Chương 18 + 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 18.

Sau khi quanh quẩn vài vòng trong con hẻm, ta đi tới dược điếm của hệ thống.

Người trong dược điếm trái lại không ít. Ngoại trừ một tốp người chơi tụm năm tụm ba ở bên trái phía trước quầy bán hàng xem xét đan dược, cân nhắc túi tiền của mình, còn lại phần lớn mọi người đều xếp thành một hàng thật dài ở chính giữa trước quầy lớn mua dược thủy. (gia tăng MP,HP là lam được thủy, hồng dược thủy, còn lại đều là đan dược.)

NPC bán dược là một tiểu cô nương trên dưới chín tuổi. Đầu buộc hai búi tóc, mắt to nhấp nháy,trên má hai lúm đồng tiền như ẩn như hiện, rất là đáng yêu.

Ta gia nhập vào đội ngũ đến xem dược, lẳng lặng nhìn lướt qua các loại đan dược giá cả xa xỉ trong quầy hàng.

“A–“ Nguyên là đôi ngũ coi như yên tĩnh đột nhiên truyền ra tiếng kêu thảm thiết, tê tái ruột gan.

Không có một chút không thoải mái bị quấy nhiễu, ta tràn trề hứng thú mà bay qua.

Nhìn trò vui là một trong những số ít hứng thú của ta.

“Ngươi làm sao có thể đối với ta như vậy a?!” Đứng ở đầu hàng đích xác là một nam đạo tặc khóc lóc kể lể.” Ngươi xem ta một đạo tặc máu ít phòng ngự thấp, mấy cái đại hồng kia chính là đồ bảo mệnh a!! Ngươi làm sao….làm sao nhẫn tâm nói không bán liền không bán chứ?! Tiểu mỹ nữ, đại mỹ nhân sau này,nữ thần vĩnh viễn trong lòng ta, ngươi liền thương xót cho lòng yêu mến ngươi của ta, bán một chút đại hồng cho ta đi!!”

Đại hồng (HP gia tăng 1000) trong dược điếm của hệ thống lượng bán ra có số lượng hạn chế,mỗi người một ngày (thời gian một ngày của người chơi trong trò chơi là 16 giờ ngoài hiện thực) chỉ có thể mua nhiều nhất 5~10 bình, cụ thể hạn mức tối đa do NPC tự quyết định. NPC trong “Hồng trần online” đều là loại có trí năng.

Tiết mục khổ tình của nam đạo tặc không hề mảy may rung chuyển được nữ hài NPC.Chỉ thấy nàng bất đắc dĩ mà mếu máo,một bộ biểu tình ” Ngươi cầu sai người”,“Xin lỗi ác, đại ca ca, quy củ này là nãi nãi (bà nội) ta đặt ra, dù cho lấy tư cách là nữ thần trong lòng ngươi, ta cũng không có biện pháp a.” Nói xong còn rất là vô tội mà chớp chớp đôi mắt, sâu trong con ngươi màu đen hiện lên một mạt hài hước khó phát hiện.

Đạo tặc vẫn một mình niệm cái gì đó, nữ hài có phần không kiên nhẫn,“Ngươi đừng nên như vậy nữa, nếu như làm cho nãi nãi ta mất hứng, coi chừng nàng cái gì cũng không bán cho ngươi đâu! Xem xem bọn họ đều không có nói cái gì,” ngón tay nữ hài hướng một hàng dài người trước mặt hắn, “còn có–“ vừa đập vào tay đạo tặc ,vừa chỉ hướng về phía bên trái quầy hàng chỗ người chơi nguyên là xem đan dược, hiện tại ngó qua xem náo nhiệt, lúc ánh mắt nhìn về phía ta thì sửng sốt.

Ta cười khổ đem áo choàng kéo về phía trước che khuất đầu,đảm bảo tướng mạo bản thân hoàn toàn giấu vào trong bóng tối.

Sau khi nữ hài ngây ra một chút, bỗng dưng hai mắt tỏa sáng,với tuổi tác của hắn so với nàng tuyệt không có tốc độ để chạy trốn,chạy băng qua đồng thời miệng anh đào nhỏ khẽ mở– “Bảo ca ca–“

…Xưng hô này…Khiến ta nghĩ đến một cái củi mục vô dụng tên là “Giả**” … (L: còn ta đang nghĩ tới Giả bảo ngọc a~, cũng có vẻ đúng đi)

Nữ hài tựa đầu chôn ở trong ngực ta, sít sao ôm lấy sau đầu ta, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy kinh hỉ, hoàn toàn coi nhẹ ánh mắt khó hiểu, kinh ngạc,bừng tỉnh của người chơi xung quanh, “Bảo ca ca, ngươi rốt cục cũng tới! Vừa nãy gia gia (ông nội) còn tìm người đến chuyển lời, nói ngươi đã trở về, nãi nãi vui mừng vô cùng. Mau, mau cùng ta đi vào trong,nãi nãi nhất định ở bên trong nhắc đến ngươi mãi thôi!” Nữ hài vừa hưng phấn mà nói,vừa dắt ta đi hướng nội thất phía sau quầy hàng .

….Không nên gọi ta như vậy a…Ta chính là có tên a…

Có điều, gia gia của nàng là ai? Chẳng lẽ là vị dược sư cấp tông sư tiên phong đạo cốt kia?

“Phong tử, ngươi tốt nhất không….” Một thanh âm từ xa vọng lại, “Di?” Thanh âm tiến vào dược điếm,sau khi phát ra một âm tiết vô cùng kinh ngạc liền tự động biến mất.

Chưa kịp quay đầu lại nhìn một cái,ta đã bị nữ hài NPC kéo vào nội thất. Trong nháy mắt tiến vào nội thất,chỉ cảm thấy nhiệt độ trong dược điếm, thoáng chốc hạ xuống rất nhiều….

Chương 19.

“Người chơi “Ám dạ đích vãn ca” gây ra nhiệm vụ ẩn dấu–Ủy thác của điếm chủ Dược điếm ,có tiếp nhận hay không?”

Âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên bên tai, ta không chút do dự lựa chọn “Tiếp nhận”

Mà lão nãi nãi đầu đã bạc trắng, vừa mới thấy mặt một cái đã kích động đến lệ rơi đầy mặt ,cũng không hề ngừng mà cùng ta ngồi ở ghế trúc ôn chuyện, nói một câu ” Có thể giúp lão thân (bà già này) một việc được không?”

Thấy ta tiếp nhận nhiệm vụ, nãi nãi dáng cười càng hài lòng, nàng lấy ra một phong thư,đưa cho ta, “Đem phong thư này đưa cho nhi tử của ta,cũng chính là Hồ thúc thúc của ngươi, nói hắn lúc rảnh rỗi trở về ăn bữa cơm, hắn ở sâu trong thảo nguyên Lục Ba,nơi đó có rất nhiều quái vật, ngươi khi đi phải cẩn thận.”

Ta đáp ứng tiếp nhận phong thư màu vàng nhạt đóng dấu đỏ dán kín kia.

Chỉ là đưa phong thư mà thôi, này coi như là nhiệm vụ ẩn dấu?

Ta đang tự hỏi thì bị âm thanh nhắc nhở của hệ thống cắt ngang–

“Điếm chủ Dược điếm muốn truyền cho ngươi “Tự liệu thuật”, có tiếp nhận hay không?”

Ta ánh mắt nghi hoặc đụng vào ánh mắt hiền từ của lão nãi nãi, tuy là khó hiểu,nhưng thứ tốt đưa đến cửa không lấy chính là ngu ngốc, ta gật đầu chọn “Tiếp nhận”.

Tự liệu thuật: Kỹ năng chủ động. Cấp tốc tự chữa trị vết thương của bản thân. Tiêu hao 5 MP. Thời gian làm lạnh: 10 giây.

Nhìn khung kỹ năng ta có loại xúc động muốn ôm lão nãi nãi trước mặt, hung hăng hôn hai cái, cho dù trên vẻ mặt nàng đầy nếp nhăn giống như lưỡi dao.

Kỹ năng của Ngôn linh sư xác thực là vừa cường hãn lại quỷ dị, đem xác suất thành công “Ngôn linh” luyện đến 100% mà tinh thần lực vẫn còn gần đầy thì chính là vô địch rồi. Nhưng trước tiên không nói đến cái tinh thần lực không biết rõ kia ,làm thế nào tăng lên ( Khung trạng thái không hiển thị “Tinh thần”) , chỉ riêng đề cao độ thuần thục kỹ năng cũng đủ muốn mạng người rồi. Độ thuần thục sau mỗi một lần mãn cấp sẽ lại quay trở về 0, hạn mức mới sẽ là gấp mười lần hạn mức ban đầu! Trước đây ta vừa nhìn đến trên tài khoản ngân hàng chuỗi số 0 liên tiếp thì hưng phấn đến cực độ, hiện tại lại có kích động muốn phun máu — đương nhiên là bị số 0 trên hạn mức làm cho tức điên.

Mà nguyên nhân trí mạng nhất khiến ta không có cách nào độc hành trong “Hồng trần” đó là ta không có bất cứ kỹ năng chữa thương nào cả!

Trong “Hồng trần online” đối với quy định về thương thế có hạn chế nghiêm ngặt. Chỉ cần bị thương sẽ duy trì liên tục rớt máu (trầy da đôi chút,vết cắt không đáng kể), sau khi uống hồng bổ đầy máu, nếu thương thế vẫn còn thì lại tiếp tục rớt máu, trừ phi được “Mệnh liệu thuật” của y sư hay “Trì dũ thuật” của tế ti chữa trị hoặc sử dụng “Kim sang dược” của Dược điếm hệ thống bán ra. (dược sư cao cấp mới có thể luyện chế thành công dược này).

Không may “Kim sang dược” cũng là “số lượng hạn chế”, ai có thể đảm bảo ta khi thám hiểm ngày nào cũng gặp được Dược điếm của hệ thống.

Cho nên lão nãi nãi hiện tại đưa ta cái “Tự liệu thuật” này quả thực chính là bảo toàn mạng sống cho ta a…Cảm động…

“Hiện tại lão thân cuối cùng cũng an tâm rồi.” Lão nãi nãi nhẹ than thở kéo ta trở về từ trong thần trí hưng phấn cực độ.

“Cảm tạ ngài.” Ta nhanh chóng khôi phục lý trí, cung kính thành tâm mà cúi mình vái chào nàng.

Lão nãi nãi thản nhiên tiếp nhận cảm tạ của ta, thuận tiện đem rất nhiều dược thủy, đan dược đưa tới, cũng tặng thêm một ánh mắt “Ngươi dám trả tiền thì sau này đừng tới nữa.”

…Chung quy cảm thấy được hưởng dụng như vậy có chút thẹn…

Ta cười khổ tiếp lấy, đứng dậy cáo từ.

“Ngươi định làm sao đi ra ngoài?” Lão nãi nãi thấy vậy cũng đứng lên theo.

Làm sao đi ra ngoài? Đi ra ngoài a.

Làm như đã biết câu trả lời của ta, lão nãi nãi lộ ra một cái mỉm cười bí hiểm.

Đè xuống khó hiểu trong lòng, ta chậm rãi đi tới trước cửa,khẽ vén rèm cửa –rèm cửa được vén lên trong nháy mắt khôi phục nguyên trạng, giống như chưa bao giờ được nhấc lên.

Ta bất đắc dĩ mà ngoảnh đầu lại– lão nãi nãi đứng ở bên cạnh một cánh cửa ngầm nửa mở , con ngươi hướng ta đùa dai mà trừng mắt nhìn…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro