Chương 12 + 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12.

Ai, thực là một NPC cường hãn a!

Gỡ ra dây cảm ứng, rời khỏi khoang thuyền trò chơi,ta lắc lư đến phòng bếp ăn cơm tối.

Phải nói nhìn ngươi không thể nhìn tướng mạo đi? Vị “băng sơn a di” kia ồn ào đến cùng biểu tỷ của ta giống nhau một dạng.

Sau khi đi khỏi giám định viện, ta đi trung tâm chuyển chức,chia nhau chuyển thành trù sư và dược sư.

Không thể không cảm khái người của Khuynh thành phái được đối xử chính là khác biệt, chẳng những không cần làm nhiệm vụ chuyển chức (chủ chức, phó chức trước khi chuyển chức nhất thiết phải hoàn thành nhiệm vụ máy tính lựa chọn ngẫu nhiên mà NPC cấp cho), vị đại trù (đầu bếp) cấp tông sư (đẳng cấp phó chức: Sơ cấp — trung cấp — cao cấp — đại sư cấp — tông sư cấp — đại tông sư cấp ) mập mạp kia còn cứng rắn kín đáo đưa cho ta một quyển sách dạy nấu ăn dày đến có thể làm hung khí cùng một bộ dụng cụ làm bếp gia tăng 10% thuộc tính chống đói của đồ ăn; mà vị dược sư tiên phong đạo cốt kia lại cho ta một quyển sách — 《 Bản thảo cương mục 》cùng một cái cuốc có khả năng đem số lượng dược thảo thu thập được tăng lên gấp đôi, đương nhiên cũng là tặng không.

Sau khi ăn chút gì ta mở máy tính vào diễn đàn chính thức của “Hồng trần online”,  nhìn tiêu đề đỏ tươi trên bài post–

“Quan hệ khiến kẻ khác nghi ngờ của NPC cùng người chơi nào đó ” dẫn tới hứng thú của ta.

Kích vào mở ra.

Ách….Đây giống như là viết về ta….

“Hôm nay cùng bằng hữu đánh kiện trang bị,khi tới giám định viện chứng kiến: một người chơi khoác áo choàng màu đen bị NPC giám định sư ôm vào trong ngực! Hơn nữa NPC còn không ngừng nói cái gì đó,vẻ mặt xúc động. Tiếp theo trợ thủ của NPC kia cũng rất là vô cùng thân thiết mà cùng người chơi kia chào hỏi (bằng hữu của ta (nữ) thiếu chút nữa đố kỵ muốn chết), sau đó NPC vì người chơi kia giám định miễn phí tất cả đồ vật, còn lưu luyến chia tay mà tiễn hắn/nàng ly khai. (bởi vì người chơi toàn thân bọc trong một cái áo choàng,căn bản nhìn không ra tướng mạo cùng dáng người, cũng sẽ không biết là nam hay nữ) Hắn/nàng đi rồi,hai NPC kia lại biến trở về mặt không biểu tình ban đầu….Đây là chuyện gì xảy ra a?! Người chơi kia là ai?! Cùng NPC có cái quan hệ gì ám muội?! Hắn/nàng….”

— đây là nửa đầu bài post, đằng sau chính là một đống lớn YY phỏng đoán,cuối cùng còn hé ra một bức ảnh được cắt ra từ trò chơi ” Một mỹ nữ NPC ôm chặt một người chơi khoác áo choàng,một suất ca NPC ở bên cạnh cười đến vô cùng ôn nhu”.

Comment cũng đều là lộ vẻ thần thông, YY vô hạn, còn có mấy bài post nói ở chỗ “Chuyển chức trù sư” hoặc “Chuyển chức dược sư” “Nhìn thấy NPC liều mạng mà tặng đồ cho một người chơi mặc áo choàng đen….”

Thật là, thú vị a.

Một mạt ý cười mị hoặc lẳng lặng nở ra trên khóe môi, ta chỉ lo thiên hạ không loạn mà lấy tên “Dạ Duật” viết comment–

“Ta là đàn ông.”

Phần sau còn kèm thêm một bức ảnh cắt của bản thân lộ ra hầu kết, gương mặt đương nhiên bị làm mờ đi rồi.

Tuy là không thấy rõ khuôn mặt, nhưng từ bộ trang phục trên người cùng ảnh chụp ở bài post trước xác thực là cùng một người.

Tâm tình vui sướng mà tắt máy tình, sau khi sắp xếp vài thứ xong, ta lại tiến nhập vào trò chơi.

 

Chương 13.

Quả thực không vượt quá ta dự đoán, trên đường người chơi mặc áo choàng rõ ràng là tăng thêm nhiều,các màu đều có, màu đen rất nổi bật.

Ý cười trào phúng bên môi càng thêm nồng đậm,ta nghênh ngang mà đi vào nơi bán đấu giá.

Trong chỗ bán đấu giá người cũng không nhiều,ta trực tiếp đi tới “Khu bán đấu giá vật phẩm đặc biệt.”

“Ngươi khỏe, xin hỏi ngài muốn đấu giá cái gì?” Một người lớn lên rất khả ai mập mạp cười hề hề hỏi ta.

“Ta muốn gặp lão bản của các ngươi.” Ta không nhìn đến khách sáo của hắn.

Dáng tươi cười của bàn tử (người béo) ứ đọng đến khó mà chậm rãi giãn ra, trong mắt nâu nho nhỏ chớp động,“Xin lỗi,lão bản chúng ta…Nga,xin lỗi,ta cái này đi liên hệ lão bản,mời ngài trước đi phòng khách quý trên lầu hai đợi chút.”

Bàn tử đổi cách xưng hô nguyên nhân bởi vì ở trước mặt hắn trong tay ta chính là lệnh bài bang hội thoáng lung lay.

Không hổ là trình độ chuyên nghiệp a, ngay cả tốc độ loại này đều có thể phán đoán ra đây là cái gì.

Bài trí phòng khách quý rất là xa hoa,trước cửa sổ có thể thấy rõ phong cảnh thanh nhã tĩnh mịch.

Lười biếng mà dựa vào khung cửa sổ,nhìn ra xa ánh dương quang vàng rực rơi vãi xuống Hoàng thành, ta không khỏi nhếch khóe môi.

Thật muốn biết NPC hoàng đế kia sẽ làm sao cư xử với mình đây.

Đi kèm tiếng đập cửa vang lên một giọng nam trung nhẹ nhàng rõ ràng làm cho tim ta thành cồng mà nhảy chậm nửa nhịp.

 ….Sẽ không khéo như vậy chứ….

Nam nhân đẩy cửa vào hé ra gương mặt tuổi còn trẻ mà anh tuấn, tóc vàng chói mắt phiêu dật,đôi mắt màu xanh đậm trầm tĩnh,dáng tươi cười chế nhạo đọng ở trên khóe miệng,tất cả mọi thứ đều nói cho ta biết rằng: Vận may của ta cuối cùng cũng tới rồi!

Văn Thanh Vũ, con lai Trung Anh, người thừa kế kiêm tổng tài tập đoàn Văn thị thực lực đứng trong top 10 toàn cầu . Một trong những tri kỷ của ta.

Không biết ngoan ngoãn tự thú có thể giảm bớt trừng phạt hay không….

Văn Thanh Vũ đóng cửa lại,hàng mi anh khí hơi nhíu, ” Các hạ là tính đứng ở đằng kia nói sao?” mùi vị mỉa mai châm biếm nồng đậm trong giọng nói khách khí.

Người này,thật là một chút cũng chưa từng thay đổi.

Ta cũng không hề kinh ngạc với việc hắn không nhận ra ta, cho dù ta có cởi áo choàng ra. Bởi vì khuất sáng, hắn căn bản thấy không rõ khuôn mặt ta, huống chi trên người ta còn mặc một kiện áo choàng che kín.

\ “Tập đoàn Văn thị phá sản rồi sao? Nếu không Văn đại tổng tài sao lại có lòng dạ thảnh thơi chơi trò chơi thế này?” Buột miệng nói ra câu trêu chọc thành công mà khiến khuôn mặt nam nhân trước mặt biến sắc, tiếp lời–

\” Đồ khốn chết tiệt! Ngươi hai năm nay chết ở nơi nào vậy? ! Chết tiệt ngươi có biết ta lo lắng gần chết hay không?! Ngươi….” Vọt tới trước mặt ta, nắm chặt áo ta, đem ta áp đảo ở trên bệ cửa sổ, Văn Thanh Vũ trong nháy mắt hoàn thành “Tiến hóa” từ thiên thần thành la sát.

Thắt lưng của ta a…..

\”Đã lâu không gặp, Vũ.” khóe miệng nở một nụ cười phát ra từ đáy lòng, hai tay ta chậm rãi đặt lên bờ vai của hắn.

\”Ngươi —“ khuôn mặt “Ác ma” của Văn Thanh Vũ gắt gao dán ở trước mặt ta, \” Hỗn đản!” Nghiến răng nghiến lợi mà nói đi kèm với một cái ôm khiến kẻ khác hít thở không thông đánh úp về phía ta.

Không sai, ta là một cái hỗn đản.(đồ khốn, đồ vô lại)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro