Chương 83

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngồi xổm trong mao xí đến tê dại cả chân, Lăng Giản che mũi muốn lau nước mắt. Vốn dự định bài tiết xong sẽ trở về cung nghỉ ngơi cho khỏe, ai ngờ xổ đến giờ vẫn chưa chưa dừng lại được. Trái lại giấy vệ sinh đã bị dùng chỉ còn dài bằng bàn tay.

"Ai da da, đau! Đau quá!" Lăng Giản hơi cúi người, ra sức giảm bớt cảm giác đau nhức tê dại ở hai chân. Luôn cảm thấy trên cúc hoa mọc ra cái gì đó, đau đến độ nàng không dám dùng sức. Nhưng bụng lại phản kháng làm nàng đau dữ dội, phải dùng sức bài tiết chất thải trong cơ thể ra ngoài.

Đừng xổ, thật sự đừng xổ nữa! Còn xổ thì không còn giấy đâu! Nếu biết trước phải xổ lâu như vậy, hà tất phải hồi cung? Chi bằng xổ một mạch cho xong đi. Nhìn giấy vệ sinh sắp hết, Lăng Giản vừa dự định quý trọng nó thì hai tay run rẩy, trực tiếp khiến nó bay theo gió ra ngoài.
Đây.... Đây thật là, vận khí không tốt, giấy vệ sinh cũng có thể bay mất!

"Người đâu! Nhà xí không có giấy! Chết tiệt Ngọc Linh Lung, không phải nói sẽ đưa giấy cho ta đi nhà xí sao! Đến bây giờ ngay cả cái bóng cũng không thấy." Lăng Giản vô lực chửi bậy, nàng hiện tại không muốn làm gì cả, thầm muốn quay về Thượng Hoa Cung tắm nước nóng, thư thả ngủ một giấc. Hôm nay bị hành hạ thật thê thảm!

Có tiếng bước chân hỗn độn truyền đến, Lăng Giản ngẩng đầu nghiêng tai lắng nghe, phát hiện bước chân này đang đi về phía nhà xí. Nhưng lúc sắp tiếp cận, tiếng bước chân nhất thời dừng lại, sau đó lập tức truyền đến ngữ khí tức giận của Lam Thanh Hàn: "Lăng Giản có trong nhà xí không? Các ngươi cũng thật quá đáng! Sao có thể hành hạ nàng như vậy?!"

"Tỷ tỷ, không phải lỗi của người ta đâu! Còn không phải tại Ngọc Linh Lung sao, là nàng trêu chọc người ta trước!" Bên ngoài truyền đến giọng nói của Lam Nhược Y. Nhưng nàng còn chưa nói hết đã bị Ngọc Linh Lung ngắt lời: "Cái gì mà ta trêu chọc ngươi trước? Nếu không phải các ngươi đảo lộn phải trái, điểm huyệt ta! Ta sẽ làm như vậy sao?! Muốn nói trêu chọc, cũng là các ngươi trêu chọc ta trước!"
"Ôi! Ngươi thật đúng là rất rộng lượng! Chỉ điểm huyệt định thân của ngươi mà thôi, có cần phải bỏ thuốc hành hạ Lăng Giản như vậy không? Uổng cho nàng thích ngươi như vậy, còn ngươi thì sao?" Nhìn xem, ai mới là yêu nghiệt thật sự chứ, nói trắng ra chính là Lam Nhược Y kẻ luôn đùn đẩy trách nhiệm cho người khác, thậm chí đảo lộn cả phải trái.

" Đủ rồi!" Giọng nói của Tô Nguyễn Hân lộ ra vẻ tức giận. Dường như nàng đang đến gần nhà xí, giọng nói càng rõ ràng hơn Lam Thanh Hàn một chút: "Đều là người của Lăng Giản, thì chính là tỷ muội. Tuy nói cãi nhau ầm ĩ cũng rất bình thường, nhưng các ngươi làm vậy, người chịu khổ chính là Lăng Giản. Đừng trách ta dùng thân phận quốc chủ Đại Vực chèn ép các ngươi. Nếu các ngươi còn vì ân oán cá nhân mà giận chó đánh mèo lên người Lăng Giản, thì các ngươi trong vòng một tháng đừng mong nhìn thấy Lăng Giản!"
"Muội muội hà tất như vậy, thuốc cũng không phải Nhược Y hạ." Lam Thanh Hàn cưng chìu hai muội muội mình, dĩ nhiên không nỡ để muội muội thương tâm.

"Là ta bỏ thuốc thì thế nào? Nếu sớm biết bị các ngươi cấu kết khi dễ, chi bằng rời khỏi hoàng cung." Ngọc Linh Lung không phục nói.

"Được rồi, được rồi! Vừa rồi là ta quá nóng lòng nên mới nói ra lời như vậy. Hay là chúng ta chờ Nhứ Yên và Linh Nhược tỷ tỷ đến đây đi. Linh Lung muội muội, nếu ngươi đã theo Lăng Giản, vậy thì đừng nói những lời ngu ngốc như rời khỏi hoàng cung nữa. Lăng Giản thích ngươi, dĩ nhiên sẽ che chở ngươi. Yêu ai yêu cả đường đi, chúng ta đương nhiên cũng coi ngươi là tỷ muội!" Lời nói của Tô Nguyễn Hân lần thứ hai truyền đến, Lăng Giản cảm động suýt phát khóc. Vẫn là Nguyễn Hân của nàng tốt nhất! Mặc dù có những lúc nàng ấy trừng phạt rất nghiêm khắc? Nghe lâu như vậy, sao không nghe thấy Ngữ Thần nha đầu có động tĩnh gì?!
Đang nghĩ ngợi vì sao không có giọng nói của Lam Ngữ Thần thì một tiếng thét quen thuộc từ xa vọng tới. Theo một trận náo động, lại có tiếng bước chân dồn dập kéo đến.

Hoàng tỷ! Nghe nói Lăng Giản ngồi nhà xí không ra được! Sao lại như vậy?" Thanh âm non nớt của Lam Ngữ Thần truyền đến, khiến Lăng Giản không khỏi cong khóe môi. Ngữ Thần nha đầu, Ngữ Thần nha đầu của nàng... Ngày hôm qua không có thời gian nói chuyện cùng nàng, sau này nhất định phải bồi thường cho nàng. Tiểu nha đầu, nàng thật muốn ôm ấp xem vẻ mặt đỏ ửng của nàng ấy, đã bao lâu chưa thấy rồi! Đã trổ mã thành tiểu mỹ nhân xinh đẹp như Lam Nhược Y và Lam Thanh Hàn rồi! Quả nhiên là con gái mới lớn của Ngô gia!

"Thanh Hàn, Nguyễn Hân... Lăng Giản đâu? Đã xảy ra chuyện gì? Sao lại gọi mọi người đến đây?" Bên ngoài truyền đến thanh âm lo lắng của Hứa Linh Nhược, tiểu thái giám truyền lời cũng không nói với các nàng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Hôm nay chỉ thấy mấy vị tỷ muội, nhưng lại không thấy Lăng Giản, trong lòng của nàng không khỏi lo lắng.
"Lăng Giản đâu? Các ngươi nói đi chứ!" Ôn Nhứ Yên cũng nóng nảy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao phải chạy đến nhà xí? Còn nữa, Lăng Giản đâu? Rốt cuộc ở nơi nào!

"Ngươi hỏi các nàng đi!" Lam Thanh Hàn lạnh lùng nói. Tuy nàng cưng chìu muội muội, nhưng nàng quả thật rất tức giận. Cãi nhau thì cãi, tranh nhau thì tranh, nhưng các nàng không thể làm liên lụy đến Lăng Giản. Đối với Lam Thanh Hàn mà nói, Lăng Giản là điểm yếu duy nhất của nàng, ai cũng không thể động đến.

Ta chết mất, các nàng định đứng ngoài nhà xí mở đại hội hay sao?! Tốt xấu gì cũng phải vào đưa giấy vệ sinh cho nàng đi chứ! Lăng Giản không nhịn được, nàng thật sự chịu không nổi việc bị các nữ nhân lãng quên, các nàng đến bây giờ cũng không vào trong nhà xí: "Này! Nếu các ngươi đã biết ta ở trong nhà xí, có thể đưa giấy cho ta trước rồi hãy thảo luận việc khác được không?! Ui da, đau chết ta rồi!"
" Lăng Giản?!" Vừa nghe giọng nói yếu ớt của Lăng Giản truyền ra từ nhà xí, các nữ nhân lúc này mới nhớ đến mục đích đến đây. Không chần chờ nữa, các nữ nhân cùng đi vào nhà xí, chen chúc đầy trong chốn chật hẹp. Nhưng chỉ sau một lúc, các nàng lại đồng thời che mũi lui ra ngoài, đứng cách cửa không xa, nói: "Lăng Giản, ngươi.... Ngươi đã ngồi ở đây bao lâu rồi?" Cũng sắp hòa làm một thể với nhà xí rồi?!

"Các ngươi cư nhiên chê ta thối?! Ta xổ từ sáng đến tận bây giờ! Các ngươi không chỉ không đưa giấy cho ta, còn ghét bỏ ta!!!" Lăng Giản nổi giận. Tuy rất vô lý, nhưng nàng vẫn nổi giận! Mà kết quả của việc nổi giận chính là càng thêm dùng sức bùng nổ, khiến cúc hoa đặc biệt đau đớn.

"Aaa, giấy vệ sinh..." Giọng nói áy náy vang lên, Ngọc Linh Lung cầm một ít giấy đi vào nhà xí, trong tay của nàng còn bưng một chén thuốc, mùi hôi ngập trời trong đó có vẻ đặc biệt không hài hòa: "Đây là thuốc cầm xổ, ngươi uống nó hẳn là sẽ khỏi."
"Lăng Giản, không phải là bọn ta chê ngươi thối, chỉ là mùi này thật sự quá nặng. Ngươi yên tâm, chúng ta sẽ trông chừng ở ngoài. Chờ ngươi xổ xong, ta sẽ cho người nấu nước cho ngươi tắm rửa. Đúng rồi, tối qua ngươi có nói phải sắp xếp tốt thời gian, đêm nay ngươi ngủ lại cung nào? Hay ai trong bọn ta sẽ đến chỗ ngươi?" Bên ngoài truyền đến giọng mũi của Lam Thanh Hàn. Không phải là nàng ghét bỏ Lăng Giản, chỉ là mùi trong nhà xí thật sự quá nặng, quá khó ngửi. Một nữ hoàng như nàng có thể đứng bên ngoài nhà xí đã là hạ mình lắm rồi. Nếu như đi vào....đại khái nàng sẽ nôn hết những thứ đã ăn mất.

"Ngủ cái gì mà ngủ! Ta đã xổ thành thế nào rồi mà còn thị tẩm ai nữa, làm vậy chẳng khác gì đầu bị cửa nhà xí kẹp trúng! Không đi, không đi, ngồi xong ta sẽ trở về Thượng Hoa Cung nghỉ ngơi! Một đám không có lương tâm! Còn ngươi nữa a! Có cần ác với ta vậy không! Chung sống hòa bình không được sao?" Lăng Giản xổ đến buồn bực, tiếp nhận chén thuốc trong tay Ngọc Linh Lung một hơi uống cạn, đã xổ thành như vậy thì còn quan tâm đắng hay không đắng sao?! Trừng mắt nhìn Ngọc Linh Lung, Lăng Giản chỉ cảm thấy bất đắc dĩ. Vì sao những người khác có thể sống chung chan hòa, còn nàng và Lam Nhược Y lại không thể.
Bị nàng nói như vậy, bên ngoài lúc này không có động tĩnh! Haiz, không phải là tức giận bỏ đi rồi chứ? Lăng Giản suy đoán, nàng theo bản năng ngẩng đầu nhìn Ngọc Linh Lung đứng đó không ngại thối, rồi chỉ chỉ bên ngoài bảo nàng đi ra, ở bên trong sẽ bị bám mùi.

Chùi mông, Lăng Giản cảm thấy đại khái là thuốc của Ngọc Linh Lung có hiệu quả, hoặc là tác dụng tâm lý. Nói chung là bụng của nàng không còn đau nữa. Tuy trống rỗng nhưng cũng không xung động xổ ra dữ dội nữa. Hây, rốt cuộc đã được giải thoát rồi! Lăng Giản run rẩy ra khỏi nhà xí, trên mặt tái nhợt phủ đầy mồ hôi. Mẹ nói không sai, anh hùng có dũng mãnh đi nữa thì cũng đánh không lại việc vào nhà xí xổ phân a!

"Lăng Giản..." Mới vừa đi ra khỏi nhà xí, các nữ nhân đều xông tới. Ánh mắt thân thiết, đau lòng tuyệt đối không phải giả vờ, còn có người tích cực lau mồ hôi lạnh cho nàng. Ngoại trừ Ngọc Linh Lung, sáu nữ nhân khác đều tranh nhau dùng khăn tay lau mồ hôi. Cũng may mặt của nàng không lớn cũng không nhỏ, nếu không mồ hôi trên đó thật sự không đủ cho các nàng lau.
"Lăng Giản, người ta sai rồi mà!" Lam Nhược Y mím môi, giọng nói lộ ra vô tận quyến rũ và yếu ớt.

"Ta không trách các ngươi." Lăng Giản vô lực dựa vào tường nhà xí, thở dốc nói: "Các ngươi biết rõ dù các ngươi làm gì ta cũng sẽ không trách cứ. Nhưng các ngươi dày vò ta thì được, nhưng đừng đấu đá lẫn nhau. Ta biết ta khẩu vị quá nặng, một mình muốn tất cả các ngươi, nhưng ta không muốn các ngươi ngày nào cũng âm thầm phân cao thấp. Ta chỉ muốn, các ngươi có thể chung sống chan hòa như tỷ muội, dù sao các ngươi cũng đều đồng thời sở hữu ta. Linh Lung, Thanh Hàn điểm huyệt ngươi quả thật là sai, nhưng hôm nay ta đã xổ thành như vậy rồi, có phải người nên hả cơn giận rồi không? Đều trở về đi, một mình ta về Thượng Hoa Cung được rồi."

Thật sự quá mệt mỏi cũng quá bất đắc dĩ, Lăng Giản phất tay với các nàng, kéo hai cái đùi mềm nhũn trở về Thượng Hoa Cung. Nàng hiện tại không hy vọng ai đến đỡ nàng, theo nàng. Nàng thầm mong các nữ nhân suy nghĩ cho kỹ, cũng hy vọng các nàng có thể nói rõ với nhau, chân chính trở thành tỷ muội. Về chuyện khác, vẫn nên tắm trước rồi nói!
Cố sức tắm rửa, các nô tài đã đốt sáp thơm sau khi Lăng Giản thay y phục, đứng ở bên ngoài chờ Lăng Giản phân phó bất cứ lúc nào. Tựa ở bên giường, mí mắt của Lăng Giản càng trở nên trầm trọng. Nàng không nghĩ hôm nay sẽ có người đến tìm nàng, nên chỉ đơn giản vén chăn lên lăn vào đó. Một đêm yên tĩnh như thế, tâm tư bình tĩnh như thế, ngủ như thế... Tuy rằng khó qua, ngược lại cũng không còn bị dày vò nữa.

Đưa lưng về phía ngoài, Lăng Giản mơ hồ nghe có tiếng bước chân nhẹ nhàng, sau đó vang lên âm thanh cởi y phục: "Lăng Giản..." Thanh âm tiêu hồn thực cốt khiến Lăng Giản ấm lòng. Sau đó thân thể nàng liền bị một thân thể chỉ còn một cái yếm kề sát, hấp thu hơi ấm của nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt