Chương 88

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lăng Giản!!! Ngươi thật là !" Ngữ điệu xấu hổ từ bên giường truyền đến, Lăng Giản còn chưa kịp mở mắt, lỗ tai đã bị người ta hung hăng nhéo đau điếng. Nàng nhảy dựng khỏi giường, cố gắng mở mắt nhìn rõ người vừa đến là ai, nhưng nhìn thấy rồi lại ước gì mình chưa nhìn thấy. Nàng rụt cổ một cái, vội vàng đắp chăn lên người Ngọc Linh Lung và Lam Nhược Y, chột dạ nói: "Thanh Hàn a... Ngươi, sao ngươi cũng đến..."

"Ngươi đương nhiên không muốn ta đến đây, để tiện tiếp tục đêm xuân nhất mộng của ngươi đúng không?" Trên mặt Lam Thanh Hàn có một vệt ửng đỏ do xấu hổ và giận dữ. Nàng kéo rồi lại vặn lỗ tai Lăng Giản, nói: "Ban đầu ngươi đã hứa với ta thế nào! Vì sao lại... Lại...." Lại làm ra chuyện đáng xấu hổ thế này.

"Ta... Ta..." Lăng Giản chật vật nuốt nước bọt. Quả thật trước đây nàng đã hứa
với Lam Thanh Hàn sẽ không vận động yêu ba người nữa. Nhưng chuyện hôm nay không phải do nàng chủ động đề xuất a! Rõ ràng... Rõ ràng chính là hai yêu nghiệt trên giường quá mức câu người nên nàng mới chiều theo thôi. Chỉ có điều, các nàng cũng đã hứa sau này sẽ chung sống hòa thuận rồi, chỉ riêng việc này... Làm một lần cũng đáng mà!

"Tỷ tỷ, đừng trách Lăng Giản, là người ta..." Tranh cãi của Lam Thanh Hàn và Lăng Giản quá lớn, dù hai người trên giường ngủ ngon thế nào đi nữa cũng phải bị đánh thức. Lam Nhược Y dụi dụi đôi mắt mơ ngủ, nắm tay Lam Thanh Hàn không cho nàng nhéo lỗ tai Lăng Giản nữa, nhìn một cái....mới không bao lâu, lỗ tai của đồ ngốc đã đỏ bừng rồi.

"Quả thật không phải lỗi của Lăng Giản, là bọn ta chủ động câu dẫn nàng. Nếu không phải nàng, ta cũng sẽ không đáp ứng chung sống hòa thuận cùng Nhược Y muội muội." Cho tới bây giờ, Ngọc Linh Lung vẫn là một nữ nhân chính trực, có lỗi thì nàng sẽ thừa nhận, không có lỗi thì nàng sẽ không mở miệng. Hôm nay nàng đã lên tiếng thì có thể chứng tỏ chuyện này đúng là nàng và Lam Nhược Y phân tranh gây nên, không liên quan đến Lăng Giản.
"Ta mặc kệ nàng có lỗi hay không, nhưng nếu đã làm.... Lăng Giản... Một lần cuối cùng, nếu ngươi còn dám làm ra loại...loại chuyện này..." Nhìn y phục ngổn ngang trên giường, Lam Thanh Hàn thật sự không cách nào nói tiếp. Đây là chuyện gì a! Một Lam Nhược Y đã đủ rồi, hiện tại còn thêm một Ngọc Linh Lung....

"Ta biết ta biết, ta bảo đảm sau này không bao giờ làm chuyện ba người nữa. Chuyện ngày hôm nay đúng là ngoài ý muốn, Thanh Hàn... Ngươi đừng nóng giận. Được rồi, ngươi đến tìm ta có chuyện gì?" Bình thường, nếu nàng ở tẩm cung của những nữ nhân khác, Lam Thanh Hàn cũng sẽ ở Thượng Hoa Cung chờ nàng về. Hôm nay tự dưng lại chạy đến Lâm Như Cung tìm nàng nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó.

Vội vội vàng vàng mặc lại y phục, Lăng Giản dùng chăn che kín hai nữ nhân, căn dặn xong thì lập tức kéo Lam Thanh Hàn tới Thượng Hoa Cung. Đây là thói quen giữa nàng và Lam Thanh Hàn, mỗi lần có chuyện cần thương lượng, các nàng đều sẽ chọn Thượng Hoa Cung làm địa điểm thảo luận. Về phần nguyên nhân, dĩ nhiên là vì hai người sống chung lâu dài hình thành nên sự ăn ý..
"Thanh Hàn, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

"Lăng Giản, ngươi hẳn biết Việt Lỗ chiến bại đã bị Đại Dực thâu tóm." Lam Thanh Hàn lấy hai cái tách, rót một ít trà vào.

Đợi Lăng Giản gật đầu, nàng lại nói: "Việt Lỗ, Đại Dực, Lam Triều, vẫn luôn là ba quốc gia đối lập. Hôm nay Việt Lỗ bị Đại Dực thống nhất, mà Đại Dực lại xác nhập với Lam Triều.... Một số phiên quốc lân cận lại bắt đầu rục rịch. Theo lý thuyết, Lam Triều đang ở thời kỳ cường thịnh, các phiên quốc kia dĩ nhiên phải nể sợ. Nhưng nào ngờ họ không những không tự giác ngộ, trái lại còn liên tục xuất binh xâm phạm, nhất là Giang Thành. Bách tính nơi đó đều cho rằng không lâu nữa sẽ có chiến sự, dẫn đến hoảng loạn."

"Vậy thì sao? Đây không phải là chuyện đã có từ rất lâu rồi sao? Quyết định lúc đó không phải là gia tăng quân lực đóng ở Giang Thành sao?" Lăng Giản không hiểu, đáp án đã có từ trước rồi, sao lại bàn lần nữa làm gì? Hơn nữa nhìn mi tâm của nàng nhíu chặt như vậy, hẳn không đơn giản chỉ là chuyện Giang Thành?!
"Thật sự thì có tăng cường quân lực, nhưng mà các phiên quốc vẫn liên tục quấy rầy, càng thêm càn rỡ so với lúc trước." Lam Thanh Hàn nặng nề thở dài, kéo tay Lăng Giản muốn nói lại thôi. Một lúc lâu sau khi nàng thấy được chút cấp thiết trong mắt Lăng Giản, mới mở miệng: "Hôm nay vào triều, có đại thần thượng tấu... Hy vọng lấy việc hòa thân để dẹp yên chiến sự, mặc dù chỉ là phiên bang tiểu quốc, như nếu thật sự giao chiến, chỉ sợ chịu khổ...vẫn là bách tính."

"Hòa thân? Ngươi nói lời này là có ý gì? Đừng nói ngươi định gả hai muội muội của ngươi cho quốc chủ phiên quốc, ngươi điên rồi à?!" Lăng Giản phụng phịu, tức giận rút tay mình khỏi tay Lam Thanh Hàn.

"Ngươi! Ngươi mới điên đó! Ta nói đem Ngưng Trần và Ngưng Sương gả cho phiên quốc lúc nào?!" Đề nghị hòa thân chính là những đại thần kia, nàng bất quá là đem sự tình nói cho Lăng Giản nghe mà thôi! Đừng nói Lăng Giản không đồng ý chuyện hòa thân, chính nàng cũng sẽ không đồng ý! Nhược Y và Ngữ Thần chẳng những là người của Lăng Giản, mà còn là muội muội yêu quý của nàng, làm sao có thể dễ dàng cho họ đi hòa thân được!!
"Nga! Không phải là tốt rồi, vậy ngươi nói tiếp đi." Lăng Giản gãi đầu, vừa rồi nàng thật sự có chút thất thố, làm sao lại cho rằng Lam Thanh Hàn muốn đem muội muội gả đến phiên quốc chứ!

"Đúng là đồ ngốc!" Lam Thanh Hàn kéo nàng ngồi xuống, tiếp tục nói: "Ngươi cũng biết các nàng là người thân nhất của ta, sao ta nhẫn tâm cho được! Chỉ là, có mấy đại thần luôn bám lấy không tha. Ta nghĩ, nếu muốn bịt miệng họ, để họ không nhắm vào hai vị công chúa nữa, chỉ còn cách dán hoàng bảng, để thiên hạ đều biết các nàng đã có hôn ước. Nhưng... khó là ở chỗ, nếu các đại thần muốn tận mắt thấy dáng vẻ của phò mã, biết được thân phận của hắn....vậy, vậy nên làm như thế nào cho phải!"

"Ngô, đúng là phiền toái. Chỉ có điều...." Lăng Giản nhướng mày, bỗng nhiên nhớ đến hai cận vệ kim mao mấy hôm không gặp. Suy nghĩ một chút, khóe môi của Lăng Giản kéo ra một nụ cười tự tin, nói: "Đặc Nhĩ Hòa và Bố Lỗ Tư chắc còn ở trong căn phòng nhỏ của ta lúc trước hả? Không biết bọn họ có thấy chán không, tìm chút chuyện cho họ làm cũng rất tốt!"
"Đồ ngốc.... không phải là ngươi định..." Sự ăn ý lâu nay khiến Lam Thanh Hàn dễ dàng hiểu được suy nghĩ của Lăng Giản. Nàng nhìn dáng vẻ tự tin của Lăng Giản, đột nhiên không biết nên phản ứng ra sao. Biện pháp... tuyệt diệu như vậy sợ rằng chỉ có Lăng Giản mới có thể nghĩ ra được.

"Tuy lần nào ngươi cũng đoán đúng suy nghĩ của ta, nhưng lần này ngươi thật sự đã đoán sai rồi." Lăng Giản cười hắc hắc, nàng cười rất đê tiện, dáng vẻ ước gì bị người ta đánh vài đấm đó khiến Lam Thanh Hàn nhịn không được mà thưởng cho nàng một cái tát yêu.

"Có chuyện thì nói, đừng luôn thừa nước đục thả câu!" Lam Thanh Hàn liếc nàng một cái, lo lắng mình hạ thủ quá nặng, nên lại duỗi tay nhẹ nhàng xoa mặt nàng, động tác muốn bao nhiêu ôn nhu thì có có bấy nhiêu ôn nhu.
"Ai!" Lăng Giản nắm tay Lam Thanh Hàn, tay kia kéo nàng vào lòng, ngửi hương thơm trên tóc nàng, cười nói: "Thế nào? Sợ đánh nặng tay? Hối hận rồi? Thật ngốc quá, lẽ nào ngươi không phát hiện mỗi lần động thủ đánh ta, khí lực của ngươi đều chỉ đủ gãi ngứa thôi ư! Được rồi, ngươi đừng nhéo ta! Chúng ta trở lại chuyện chính... Ngày mai lâm triều, ngươi để Bố Lỗ Tư và Đặc Nhĩ dùng thân phận sứ giả để vào triều. Nếu có đại thần đưa ra chủ ý hòa thân, ngươi liền nói cho những đại thần ngu ngốc kia biết, hai vị công chúa đã định hôn ước cùng bá tước dị quốc, không thể bội ước. Nếu bọn họ còn chưa từ bỏ ý định, cứ hỏi cái này hỏi cái kia, thì ngươi để Đặc Nhĩ và Bố Lỗ Tư nói. Suy cho cùng thì mấy ông đại thần kia nghe không hiểu ngôn ngữ của họ đâu. Dĩ nhiên.... Tùy ngươi muốn nói thế nào đều được."
"Vậy.....chuyện phiên bang xấm chiếm biên cảnh thì sao?"

"Thanh Hàn, các đại thần sở dĩ nói ra việc hòa thân, chẳng phải là muốn chuyện lớn hóa nhỏ thôi sao. Chỉ có điều chuyện này phải... không dùng vũ lực thì không thể giải quyết."

"Nhưng Lăng Giản, tiến công quy mô lớn....gặp họa sẽ chỉ là bách tính Giang Thành. Ta không muốn, không muốn bách tính bởi vì chiến loạn mà lưu lạc khắp nơi, dù sao bọn họ cũng vô tội." Lam Thanh Hàn nắm chặt tay Lăng Giản, thân là quân vương, nàng xem trọng nhất là đời sống của bách tính chứ không phải muốn mở rộng lãnh thổ.

"Ta đã nói dốc lực tấn công khi nào? Thanh Hàn, cổ ngữ có câu "ăn miếng trả miếng". Nếu họ thích quấy rầy bách tính biên cảnh nước ta như vậy.... Chúng ta sẽ quấy rầy bọn họ lại gấp bội! Ngươi đã quên trước khi Võ đại tướng quân rời khỏi hoàng cung, từng tặng cho ta một bảo bối cực kỳ hiếm có sao!? Vật đó quý trọng hơn cả mười tòa thành trì!"
"Ngươi là nói..... Binh phù đó?!"

"Không sai." Lăng Giản nở nụ cười, nắm tay Lam Thanh Hàn ngắm nghía. Vật đó là thứ duy nhất nàng không giao cho Lam Thanh Hàn, bởi vì nàng hiểu rõ, thời khắc mấu chốt.... Nó có thể trở thành là lá bùa cứu mạng Lam Thanh Hàn.

"Chỉ là.... Cho dù binh phù ở trong tay ngươi, thì những người đó cuối cùng vẫn là người của Võ đại tướng quân. Bọn họ...."

"Yên tâm, người của công vệ doanh hiện tại chỉ xem một mình ta là chủ tử. Ngươi nghĩ họ chỉ để trưng thôi sao? Ta cho ngươi biết, dù ta không có mặt, họ cũng sẽ tiến hành huấn luyện đấu loại tàn khốc. Các binh sĩ của Công vệ doanh đều là tinh anh, ngay cả những binh sĩ lấy một địch mười của Đại Dực gặp phải họ cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chịu chết."

Khó trách! Khó trách từ sau khi Võ đại tướng quân xuất cung, mỗi ngày Lăng Giản đều sẽ biến mất một hai canh giờ. Hỏi nàng đi nơi nào, nàng chỉ mỉm cười không nói, luôn miệng nói là vì các nàng. Hôm nay nhớ đến đoạn thời gian đó, có lẽ nàng đã đến công vệ doanh.
Lam Thanh Hàn cứ mãi thất thần. Lăng Giản Nhìn thấy Lam Thanh Hàn chậm chạp không nói thì đột nhiên bế nàng lên, ba bước thành hai đi đến bên giường, đặt nàng xuống chiếc giường mềm mại. Đợi Lam Thanh Hàn hồi phục tinh thần, Lăng Giản đã cởi y phục của nàng xuống một nửa, hăng hái nhìn chằm chằm bờ vai trần của nàng.

"Ngươi! Giờ là ban ngày! Sao ngươi..."

"Ta thấy ngươi thất thần, nên chỉ muốn bế ngươi lên giường để ngươi tiếp tục suy nghĩ thôi. Về phần xiêm y, cũng là sợ ngươi nóng nên mới tốt bụng cởi ra giúp. Thanh Hàn, mấy ngày nay ngươi luôn bận rộn việc triều chính, hiếm khi có thời gian bên ta, cho nên phải quý trọng thời khắc hiếm hoi này mới phải!"

"Ngươi thật háo sắc! Rõ ràng đã làm chuyện đó cùng Nhược Y, đừng nói là còn chưa đủ a!" Ngực của Lam Thanh Hàn kịch liệt phập phòng. Tuy nói như vậy, nhưng nàng quả thật đã lâu không ở cạnh Lăng Giản rồi. Lúc trước là do việc xuyên về Lam triều, sau đó là vì chính vụ Tô Nguyễn Hân giao trả lại, lại còn có những tấu chương phê mãi không xong.
"Ngươi cứ nói đi?"

"Đừng xằng bậy! Ta, ta còn phải phê tấu chương."

"Ta nào có xằng bậy! Hay là thế này, ngươi ở đây bồi ta, ta giúp ngươi phê tấu chương một tháng, thế nào?"

"...." Nào có người như vậy, cư nhiên dùng tấu chương để làm điều kiện trao đổi.

"Vậy... Hai tháng?"

"..."

"Nếu không thì.... Nửa năm thế nào? Nửa năm, ta giúp ngươi phê tấu chương nửa năm? Aiz, đây chính là hạn ngạch lớn nhất rồi, ngươi còn... ngô..." Lam Thanh Hàn không cho phép Lăng Giản nói ra những lời càn rỡ, nàng ôm hôn Lăng Giản. Nhìn Lăng Giản chậm rãi nhắm mắt lại, Lam Thanh Hàn cũng nhắm mắt : Lăng Giản, nói phải giữ lời! Nửa năm tấu chương, giao cho ngươi xử lý!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt