Chương 99

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Huh? Đây cũng không phải là ta nói, bản thân các ngươi cũng nghĩ ra được." Tô Nguyễn Hân thoạt nhìn có chút mệt mỏi, nàng xoay người vùi mặt vào lòng Lăng Giản, nói: "Lúc mẫu hậu còn tại vị, ta thường nghe nàng đề cập đến Việt Lỗ. Việt Lỗ mặc dù không so được với Đại Dực, càng không so được với Lam Triều nhưng y thuật của họ lại tinh túy nhất trong ba nước. Những sách cổ ta cho người mang đến đa số là điển tịch của Việt Lỗ. Nghe nói hoàng thất Việt Lỗ có một loại thuốc bí mật, tên là mê hồn đan. Người dùng thuốc sẽ hôn mê, sau khi tỉnh lại sẽ xem người đầu tiên mình nhìn thấy là chủ tử, mặc dù ký ức vẫn còn, nhưng tâm trí lại bị phong tỏa."
"Mê hồn đan?" các nữ nhân ở đây trăm miệng một lời, các nàng không hiểu biết gì về mê hồn đan, chỉ nghe Tô Nguyễn Hân nói như vậy, liền cảm giác thuốc này thật đáng sợ, nếu không cẩn thận trúng phải thuốc này, hậu quả thật không tưởng tượng nổi.

"Ý ngươi là, Tuyết Nhu bị kẻ địch lợi dụng, là do bị ảnh hưởng của mê hồn đan." Lăng Giản nâng cằm Tô Nguyễn Hân, tất cả tâm sự phút chốc được tháo gỡ. Nàng đã biết, con cừu nhỏ làm như vậy nhất định không phải tự nguyện. Hôm nay có được đáp án từ chỗ Nguyễn Hân, như vậy... nàng ấy nhất định cũng biết phương pháp giải mê hồn đan.

"Ta không xác định, nhưng có lẽ tám chín phần. Vừa rồi tỷ tỷ nói người đó cho Tuyết Nhu muội muội uống một viên thuốc, nhất định là mê hồn đan. Mê hồn đan cũng không có tác dụng lâu dài, cách một khoảng thời gian phải dùng một lần, bằng không hiệu quả sẽ hoàn toàn biến mất, người dùng cũng sẽ dần dần khôi phục ý thức."
"Vậy thuốc giải đâu? Có thuốc giải không?" Lăng Giản gấp gáp hỏi, nàng sợ con cừu nhỏ bị thuốc khống chế quá lâu sẽ ảnh hưởng đến não bộ, dẫn đến đầu óc không minh mẫn.

"Có thuốc độc dĩ nhiên là có thuốc giải, huống chi mê hồn đan cũng không phải là độc thuốc. Lúc trước đã nói, mê hồn đan cách một khoảng thời gian phải dùng lại một lần, bằng không sẽ mất tác dụng. Cho nên, chúng ta cũng không cần gấp gáp giúp Tuyết Nhu muội muội tìm thuốc giải, chỉ cần kiên trì đợi một ít thời gian, đợi hiệu lực của thuốc biến mất, mê hồn đan sẽ tự giải." Tô Nguyễn Hân bất mãn vì Lăng Giản một lòng nghĩ cho Thiện Tuyết Nhu nên lại nhéo hông nàng, nhẹ giọng nói: "Thật sự là kẻ ngốc, chuyện của Tuyết Nhu muội muội là chuyện nhỏ, bắt được Tư Đồ mới là chuyện lớn. Ngươi nha, không nhìn thấy long mày của tỷ tỷ đã vặn thành bánh quai chèo rồi sao?"
"Khụ khụ!" ý thức được mình sai, Lăng Giản vội vàng ho khan vài tiếng, rất là nghiêm chỉnh nói: "Thanh Hàn, Linh Nhược nói Tuyết Nhu từng đến phủ của Lễ bộ Thị lang, nói vậy Tư Đồ nhất định ẩn thân ở nơi đó. Về phần Lễ bộ Thị lang kia, tất nhiên là vây cánh của Tư Đồ."

Đây không phải là lời vô ích sao?! Lam Thanh Hàn mặt không biểu tình liếc nhìn nàng, nhớ lại những việc xảy ra mấy ngày nay, quả nhiên....gần như mỗi lần "kiến nghị" đều là Lễ bộ Thị lang dẫn đầu. Lúc đó nàng còn bồn chồn, một Lễ bộ Thị lang, sao lại thần thông quảng đại đến hiểu rõ việc hậu cung như lòng bàn tay. Hiện tại xem ra....tất cả là Tư Đồ bày ra, mục đích chính là khiến Đại Dực và Lam Triều từ bỏ hiệp ước, để tiện tiến hành kế hoạch tiếp theo.

Suy nghĩ một chút, Lam Thanh Hàn nhất thời có đối sách, nàng quay đầu nhìn chằm chằm Lăng Giản, ngoài cười nhưng trong không cười: "Lăng Giản, để tránh đả thảo kinh xà, vẫn nên giải huyệt ngủ của Tuyết Nhu muội muội đi, để nàng ấy lấy ngọc tỷ dưới giường Thượng Hoa Cung đi mới đúng..... ngươi cứ nói đi?" đến lúc đó chỉ cần theo đuôi từ phía sau, nhất định có thể bắt được Tư Đồ.
"Ai? Làm sao ngươi biết tối hôm qua ta đã sai người đi suốt đêm chế tác ngọc tỷ giả!" Lăng Giản sửng sốt, chuyện này rõ ràng được bí mật tiến hành, ngoại trừ nàng thì không ai biết a!

"Hừ!" Lam Thanh Hàn không giải thích mà chỉ liếc xéo nàng. Nàng là Nữ hoàng của Lam Triều, trong cung dĩ nhiên đều là tai mắt của nàng, đừng nói Lăng Giản nửa đêm tìm công tượng khắc chế ngọc tỷ giả, ngay cả chuyện buổi tối Lăng Giản ngủ ở tẩm cung nào, đi vào lúc nào đi ra lúc nào, khi nào đi ngang nhà xí nàng đều biết rõ. Muốn giấu diếm nàng? Trừ phi Lăng Giản biết thuật ẩn thân, bằng không.... chuyện gì cũng đừng nghĩ tránh được ánh mắt của nàng.

Ai?! Thế này là thế nào? Lăng Giản bất đắc dĩ, suy nghĩ một chút cũng cảm thấy phương pháp này thật sự rất tốt, liền gật đầu tỏ vẻ đồng ý: "Linh Nhược, làm phiền ngươi giải huyệt cho nàng đi. Á.... ta còn phải đến đó một chuyến, cứ nói nàng đột nhiên ngất xỉu trong ngự hoa viên! Ách, vậy... Thanh Hàn ngươi là dự định...." tự mình đi bắt? Hay là...
"Và sư phụ cùng đi!" dám mưu đồ chiếm đoạt ngai vàng của nàng, vậy thì trực tiếp bắt hắn tử hình ngay trước mặt chúng đại thần. Cũng để cho đám đại thần kia biết, đến tột cùng ai mới là hoàng đế của Lam Triều! Ngày sau dám có mưu đồ bất chính, gϊếŧ không tha!!!

"Chỉ hai người các ngươi? Nếu như xảy ra chuyện gì thì sao?" Lăng Giản có chút bận tâm, nhưng thấy các nàng tự tin mười phần, nàng cũng không thể làm gì khác hơn là yên lặng đem lời muốn nói nuốt lại vào trong bụng, dự định len lén dặn dò người của Công Vệ Doanh âm thầm bao vây phủ Thị lang.

"Chuyện đó...." không người nào lên tiếng, ngay cả Lam Nhược Y thường ngày thích làm loạn cũng cúi đầu thưởng thức ngón tay của mình, căn bản không dự định mở miệng. Được rồi, nếu đã không nói lời nào vậy giải tán đi: "Nên nói đều nói rồi, ta đưa Nguyễn Hân về trước, sau đó quay về Thượng Hoa Cung."
Có được sự cho phép của Lam Thanh Hàn, Lăng Giản cũng không nói nhảm nữa, nàng nắm tay Tô Nguyễn Hân đưa nàng trở về tẩm cung. Đợi nàng uống xong chén thuốc, Lăng Giản mới len lén rời khỏi hoàng cung từ cửa Bắc, cầm theo binh phù tiến vào Công Vệ Doanh, sai tướng lĩnh dẫn theo vài đội binh sĩ cải trang ẩn nấp xung quanh phủ Thị lang, tùy cơ ứng biến.

Trở lại Thượng Hoa Cung, Hứa Linh Nhược từ lâu đã chờ ở đó, thấy nàng trở về, lúc này mới giải huyệt cho Thiện Tuyết Nhu rồi vội vã rời khỏi. Vì vậy, lúc con cừu nhỏ từ từ mở mắt, tự giữa giấc ngủ choáng váng tỉnh lại, nhìn thấy chính là vẻ mặt lo lắng của Lăng Giản. Cảm thấy tay mình bị nắm chặt, Thiện Tuyết Nhu có chút mơ hồ, nghi ngờ hỏi: "Lăng Giản, ta làm sao vậy? Tại sao lại nằm ở chỗ này?"

"Đồ ngốc, thân thể không khỏe sao còn chạy khắp nơi? Có biết không, vừa rồi ngươi ngất xỉu ở ngự hoa viên? Nếu như không có thái giám nhìn thấy, ngươi lúc này nhất định còn nằm ở ngự hoa viên đến nhiễm cảm lạnh rồi!" lông mày của Lăng Giản nhíu rất chặt, nàng cũng không muốn lừa gạt con cừu nhỏ trước mắt mình. Nhưng, nàng nhất định phải làm như vậy, bằng không...nếu để con cừu nhỏ phát hiện bất thường, những chuyện phía sau.... đến lúc đó sẽ không có chuyện sau đó nữa.
"Ta...ngất xỉu?" Thiện Tuyết Nhu chỉ nhớ nàng đi đến ngự hoa viên thì đột nhiên trước mắt tối sầm, sau đó liền mất đi ý thức, sau khi tỉnh lại thì đã nằm ở chỗ này. Nhìn dáng vẻ ân cần chăm sóc của Lăng Giản, Thiện Tuyết Nhu tin tưởng nàng thật sự ngất ở ngự hoa viên. Đầu hơi nặng, Thiện Tuyết Nhu chống thân thể ngồi dậy, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Lăng Giản, nói: "Ta không sao, đừng lo lắng."

"Cái gì mà không sao! Đã ngất xỉu còn nói không sao!" Lăng Giản nắm tay Thiện Tuyết Nhu đè nàng xuống không cho nàng đứng lên, nói: "Vừa rồi thay ngươi bắt mạch, không có gì nghiêm trọng. Nghỉ ngơi cho tốt, ta đi nấu cháo cho ngươi ăn." Nói xong, Lăng Giản giả vờ muốn đứng lên, nhìn thấy ánh mắt của nàng thỉnh thoảng liếc xuống mặt đất, đại để cũng đoán được một chút, nên nói: "Đưa cháo cho ngươi xong ta phải quay về Càn Thanh cung xử lý tấu chương, đêm nay ngươi ngủ lại Thượng Hoa Cung đi, đã bị ngất thì không nên thức đêm theo ta nữa, để tránh nhiễm cảm lạnh"
"Được." Thiện Tuyết Nhu hiếm khi nghe theo Lăng Giản, nếu là ngày thường, nàng tất nhiên sẽ không dễ dàng gật đầu, sẽ dùng dáng vẻ ôn nhu nhất đưa canh hạt sen đến, cũng sẽ ở bên cạnh Lăng Giản mãi đến nửa đêm. Nhưng tình huống hôm nay bất đồng, nàng tuy rằng không biết Lăng Giản dự định thế nào, nhưng cũng biết tối nay là thời cơ tốt. Lăng Giản không ở đây, nàng có thể không cố kỵ gì mà hoàn thành nhiệm vụ Quốc chủ giao phó.

"Vậy ngươi nghỉ ngơi đi, lát nữa ta sẽ trở lại." Tuy rằng nét mặt mang ý cười, nhưng trong lòng lại khó nén thở dài. Đến ngự thiện phòng nấu cháo cũng tự mình đút cho Thiện Tuyết Nhu ăn xong, đợi nàng xem như chìm vào giấc ngủ Lăng Giản mới cúi người hôn lên trán nàng một cái, rồi chậm rãi ra khỏi cửa lớn Thượng Hoa Cung. Nhìn bầu trời đã chuyển tối, Lăng Giản lẩm bẩm: "Đêm nay, tất cả nên kết thúc."
Ánh trăng mông lung, cả hoàng cung đều chìm trong ban đêm yên tĩnh. Có thể, đêm quá mức an tĩnh, an tĩnh đến mức khiến cho người ta tâm phiền ý loạn. Ngoài cửa có tiếng côn trùng kêu đứt quảng truyền vào trong tai Lăng Giản, nàng ngồi ở trước thư án dùng bút long viết vẽ lung tung gì đó, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn bên ngoài.

Có nô tài chạy đến, không đợi hắn mở miệng, Lăng Giản đại khái đã đoán được. Nói vậy, Thanh Hàn và Linh Nhược đã theo đuôi con cừu nhỏ rời khỏi hoàng cung, để tránh các nàng gặp phải chuyện ngoài ý muốn, Lăng Giản vội vàng từ mật đạo ở tẩm cung của Liễu Phi đi ra ngoài, thẳng đến phủ Thị lang mà Linh Nhược nói.

Mới vừa đến nơi, Lăng Giản liền

phát hiện cửa lớn phủ Thị lang rộng mở. Theo cửa lớn mở rộng nhìn vào tiểu viện, thi thể nằm dưới đất khiến da đầu Lăng Giản nhất thời tê dại, nàng run rẩy đi ngang qua thi thể. Có tiếng đánh nhau, Lăng Giản đứng tại chỗ nghiêng tai lắng nghe, đợi tiếng động hoàn toàn lắng xuống nàng mới rón rén men theo tiếng động mà đi vào nội đường. Còn không vượt qua cánh cửa thì một thanh kiếm lạnh lẽo đã gác trên cổ nàng, nàng sợ đến lui về phía sau một bước, hai tay làm tư thế đầu hàng.
"Lăng Giản? Ngươi đến làm gì?" Nhận thấy đối phương không phải kẻ địch, Hứa Linh Nhược vội vàng thu hồi trường kiếm, lôi kéo nàng đi vào nội đường, chỉ vào mấy binh sĩ cải trang nói: "Mấy người này là ngươi phái tới?"

"Phải, ta lo lắng ngươi và Thanh Hàn xảy ra chuyện, nên phái người của Công Vệ Doanh cải trang âm thầm bao vậy phủ Thị lang. Nhưng, sao chỉ có mấy người các ngươi? Những người khác đâu?" Lăng Giản chỉ vào một binh sĩ đứng ở trước mặt nhất, ý bảo hắn ngẩng đầu nói chuyện.

"Hồi bẩm Lăng chủ tử, tặc nhân đã bắt được, hoàng thượng lệnh bọn ta trở về. Tướng quân lo lắng vẫn còn cá lọt lưới, cho nên bảo bọn ta ở lại."

"Nga, thì ra là vậy." Lăng Giản gật đầu, không thể không nói, rốt cuộc là Võ đại tướng quân tự mình lĩnh binh, hiệu suất làm việc tuyệt đối là cực cao. Đơn giản đảo qua vài người trong nội đường, Lăng Giản "í" một tiếng, nói: "Linh Nhược, Thanh Hàn đâu? Sao không ở cùng ngươi?"
"Nàng ở hậu viện." nói xong, Hứa Linh Nhược trực tiếp dẫn Lăng Giản đến hậu viên. Đến hậu viện, chỉ thấy Lam Thanh Hàn đang cầm trường kiếm đứng trước mặt mấy nha hoàn, mà bên cạnh nàng, là mấy tên phản tặc bị trói chặt. Về phần Thiện Tuyết Nhu, đã bị Lam Thanh Hàn điểm huyệt ngủ, lúc này đang dựa vào cửa phòng ngủ say bất tỉnh.

" Nói! Trong các ngươi rốt cuộc ai là Tư Đồ?!" Lam Thanh Hàn xuất kiếm chỉ vào một trong số nha hoàn, nàng ta sợ đến hoa dung thất sắc, không đứng vững xụi lơ trên mặt đất. Tư Đồ gì?! Nàng không biết, nàng không nhận ra! Nàng chỉ là một nha hoàn nho nhỏ, thật sự không biết Tư Đồ gì cả!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt