Chương 92

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dường như đây là lần đầu tiên phát hiện ánh mắt trong suốt, xinh đẹp như thế của Thiện Tuyết Nhu.
Canh hạt sen trong tay tỏa ra hương vị nhàn nhạt, Lăng Giản tựa hồ bị thần sắc nghiêm túc của Thiện Tuyết Nhu hấp dẫn, bàn tay chậm rãi buông ra, sau đó gật đầu mỉm cười, ánh mắt dịch chuyển theo động tác của nàng: "Ừm.... Hình như cho hơi nhiều đường rồi." Sau khi thử một ngụm canh, Lăng Giản cảm thấy hương vị kém xa canh do ngự thiện phòng nấu trước kia, một giây kế tiếp liền phát hiện mặt Thiện Tuyết Nhu đỏ ửng.

"Xin lỗi, lần đầu tiên ta nấu loại canh này, cho nên...." Thiện Tuyết Nhu cúi đầu, đôi mắt trong suốt hiện lên sự "thất vọng".

"A?!" Lăng Giản hiển nhiên không ngờ canh hạt sen là do Thiện Tuyết Nhu nấu, nàng tưởng nàng ấy sai người bên ngự thiện phòng nấu chứ. Không ngờ, thật sự không ngờ! Lăng Giản nâng mặt Thiện Tuyết Nhu lên, gò má của Lăng Giản vì "áy náy" mà hơi ửng hồng: "Ta không ngờ canh này là do ngươi tự tay nấu, còn tưởng của ngự thiện phòng nấu! Canh hạt sen này thật sự rất ngon! Chỉ là bản thân ta không quá thích ngọt, cho nên mới cảm thấy hơi nhiều đường. Aiz, không phải muốn đút ta uống sao? Canh hạt sen ngon như vậy, ta nên uống hết mới phải!"
"Thật sao? Thật sao... ngon sao?" Đôi mắt của Thiện Tuyết Nhu khôi phục thần thái lúc ban đầu bởi những lời của Lăng Giản. Nàng mừng rỡ tiếp tục đút hạt sen đến bên môi Lăng Giản, nhìn Lăng Giản uống từng muỗng một đến khi uống hết chén.

"Tuyết Nhu, cảm ơn ngươi.... Đây chính là canh hạt sen ngon nhất ta từng uống!" Cuối cùng cũng uống hết, Lăng Giản chép miệng, lực chú ý một lần nữa đặt lên tấu chương. Không biết vì sao, cho dù Thiện Tuyết Nhu đã là nữ nhân trên danh nghĩa của nàng, nhưng nàng vẫn không có cách nào tự nhiên đối đãi nàng ấy giống như những nữ nhân khác. Lúc hôn nàng ấy luôn cảm thấy thiếu chút cảm giác động tâm, về phần loại cảm giác đó khi nào mới xuất hiện thì nàng vẫn còn đang đợi.....

"Ngươi thích uống là tốt rồi, mỗi buổi tối ta đều sẽ nấu canh hạt sen cho ngươi. Hiện tại đã biết ngươi không thích những thứ quá ngọt, sau này ta sẽ cố gắng bỏ ít đường lại." Thiện Tuyết Nhu thu dọn chén, đứng lên nói: "Thời gian cũng không còn sớm, ngươi nghỉ ngơi sớm đi."
"Ngươi muốn đi sao? Ta đưa ngươi đi."

"Phải." Không có cự tuyệt, Thiện Tuyết Nhu nhìn tấu chương chất đầy trên thư án lần nữa, tùy ý để Lăng Giản đi sau lưng mình, yên tĩnh rãi bước cùng nàng trong ngự hoa viên.

Đêm rất sâu, đèn lồng trong ngự hoa viên chiếu sáng con đường nhỏ quanh co khúc khuỷu. Tuy không phải mùa hè nhưng trong lùm cỏ vẫn phát ra tiếng kêu của côn trùng. Nhìn thân ảnh đơn bạc của Thiện Tuyết Nhu, Lăng Giản muốn chủ động nói gì đó nhưng lại không biết nên nói gì cho phải.

"A!" Dường như cố ý, lại tựa như vô tình. Nói chung, lúc Lăng Giản rối rắm không biết có nên chủ động tìm đề tài nói chuyện hay không thì Thiện Tuyết Nhu đột nhiên trượt chân ngã về phía sau, đụng vào ngực Lăng Giản.

Nhịp tim, nhịp tim đang rối loạn...

Trong ngực đột nhiên có thêm một "hương thơm nhuyễn ngọc". Trong lúc khẩn trương, Lăng Giản tựa hồ đã chờ được loại cảm giác nàng mong muốn. Cảm giác này khó có thể nói rõ, lại đủ khiến tim người ta đập lỗi nhịp, hô hấp đình trệ: "Ngươi không sao chứ?" Lăng Giản ôm chặt Thiện Tuyết Nhu, đột nhiên nàng phát hiện, thì ra... Hai người thiếu chính là một cơ hội như thế này, mà khi các nàng ôm nhau, loại cảm giác kết hợp dịu dàng chặt chẽ này mang đến sự hòa quyện cực kỳ tốt đẹp, cực kỳ lãng mạn.
"Ta.... Hình như bị trặc chân rồi." Cả người Thiện Tuyết Nhu bám trên người Lăng Giản, mi tâm của nàng nhíu chặt, khẽ cắn môi biểu đạt sự nén nhịn đau nhức.

"A?! Sao lại không cẩn thận như vậy chứ! Ngồi xuống một lát đi, ta giúp ngươi xoa bóp." Lăng Giản đau lòng trách cứ. Nàng đỡ Thiện Tuyết Nhu ngồi xuống cạnh lan can cách đó không xa, còn bản thân ngồi xổm xuống, dịu dàng ấn mắt cá chân cho Thiện Tuyết Nhu, một lần lại một lần, khiến Thiện Tuyết Nhu quên đi cảm giác đau đớn.

Gió đêm nhẹ thổi, Thiện Tuyết Nhu cúi đầu nhìn tóc mai của Lăng Giản bị gió thổi loạn, tri kỷ thay nàng đẩy đi sợi tóc dính bên môi, khiến nó một lần nữa an vị sau tai Lăng Giản.

"Khá hơn chút nào không?" Cảm thấy cũng đã đủ rồi, Lăng Giản lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía Thiện Tuyết Nhu. Một đêm tốt đẹp như vậy, một mỹ nhân diễm lệ như vậy, còn có.... Tựa hồ là.... cảm xúc tuyệt vời như vậy.
"Tốt hơn rồi, chỉ là... Hình như không thể dùng sức." Cẩn thận vuốt ve mắt cá chân, môi dưới bị cắn hằn dấu khiến Lăng Giản đau lòng không thôi.

"Không sao, ta cõng ngươi đi. Nhiễm Lê Cung cách quá xa, đêm nay đến Thượng Hoa Cung của ta nghỉ ngơi được không? Đừng nghĩ lung tung, đưa ngươi về rồi, ta sẽ trở lại Càn Thanh cung phê tấu chương."

"Vậy... Làm phiền ngươi." Thiện Tuyết Nhu rũ mi, vươn tay ôm cổ Lăng Giản, để Lăng Giản có thể cõng nàng lên.

Thật nhẹ. Đây là cảm giác đầu tiên của Lăng Giản sau khi cõng Thiện Tuyết Nhu lên. Nàng không ngờ Thiện Tuyết Nhu lại nhẹ như vậy, cõng lên cũng không lao lực. Trọng lượng không lớn, bước chân của Lăng Giản lại nhanh, chỉ trong chốc lát đã đưa Thiện Tuyết Nhu đến Thượng Hoa Cung. Chuẩn bị xong giường gối, Lăng Giản thay Thiện Tuyết Nhu cởi hài, sau đó đắp chăn cho nàng, nói: "Ta quay về Càn Thanh cung, đêm nay ngươi ngủ lại đây đi. Ngủ ngon."
Lúc Lăng Giản xoay người dự định rời đi, Thiện Tuyết Nhu đột nhiên kéo ống tay áo của nàng lại, nhìn vào vẻ nghi hoặc của nàng, Thiện Tuyết Nhu ôn nhu nói: "Lăng Giản, ngươi biết không? Lúc nghe ngươi nói ngươi sẽ chịu trách nhiệm với ta, ta thật sự rất vui. Về sau, mỗi khi ta ở một mình, ta sẽ luôn nhớ đến ngươi. Đêm nay.... Có thể ở lại cùng ta không? Thượng Hoa Cung quá lớn, một mình ta ngủ, thật sự rất sợ."

"Đêm nay.... Sợ rằng không được." Lăng Giản khổ sở nói, trên bàn còn có một đống tấu chương phải xử lý. Nếu phê không xong, tấu chương ngày mai sẽ càng chồng chất nhiều hơn.

Nếu thế, mệt không chỉ là nàng, mà còn liên lụy cả Thanh Hàn. Tuy nàng cũng không đành lòng để Thiện Tuyết Nhu một mình ngủ lại nơi này, nhưng không có cách nào a! Nàng không thể bởi vì không đành lòng mà bỏ mặc đóng tấu chương được. Huống hồ, Thanh Hàn muốn nàng phê tấu chương vì vô cùng tín nhiệm nàng. Nếu ngay cả chút chuyện này nàng cũng làm không được thì nàng dựa vào cái gì mà chăm sóc các nữ nhân của mình? Chỉ bằng cái miệng thôi sao?! Nếu vậy chi bằng đập đầu chết cho xong!!!
"Thật sự không được sao?"

"Đêm nay thật sự không được, hay là thế này được không? Chờ mấy ngày nữa tấu chương giảm bớt, ta sẽ ngủ cùng ngươi, thế nào?" Lăng Giản nhẹ nhàng vỗ vỗ bàn tay Thiện Tuyết Nhu, kéo tay nàng thả lại trong chăn, rồi kéo chăn lại: "Ngươi ngoan ngoãn đi ngủ, khi nào thức dậy thì bảo Nhứ Yên dẫn ngươi đi dạo xung quanh, được không?"

"Vậy được rồi...." Thiện Tuyết Nhu tựa hồ thất vọng mà cụp mắt, nhẹ giọng nói: "Đừng quá mệt mỏi, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi một chút."

"Yên tâm đi, ta sẽ." Lăng Giản nở nụ cười, cúi người in lên trán nàng một nụ hôn chúc ngủ ngon, giữ lại ngọn nến trên bàn rồi rời khỏi Thượng Hoa Cung.

Dọc đường, Lăng Giản vẫn luôn hồi tưởng đến dáng vẻ thất vọng vừa rồi của Thiện Tuyết Nhu. Con cừu nhỏ thật sự thay đổi rất lớn. Nếu là lúc trước, Thiện Tuyết Nhu căn bản sẽ không chủ động như vậy. Huống hồ, giữa nàng và Thiện Tuyết Nhu trước nay rất ít phát sinh những cử chỉ thân mật. Bởi vì một khi xảy ra, khuôn mặt Thiện Tuyết Nhu sẽ thẹn thùng đỏ bừng như lửa đốt.
Tại sao vậy chứ? Rốt cuộc vì nguyên nhân gì lại có sự thay đổi lớn như vậy chứ?! Lăng Giản vỗ trán, nhìn tấu chương lẩm bẩm: "Quên đi! Bất kể nàng ấy tại sao lại như vậy! Nàng ấy là Thiện Tuyết Nhu thì được rồi." Nghĩ như vậy, Lăng Giản cũng không quấn quýt vấn đề vừa rồi nữa, ngược lại vùi đầu vào tấu chương, nghiêm túc phê xét. Chỉ là thỉnh thoảng trong đầu nàng sẽ hồi tưởng hương vị thơm ngọt của chén canh hạt sen xen lẫn sự ôn nhu của Thiện Tuyết Nhu.

Liên tục vài ngày, mỗi đêm Lăng Giản đều bận rộn với việc phê tấu chương chất thành đống. Thiện Tuyết Nhu luôn bưng một chén canh hạt sen không ngọt không ngáy cho nàng, cũng tự tay đút nàng uống hết. Về phần ban ngày, nghe Nhứ Yên các nàng nói, Thiện Tuyết Nhu tựa hồ rất thích hài tử, luôn thừa dịp rãnh rỗi chạy đến tẩm cung của Liễu Phi, chơi đùa cùng Triêu Nhuận chỉ mới hai tuổi.
"Lăng Giản, có tin tức tốt." Sáng sớm, Lam Thanh Hàn ngay cả long bào cũng không kịp cởi liền trực tiếp giá lâm Càn Thanh cung. Nhìn thấy Thiện Tuyết Nhu ở đó, Lam Thanh Hàn gật đầu với nàng, rồi tiến lên nắm tay Lăng Giản nói: "Biện pháp của ngươi quả nhiên có hiệu quả, biên cảnh phiên quốc không chịu nổi sự quấy rối của Công Vệ Doanh, đã ngừng quấy nhiễu Giang Thành. Hơn nữa, quốc chủ của phiên quốc hôm nay gởi thư, nói vài ngày sau sẽ có sứ giả đến Lam Triều ta dâng lễ vật tiến cống, tỏ ý muốn giảng hòa."

"Hắc, ta đã nói rồi! Chút chuyện nhỏ đó mà những đại thần ngu ngốc kia cư nhiên đề nghị hòa thân. Thanh Hàn, ngươi nói ta đã giúp ngươi ra một chủ ý tốt như vậy, có phải nên tưởng thưởng cho ta một chút hay không? Sao..." Lăng Giản khoa trương bĩu môi, hy vọng Thanh Hàn cho nàng một cái hôn nồng nhiệt. Kết quả chu môi nửa ngày không những không nhận được kích hôn như mong muốn, trái lại bị Thanh Hàn vả miệng một cái, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Đây là tưởng thưởng cho ngươi!"
"Ai! Tại sao lại như vậy!" Lăng Giản giậm chân! Làm gì chứ! Nàng đã dâng hiến trí tuệ, cho nàng một nụ hôn cũng không được sao?! Keo kiệt!!

"Cái gì mà thế nào!" Lam Thanh Hàn trừng nàng một cái, lập tức ngồi lên đùi nàng, vuốt ve gò má của nàng, nói: "Thật đúng là một kẻ ngốc, mấy ngày nay ngươi phế tấu chương ngày đêm không ngớt, hôm nay tạm thời nghỉ ngơi đi. Được rồi, Nguyễn Hân muội muội cũng sắp trở về rồi! Nghe nói lần này nàng mang về rất nhiều sách cổ...." Có lẽ Nguyễn Hân cũng hy vọng có thể sinh cho Lăng Giản một hài tử thuộc về các nàng!

"Nguyễn Hân sắp trở về? Thật tốt quá, chờ nàng trở về, chúng ta cả nhà đoàn viên rồi!" Lăng Giản liếc nhìn Thiện Tuyết Nhu ngồi ở bên cạnh, đưa tay ôm thắt lưng Lam Thanh Hàn, hôn nhẹ lên má nàng: "Đã lâu không cùng nhau dùng bữa! Trưa nay chúng ta cùng ăn đi."
"Được." Lam Thanh Hàn gật đầu đáp ứng.

Làm như không muốn làm phiền Lăng Giản và Lam Thanh Hàn ôn tồn, Thiện Tuyết Nhu đứng dậy, nói: "Lăng Giản, ta muốn đến thăm Triêu Thuận một chút, hôm nay còn chưa đến chơi cùng hắn!"

"Được, vậy ngươi đi đi....Nhưng đừng quên đến Thượng Hoa Cung dùng ngọ thiện."

"Được."

"Lăng Giản, Tuyết Nhu muội muội tựa hồ rất thích Triêu Thuận." Nhìn bóng lưng Thiện Tuyết Nhu rời đi, Lam Thanh Hàn có chút mệt mỏi tựa vào người Lăng Giản: "Có lẽ nàng cũng rất thích tiểu hài tử? Nếu quả thật có thể thuận lợi nghiên cứu ra dược hoàn, Lăng Giản.... Ta cũng muốn sinh hài tử cho ngươi."

"Ta hiểu, qua mấy ngày nữa ta sẽ cùng Linh Lung nghiên cứu." Lăng Giản giữ khuôn mặt Lam Thanh Hàn, nghiêng đầu hôn lên khóe môi đối phương. Nàng nhắm mắt lại, trong khí tức của Lam Thanh Hàn, tưởng tượng ra dáng vẻ của hài tử thuộc về các nàng sau này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt