Xuân phong thập lý, mạc vấn quy kỳ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi
Dục ẩm tỳ bà mã thượng thôi
Tuý ngoạ sa trường quân mạc tiếu
Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi.

[ Bắc Bình cuối năm 1936-đầu 1937.]

Tình hình đàm phán ở Phùng Thiên càng ngày càng thể hiện rõ mong muốn giao chiến giữa hai bên thế lực Mãn - Doanh. Việc lập nhà nước bảo hộ tại Phùng Thiên không được phía Trung Ương đồng ý. Nhân dân cũng không hề có ý nhượng bộ. Chỉ cần nhà nước bảo hộ được dựng lên thì thể hiện bộ máy chính quyền của Phùng Thiên hoàn toàn là bù nhìn. Ý chí chiến đấu của toàn thể nhân dân lúc này sục sôi tựa nham thạch nóng chảy, một lòng giữ nước. Bước ra ngoài đường một bước từ đầu nhà đến cuối phố, đường sá hay ngõ hẻm nơi nơi đều hô hào khẩu hiệu quyết chiến quyết thắng. Thứ bọn họ sợ không phải mất mạng mà là mất đi tự do, mất đi nhân quyền của dân tộc mình. Nước mất nhà tan dân li tán, đó là cảnh tượng mà bất cứ dân tộc nào cũng không muốn.

[ 21h46, Liên phủ, thư phòng. ]

Công vụ của Liên Trọng cao ngất tựa Thái Sơn, mấy nay điện báo khẩn liên tục gửi đến. Đan Khanh vốn không rành chuyện quân sự nên chẳng hỏi mấy, chỉ ngồi yên lặng đọc sách để Liên Trọng làm việc. Mọi thứ cứ tưởng rằng sẽ bình đạm như nước chảy mây trôi qua ngày. "Bang" một tiếng cánh cửa phòng bật mở. Người xông vào là Triển Lương, có lẽ là nhìn thấy Đan Khanh trong phòng nên anh ta có hơi lúng túng vì hành vi lỗ mãng ban nãy của mình. Liên Trọng không ngẩng đầu mà chăm chú nghiên cứu tài liệu rồi hỏi :

_Có chuyện gì ?

Triển Lương ngập ngừng nhìn Đan Khanh rồi cẩn thận nói mấy chữ :

_Báo cáo, có điện thoại từ tổng bộ muốn kết nối với ngài.

Đan Khanh chỉ nghe đến đấy cũng hiểu biểu cảm kia của Triển Lương là ý gì. Không phải anh ta không tin y mà vốn dĩ quân cơ bất khả lộ. Y cũng tự biết ý mà viện ra một cái cớ.

_Hai người nói chuyện đi, em xuống nhà bếp tìm xem có thể nấu gì cho ngài ăn đêm hay không, quân vụ còn nhiều, nên ăn chút gì đó.

Nói rồi y liền gập cuốn sách dày cộp trên tay lại, đặt nó xuống bàn rồi đi ra ngoài. Đan Khanh đi rồi, Triển Lương cũng bắt đầu nối máy với bên trên để Liên Trọng trao đổi còn bản thân cũng lui ra ngoài canh cửa.

Đan Khanh xuống đến dưới bếp tìm được một ít mì sợi khô, chút hành thịt tỏi ớt. Chỉ có thể đun nước nấu mỳ thôi. Y cố tình thả chậm động tác có thể kéo dài chút thời gian. Cứ thế cho đến khi Triển Lương xuống tầng cũng là lúc mì chín.

_ Hai người bàn việc xong rồi à ?
_ Vâng, có công vụ khẩn chỉ đành quấy rầy thượng tướng.
_ Tôi có nấu ít mỳ Dương Xuân, ở lại ăn xong rồi hãy đi.

Triển Lương cũng thực lòng thích tay nghề của Đan Khanh nên cũng chẳng bao giờ từ chối. Cẩn thận bưng bát mỳ nóng hổi đi lên tầng rồi rẽ trái đi qua một hành lang là tới thư phòng. Bát mì nóng hổi được đặt trên bàn, Liên Trọng đang xem quân vụ cũng ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đến là Đan Khanh thì cũng buông bỏ cái bộ mặt tướng quân sắt đá xuống.

_ Ông chủ Đan định nuôi béo tôi à ?

Đan Khanh đưa cho hắn đôi đũa, khéo đưa khéo đẩy đáp lại câu đùa :

_ Vậy thì sẽ lỗ vốn lắm, heo nhà người ta một bụng toàn mỡ còn em nuôi một thượng tướng đầu đầy công việc.

Liên Trọng thưởng thức bữa ăn đêm trong khi Đan Khanh đang xếp gọn lại đống giấy tờ bừa bộn trên bàn. Sau khi ăn xong, hắn đặt cái bát trống không ra chỗ khác, đưa tay ôm lấy thắt lưng của Đan Khanh một đường nằm gọn trong lòng. Ghế ngồi vốn là loại ghế gỗ kiểu xưa, ngồi hai người còn được nhưng hình như thượng tướng thích bế y vào lòng hơn.
Đan Khanh bất ngờ bị ôm chỉ kịp kêu một tiếng rồi cứ vậy bị người kia ôm gọn tựa như con mồi yếu ớt nằm trong móng vuốt dã lang.

_ Bên trên lệnh xuống, ngày 25 tháng này phải hành quân. Trận này xem chừng là nguy hiểm. Quân lệnh khó lòng làm trái nhưng tôi lại chẳng yên tâm để em ở lại chút nào.

Thực ra việc Liên Trọng vào sinh ra tử Đan Khanh vốn biết được từ lâu. Mang trên mình cương vị quân nhân, ngôi sao rực rỡ trên cầu vai có được đều nhờ vào huyết tẩy sa trường,liếm máu đầu đao mà giành lấy từ tay tử thần. Thế sự ngày càng đảo điên, nguy hiểm vốn luôn cận kề cuộc sống này. Tận tâm với đất nước là sứ mệnh, là trách nhiệm cũng là tinh thần dân tộc. Thế nhưng, con người đôi khi vẫn muốn có đôi chút ích kỷ riêng mình. Đan Khanh cũng chỉ là người bình thường, y cũng rất lo lắng nếu Liên Trọng gặp nguy hiểm. Ngồi trong lòng vị thượng tướng nọ, trầm tư suy nghĩ, ánh mắt cứ hướng ra phía ngoài sân tuyết. Cây hồng mai đang nở rộ, dưới ánh trăng bạc nó lại càng như dát lên trên cánh hoa nhưng vệt lấp lánh rực rỡ. Thoát ra khỏi những suy nghĩ vớ vẩn, Đan Khanh đưa tay đan vào tay của Liên Trọng. Một bên là bàn tay tựa như bạch ngọc thượng hạng, những ngón tay cứ như được điêu khắc tỉ mỉ, giống như tác phẩm quý báu để nâng niu và ngắm nhìn. Một bên là bàn tay to lớn nhưng không hề thô kệch như những kẻ phàm phu tục tử, mà đó là bàn tay từng cầm súng lấy mạng kẻ ngoại xâm bảo vệ biên thùy đất nước. Mười ngón tay hòa vào nhau, người ta thường nói tay liền tim, trong khoảnh khắc bọn họ nắm tay nhau cũng chính là đem trái tim của bản thân hòa chung nhịp đập với đối phương.

_Em cũng không phải kim chi ngọc diệp yếu đuối mềm mại cả ngày cần người bảo vệ. Ngài đừng coi thường em, em cũng biết võ đấy. Em còn biết dùng súng, là ngài dạy em mà.

Đan Khanh khúc khích cười, dùng thái độ thản nhiên đối diện với điều mà Liên Trọng thông báo.

_Ngài cứ yên tâm, em sẽ ở Lê Viên chờ ngài quay về. Được không ? Ngài quay về rồi, em sẽ làm sủi cảo cho ngài ăn. Tết đoàn viên nên ăn sủi cảo, em sẽ làm thật nhiều nhân cho ngài ăn, nhé ?

Nói đến đây, Đan Khanh lấy ra từ trong ống tay áo một chiếc đồng hồ quả quýt, ánh vàng của vỏ ngoài đã xỉn màu đồng, thứ nổi bật chỉ là họa tiết hoa mai được chạm nổi trên mặt. Có thể thấy đây không phải bằng vàng thật. Nhưng đối với Đan Khanh, chiếc đồng hồ này còn có giá trị vạn lần hơn vạn lượng hoàng kim. Đan Khanh đem nó bỏ vào trong ngực áo Liên Trọng, cẩn thận dặn dò :

_Ngài phải luôn mang theo nó bên mình nhé. Đây là vật mà em đem theo bên người từ khi còn nhỏ, bùa hộ mệnh của em đấy. Em từng hỏi nghĩa phụ về chiếc đồng hồ này, ông ấy nói từ khi nhặt được đã thấy nó ở bên người em. Bây giờ em giao nó lại cho ngài cầm nó giúp em, sau khi khải hoàn trở về em sẽ tìm ngài đòi lại nó ? Được không ?

Đan Khanh chỉ biết đây là tín vật duy nhất của mẫu thân để lại cho y. Tín vật còn đấy nhưng gương mặt của mẹ thì y đã sớm quên sạch, chẳng còn chút kí ức nào. Thời gian đúng là thuốc vong tình tốt nhất.

Đột nhiên Liên Trọng cúi đầu khẽ hôn lên môi y. Nụ hôn không mang theo ý muốn sắc dục. Nhưng dường như trong nụ hôn ấy chứa hàng ngàn hàng vạn câu nói chẳng thể biểu đạt bằng ngôn từ. Có những thứ tưởng như bình thường lại ẩn chứa thật nhiều điều. Cũng giống như mối quan hệ của Đan Khanh và Liên Trọng, nó đã sớm không còn chỉ là mượn thế lực để bảo hộ cho nhà hát. Dường như nó đã vượt khỏi sự kiểm soát của Đan Khanh và Liên Trọng từ lâu.

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro