chị đi, chị hứa, sẽ chịu trách nhiệm với em. Tuy rằng chúng ta đều là nữ nhân, nhưng Nhứ Yên và Thanh Hàn nói không sai, tính tình của em không khác gì nữ nhân cổ đại, cho nên.... Chị sẽ chịu trách nhiệm." Lăng Giản hết sức không được tự nhiên nói ra những lời đã sắp xếp xong. Thật ra nàng cũng không hiểu vì sao đột nhiên bật ra một câu "chị sẽ chịu trách nhiệm", chỉ là thấy Thiện Tuyết Nhu khóc nhiều như vậy, mẫu tính liền bắt đầu trỗi dậy, khiến nàng không thể không đau lòng con cừu nhỏ.
Bất ngờ, ngạc nhiên, thụ sủng nhược kinh.

Thiện Tuyết Nhu ngẩng đầu khó tin nhìn Lăng Giản, nàng cho rằng ông trời sẽ không cho nàng được như nguyện vọng. Nhưng mà, lúc giọng nói của Lăng Giản truyền vào lỗ tai nàng, nàng dường như nhìn thấy một chùm sáng chói mắt, khiến nàng dễ dàng nắm lấy hy vọng vào trong tay. Thiện Tuyết Nhu mím môi, khẽ gật đầu, đang muốn lau đi nước mắt trên gương mặt, thì tay của Lăng Giản lại nhanh hơn một bước xoa nhẹ lên gò má của nàng. Sự chủ động, ôn nhu đó khiến thân thể Thiện Tuyết Nhu không khỏi run rẩy, thâm tình gọi một tiếng: "Lăng Giản..."

" Đừng khóc, chị cũng không phải là thứ gì ghê gớm, sau này muốn nói cái gì thì cứ nói thẳng là được rồi, đừng động một chút là đỏ mặt, biết không?" Tiểu nha đầu! Lăng Giản âm ấm nở nụ cười, trên đỉnh đầu hào quang mẫu tính chiếu lấp lánh: "Có đi cùng chị hay không, suy nghĩ rõ ràng. Chị không hy vọng có một ngày em hối hận, thật sự đến lúc đó, hối hận cũng vô dụng."
"Được, em nghe lời chị..." Có lời này của Lăng Giản, con cừu nhỏ yếu ớt như được tiêm một mũi an thần, yên tâm thả lỏng. Ý thức được người nhà đều đang nhìn các nàng, khuôn mặt con cừu nhỏ đỏ đến cực điểm. Nhưng, vì không cho Lăng Giản bị người nhà "đặt câu hỏi quấy rầy", con cừu nhỏ quả quyết lôi kéo Lăng Giản đi ra cửa, nói: "Lăng Giản, Ôn tỷ tỷ các nàng hẳn là... Hẳn còn chưa biết tin tức này đi? Chị, chị mau trở về nói cho các nàng biết đi."

" Vậy em thì sao, bác Thiện sẽ không làm khó ngươi chứ?" Tuy rằng hiểu được dụng tâm của Thiện Tuyết Nhu, nhưng Lăng Giản vẫn rất ít gặp chủ nhà nào chủ động đuổi khách ra cửa, có lẽ, Thiện Tuyết Nhu thật sự quá khẩn trương.

"Không sao, đối với ba em sẽ nói chuyện với bọn họ. Lăng Giản, đừng quên chị đã nói gì, nhất định không thể âm thầm rời khỏi. Chị nói, chị sẽ....chịu trách nhiệm đối với em." Thiện Tuyết Nhu nhỏ giọng nói, tựa hồ rất sợ bị những người khác nghe thấy.
"Ừ, chị sẽ không nuốt lời."

" Vậy là tốt rồi. Vậy chị mau trở về nói cho Ôn tỷ tỷ các nàng biết đi, trên đường cẩn thận một chút." Thiện Tuyết Nhu mở cửa ra, lúc Lăng Giản sắp đi thì lại kéo nàng lại, thừa dịp đối phương nghi ngờ lập tức hôn lên má nàng, sau đó thật nhanh đóng cửa lại, đỏ mặt chuẩn bị giải thích cùng người nhà.

" Ai!" Thiện Tuyết Nhu đóng cửa quá đột ngột, thiếu chút nữa đụng phải mũi của Lăng Giản. Lăng Giản sờ sờ gò má bị hôn, đôi mắt hiện lên một tia ảm đạm. Còn một tháng nữa nàng sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới hiện đại, lần này biến mất, cũng không biết còn có thể xuyên trở về lần nữa hay không.

Linh Lung... Ngồi trên ghế lái trong lòng Lăng Giản chua xót vô cùng, nàng nắm thật chặt tay lái, đấu tranh nội tâm xong thì lái xe quay về bệnh viên trung y. Nàng nhớ Ngọc Linh Lung hôm nay có ca trực, có một số lời, nàng sợ hiện tại không nói thì không có cơ hội nói nữa. Ngọc Linh Lung đối với mọi chuyện đều dứt khoát, nàng sợ Ngọc Linh Lung đến bây giờ còn chưa nghĩ ra phải làm thế nào, sợ nàng ấy sẽ bỏ mặc quan hệ giữa các nàng từ nay về sau ngăn cách hai thế giới. Nàng muốn dẫn Ngọc Linh Lung quay về Lam Triều, vô luận như thế nào, đều muốn mang nàng ấy theo.
Dừng xe ở bãi đỗ xe. Lăng Giản nhìn thấy chiếc xe màu đỏ của Linh Lung liền nở nụ cười đầy vui vẻ . Nàng bước nhanh đi vào trong bệnh viện, đang định thẳng đến phòng làm việc của Ngọc Linh Lung lại phát hiện Ngọc Linh Lung và bác sĩ Tống đang đứng ở cuối hành lang nói cái gì đó. Bác sĩ Tống không mặc bluse trắng, xem ra cũng là đặc biệt đến tìm Ngọc Linh Lung. Trong tay của anh ta cầm một bó hoa hồng, tóc vuốt keo đặc biệt chỉnh tề. Anh ta đối mặt với Ngọc Linh Lung, mi tâm thật sâu nhíu lại theo từng lời của đối phương, tựa hồ là bị cự tuyệt rồi, Lăng Giản nhìn thấy bác sĩ Tống đóng chặt đôi môi. Chỉ là một giây kế tiếp, bác sĩ Tống tựa hồ không muốn buông tha, trực tiếp nắm tay Ngọc Linh Lung, nói những lời Lăng Giản không có cách nào nghe rõ.

Nhìn người mình quan tâm bị người khác nắm tay, Lăng Giản chỉ cảm thấy ghen tuông cuồn cuộn trong lòng, thẳng thắn đạp giày cao gót đi đến trước mặt bác sĩ Tống, không nói hai lời mà kéo tay Ngọc Linh Lung ra khỏi tay bác sĩ Tống, rồi nắm chặt lấy: "Bác sĩ Tống, đừng uổng phí tâm tư! Ngọc Linh Lung là người của tôi! Anh nhớ kỹ, nàng là của Lăng Giản tôi!" Nói xong, Lăng Giản trực tiếp lôi kéo Ngọc Linh Lung đi ra ngoài. Không hề quan tâm vẻ xấu hổ của bác sĩ Tống, càng không có lưu ý đến tiếu ý chợt lóe lên của Ngọc Linh Lung lúc nàng nắm tay nàng ấy.
Trong lòng đè nén ghen tuông mãnh liệt, Lăng Giản nắm tay Ngọc Linh Lung đi về phía trước, mãi đến bất tri bất giác đi vào bãi đỗ xe, nàng lúc này mới buông tay Ngọc Linh Lung, trừng Ngọc Linh Lung: "Không phải ngươi trực ở bệnh viện sao? Sao lại cùng bác sĩ Tống chạy đến hành lang?! Còn nữa, anh ta nắm tay ngươi ngươi cũng không biết né tránh! Cứ như vậy để anh ta nắm!"

"Thế nào? Ngươi có ý kiến? Bác sĩ Tống bày tỏ với ta, ta cũng không thể ở trong phòng làm việc nghe anh ta bày tỏ đúng không? Hơn nữa, ta có để anh ta nắm tay hay không thì có liên quan gì đến ngươi sao? Có phải ngươi quả quá nhiều rồi hay không! Hơn nữa, ta nhớ kỹ hôm nay ngươi nghỉ ngơi mà? Không có chuyện gì chạy đến đây làm gì?" Ngọc Linh Lung như không có chuyện gì xảy ra dựa vào xe của Lăng Giản, tiếu ý nơi đáy mắt chỉ tăng không giảm.
"Ngươi! Ngươi không cãi nhau không được sao?" Giọng nói của Lăng Giản trở nên mềm nhũn, nàng nhìn vào mắt Ngọc Linh Lung, tiến lên một bước ôm lấy nàng. Hồi tưởng lại lời nói của đạo trưởng, Lăng Giản vừa hưng phấn vừa thương cảm, nàng vuốt tóc Ngọc Linh Lung, mỗi chữ mỗi câu đều lộ ra ai thán: "Ngọc Linh Lung, ngày đó ngươi nói cho ngươi thời gian, ta muốn biết.... Đến bây giờ ngươi đã có đáp án chưa? Ta, ta hôm nay nhận được điện thoại của đạo trưởng, một tháng sau ta sẽ cùng các nàng đến Thượng Thanh đạo quan ở thành phố T. Nếu như ngươi đồng ý, chúng ta cùng nhau xuyên về Lam triều, nếu như ngươi vẫn để tâm việc phải cùng các nàng chia sẻ một người, vậy một tháng sau.... Chúng ta có lẽ, thật sự trở thành người lạ."

Không trả lời, hô hấp của Ngọc Linh Lung xuất hiện nửa điểm đình trệ. Nàng nâng tay thật chặt ôm lấy Lăng Giản, tâm tư như hoa tuyết tung bay khắp bầu trời, rối rắm vô cùng. Một lúc lâu, Ngọc Linh Lung nỗ lực khống chế cảm giác chua xót nơi xoang mũi, cười nói: "Lăng Giản, không phát hiện ngươi biết gạt người như vậy! Cho dù là phim truyền hình, cũng chưa từng thấy qua việc có thể xuyên đi xuyên lại. Ngươi thật sự xem mình là thần không gian ư, muốn xuyên qua thì xuyên qua đúng không? Được rồi được rồi, ngươi không phải là hy vọng ta sớm cho ngươi đáp án sao? Vẫn là câu nói kia, cho ta chút thời gian."
"Linh Lung, ngươi nghĩ rằng ta đang dọa ngươi sao? Ta không lừa ngươi, mười

lăm nông lịch tháng sau, ngày đó không phải đêm trăng tròn sao. Đêm hôm đó, chẳng những có nguyệt thực, cũng sẽ có kỳ tượng cửu tinh liên châu. Đạo trưởng đã từng nói, mệnh cách của ta hiếm lạ, cho nên không thể ra ngoài trong đêm cửu tinh liên châu. Một khi đi ra ngoài, không chỉ là ta, ngay cả những người có tiếp xúc với ta cũng sẽ theo ta chuyển nhập đường hầm thời gian, do đó xuyên không. Ta không phải là không muốn cho ngươi đầy đủ thời gian, Ngọc Linh Lung, ta không muốn mất đi ngươi, cũng không muốn cùng ngươi trở thành người xa lạ ở hai thế giới. Một tháng, chúng ta sẽ sớm xuất phát đến Thượng Thanh đạo quan. Ngày mai ta sẽ làm thủ tục xin nghỉ việc, trong thời gian này, mặc kệ đáp án của ngươi là cự tuyệt hay là chấp nhận, đều phải nói cho ta biết, đến gặp ta. Chí ít, nếu như ngươi thật sự lựa chọn cự tuyệt, cũng nên để ta ôm ngươi một lần cuối cùng trước khi đi." Lăng Giản buông Ngọc Linh Lung ra, trong ánh mắt lóe lên ánh nước trong suốt. Nàng không phải cố ý muốn khóc, nhưng chỉ cần nghĩ đến nàng và Ngọc Linh Lung có thể lấy một cái ôm làm kết thúc thì lòng của nàng tựa như bị đao cắt đau đớn không thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt