Chương 32 + 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 32.

Đại thụ cành lá rậm rạp đan xen, cỏ dại xanh mượt bóng bẩy khắp nơi tập hợp, dòng suối trong veo như gương sáng…

Ta đã bị ném tới trong rừng rậm nguyên thủy cảm thụ sinh mệnh?!

Cẩn thận mà thám thính xung quanh một phen,sau khi xác định chung quanh không có nguy hiểm, ta mở bản đồ hệ thống ra (chỉ hiển thị thành thị và địa điểm mà người chơi đã từng đến, còn lại đều là màn đen).

Rừng rậm nguyên thủy là nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất. Biết làm thế nào lợi dụng thì ngươi sẽ biến nó thành một nguồn sinh lực và địa điểm ẩn náu lớn nhất, mặc ngươi tung hoành; nếu như đối với nó không mảy may biết gì cả….Vậy ngươi liền cầu nguyện cho bản thân, thời gian sống có thể cao hơn 10 tiếng đồng hồ đi….

Ân, nguyên lai đây là “Dạ mị sâm lâm” nơi săn thú ở bên ngoài thành.

Minh bạch bản thân ở nơi nào, ta liền phóng tâm mà suy nghĩ câu hỏi của Bối bá đặc.

Sinh mệnh sao, hẳn là loại đồ vật gì đó rất trân quý đi.

“Xuy”, trong đầu đột nhiên xuất ra cái đáp án khiến bản thân không kìm được khúc khích cười ra tiếng.

Về sinh mệnh (sinh mạng), ta trong mười năm làm sát thủ cảm thụ được chỉ có khinh thường. Bởi vì nó có giá, có thể so đo tính toán cũng có thể mua bán. Trân quý? Xuy, có ở chỗ nào?

Xé ra một mạt cười châm biếm, ta quyết định tạm thời đem vấn đề này vứt sang một bên .

Nếu đã tới Dạ mị sâm lâm, không hảo hảo xem xét một phen thì không phải thật có lỗi với bản thân sao?

Quyết định chủ kiến, ta liền thong dong nhởn nhơ, vênh váo mà bắt đầu — “ngắm cảnh”.

Ngô,là ảo giác của ta sao?

Lần thứ hai cấp tốc quay đầu lại, phía sau vẫn như cũ trống không.

Không có ai.

Nhưng ta đích xác là cảm thấy có một tầm mắt rơi vào trên người ta. Lúc gần lúc xa, không hề có địch ý.

Thực sự là kỳ quái, có ai lại theo dõi ta a, ta ở chỗ này không hề quen biết người nào. Ân, hẳn là không có NPC nào buồn chán như vậy đi…

“Ti–” thanh âm làm kẻ khác run rẩy ở phía bên phải, trên đầu, vang lên, bị cắt đứt mạch suy nghĩ, ta chậm rãi ngẩng đầu, đối diện ở trên,có một đôi mắt kim sắc —

Tên gọi: Kim ti mãng (trăn tơ vàng) ( trưởng thành)

Đẳng cấp: ???

… Ta ghét động vật thân mềm….

Thực là thất sách, lại bị ảnh hưởng bởi việc xem xét phía sau mà hoàn toàn không đề phòng.

Híp lại hai mắt,ta quyết định ở trước khi con kim ti mãng to chừng một thước phát động tấn công,bắt đầu chuồn đi.

Mặc dù trong huấn luyện sinh tồn ở rừng nhiệt đới giết qua không ít rắn, nhưng bình thường gặp trăn thì ta có thể trốn liền trốn,có thể chạy liền chạy, dù sao thì loại sinh vật này độ nguy hiểm cũng rất cao, hơn nữa con trước mặt lại còn là con trưởng thành!

Vừa đem vũ khí trong hai tay đổi thành Vẫn tinh,vừa hối hả lui về phía sau, ta tạm thời bỏ qua phía sau có thể là nguy hiểm tiềm ẩn.

“Ti–“ Kim ti mãng dựa vào thế như mũi tên lao tới, thừa dịp ta nghiêng đầu tránh thoát cái miệng lớn như chậu máu của nó, thân thể trơn nhẵn dính dớp nhanh chóng quấn lấy ta.

Chết tiệt! Vẫn là chậm một chút.

Sau khi bản thân bị trăn đuổi theo, thì ta vẫn không nhúc nhích mặc cho nó quấn quanh,thu hồi Vẫn tinh ở giữa ngón tay lóe lên hàn quang sắc bén, chuẩn bị mổ bụng nó,khi ta chú ý tới miệng trăn đang mở ra trước mặt.

Nhìn miệng lớn như chậu máu càng mở càng lớn chuẩn bị nuốt xuống “thức ăn”, ta không đếm xỉa gì đến toàn thân bị siết chặt đến đau đớn,ung dung mỉm cười, “Mở lớn,mở lớn…”

“Ca.” Ta mơ hồ nghe được tiếng xương hàm gãy vỡ.

Nhanh chóng như khi quấn lên người ta thì hiện tại tốc độ từ trên người ta lui ra, cũng nhanh như vậy, kim ti mãng miệng trên dưới đã căng đến 270 độ, điên cuống mà đụng vào thân cây, mặt đất.

Vừa đứng ở rất xa để tránh bị mảnh gỗ bay ngang ảnh hưởng đến, vừa khe khẽ vận động tứ chi ban nãy bị trăn siết chặt đến có chút cứng ngắc, ta cười tít mắt mà nhìn kim ti mãng lấy đau đớn đánh đau đớn kỳ vọng có thể giảm nhẹ thống khổ, lại không biết như vậy sẽ khiến cho chính mình càng nhanh tiến tới cái chết hơn.

Hi, đây là lần giết trăn nhẹ nhàng nhất từ trước tới nay.

“Bành!” Sau khi một lần nữa mãnh liệt va đập, kim ti mãng rốt cục xụi lơ trên mặt đất.

Lẳng lặng mà đứng một phút đồng hồ, xem xét thấy chủ nhân ánh mắt theo dõi kia không hề có ý tứ hiện thân, ta nhún nhún vai, bắt đầu nhặt lấy chiến lợi phẩm.

Ngô,rất ít quái lại rơi ra mũi tên nha,nhất là loại mũi tên kim loại hai cạnh này.

Nhìn lướt qua một lượt bảy vũ tiễn đủ màu buộc cùng một chỗ trong tay, ta thu chúng ném vào túi Càn khôn.

Nhờ quái cung thủ bán thú nhân trong “Nhất tuyến thiên” ban tặng, mà ta cùng chúng (vũ tiễn) quan hệ không có bao nhiêu thiện cảm.

Đem xác kim ti mãng thu thập đến chắc chắn không còn gì có thể lấy,ta vừa đề phòng người phía sau,vừa tiếp tục “lộ trình”.

Ân,như thế nào lại cảm thấy là lạ,ở đây,hình như lại có rất nhiều ánh mắt ẩn giấu đang nhìn ta.

Mới vừa tiến vào một chỗ đất trống nho nhỏ trong rừng rậm, ta giống như vô tình mà nhìn lướt qua bốn phía — không có gì đáng ngờ.

Xem ra ẩn núp ở chỗ này đều không phải quái rồi.

Mặc kệ những người chơi “ẩn núp” này, ở chỗ này giết quái hay giết người, phỏng chừng cùng ta không quan hệ, bị ánh mắt theo dõi phía sau khiến cho có chút mệt mỏi, ta không tính tiếp cận vụ náo nhiệt này, nhưng khi ta chuẩn bị nhanh bước chân ly khai thì,tầm mắt lại bị một vật bên cạnh một gốc cây đại thụ kéo lấy.

Đây là một cái cây rất bình thường. Vỏ cây cứng rắn,thân cây to khỏe,cành lá sum suê. Duy nhất không bình thường chính là, trên thân nó mọc một đóa hoa nhỏ màu trắng. Sinh mệnh bé nhỏ mềm mại,yếu đuối,lại có thể cùng đại thụ giành giật chất dinh dưỡng và ánh sáng mặt trời.

Xem ra,thái độ của ta đối với sinh mệnh có chút lệch lạc.

Cánh hoa trắng noãn mềm mại mà mơn trớn, ta thấp giọng lẩm bẩm —

“Sinh mệnh….Kiên cường như thế, lại yếu đuối như vậy, đáng kính nể lại có thể…” Dễ dàng vò nát hoa nhỏ trong tay,ta cười đến càn rỡ, “Vò nát.”

“Người chơi “Ám dạ đích vãn ca” lĩnh ngộ “Sát lục chi tâm” , “Sát lục chi vũ” thăng cấp.”

Âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên, đồng thời ta nhìn đến bên người toát ra hoàng quang mới xuất hiện khi giết quái, không có nhìn kỹ sau khi “Sát lục chi vũ” thăng cấp sẽ trở thành bộ dáng gì,trong tay trái, Thanh lệ phỉ thúy (có ai còn nhớ thanh đoản kiếm này không ~)theo thân thể của ta cấp tốc quay trở về ,theo một góc 45 độ bay nhanh như gió chém xuống —

Máu tươi ấm áp phun mạnh ra,một vật nặng ầm ầm đập xuống mặt đất.

Thẳng đến lúc này ta mới nhìn rõ bản thân đánh trúng là cái gì — gấu,một con gấu đen cường tráng ,công cao,phòng cao,máu nhiều.

“Người chơi “Ám dạ đích vãn ca” lĩnh ngộ “Phản xạ chi vũ” , Vũ giả sáo trang thăng cấp.”

Thừa dịp Vũ giả sáo trang đang hoa lệ thăng cấp, ta vừa lau vết máu trên mặt, vừa kiểm tra kỹ năng. Tất nhiên,ta không hề quên ánh mắt vẫn theo sát lúc trước và những người chơi xung quanh đang từ từ hiển hiện ra thân hình.

Sát lục chi vũ (bản hoàn chỉnh) : Thị huyết chi yêu, vũ khí phàm trần. Kỹ năng chủ động. Công kích gia tăng 80%, 50% xác suất lơ là phòng ngự. Xác suất nhất định thi triển ra kỹ năng triệu hoán — Tu La địa ngục.

Phản xạ chi vũ: Hành tiên vu ý, vũ động vu thuấn. Kỹ năng bị động. Khi gặp phải nguy hiểm lập tức công kích vào nhược điểm, xác suất 30% một đòn mất mạng.

Xem ra những người kia muốn tiêu diệt chính là con gấu này…

“Thực là không phải,” phủ thêm áo choàng đem Vũ giả sáo trang xanh thẳm che lấp (khi Vũ giả sáo trang thăng cấp, Ngôn linh y bào tự động cởi ra), ta không nhìn đến đủ loại biểu tình của người chơi trước mặt, tùy ý nhếch khóe môi, “Những cái này hẳn là của các ngươi.” Đầu ngón tay chỉ về phía đồ vật từ con gấu rơi xuống.

Giương mắt nhìn về phía ánh mắt “âm hồn không tiêu tan” kia , ta bóp nát khối làm bằng ngọc dùng để truyền tống.

Trong mơ hồ, phảng phất như nghe thấy tiếng gọi từ một hướng xa xa khác truyền đến — “Mặc….”

Chương 33.

Ta hiện tại đang trên đường bay nhanh như tên bắn đến truyền tống trận lục giới. Ân, chính xác mà nói, hẳn là — trên không .

Cái “Lục sắc bình tử” kia….Ta cuối cùng cũng biết bên trong là cái gì rồi….

“”Nhị nguyên thuỷ,” sử dụng bên ngoài, dùng hết sau 24 tiếng bên trong tự động làm đầy. “ Sau khi nghe xong đáp án(đáp án ở đây là ý nói đến sinh mệnh là gì đấy), Bối bá đặc không hề bình luận gì,mặt không biểu tình mà ném “Lục sắc bình tử” qua. (nhị nguyên thủy: theo tớ dịch thì là hai nguyên tố nước,nhưng thôi tớ cứ để tên hán việt nhé.)

Cái này cho ta sao?

“Nhị nguyên thủy ?” Ta mở nắp bình — chất lỏng không màu không mùi, “Là cái gì?”

“Đan nhật: độc dược; song nhật: mị dược.” Bối bá đặc ngắm nghía tảng đá màu đen không biết xuất hiện lúc nào trong tay hắn, cũng không ngẩng đầu lên mà trả lời.

…Quả nhiên đều không phải cùng một cái trình độ…

“Ngài đặc biệt làm ra?” Độc dược ta còn có thể lý giải, cái mị dược kia hắn chế ra làm gì? Thỏa mãn “hứng thú” của bản thân?

“Không phải.” Bối bá đặc vẫn cúi đầu, “Có một lần trong lúc vô tình đem một vài thứ bỏ vào trong độc dược, liền biến thành như thế này,” hắn giải thích xong ngẩng đầu nhìn ta, khóe môi ngậm một mạt cười quỷ dị, “Muốn biết ta làm thế nào thử ra công dụng của dược không?”

“Không có hứng thú!” Ta lập tức cự tuyệt.

Ta cũng không hi vọng lại bị ném tới một địa phương kỳ quái khác, nhất là vì trả lời cho loại câu hỏi này.

Có điều thật ra ta thực sự có chút tò mò hắn là làm thế nào thử ra công hiệu của dược ….

Ân,ân, không nên suy nghĩ,phỏng chừng không phải là cái phương pháp tốt đẹp bình thường gì…

“Vậy thực là đáng tiếc nha,” ánh mắt Bối bá đặc cũng quỷ dị lên, “Vốn muốn cho ngươi kế thừa y bát của ta….”

….May mà ta cự tuyệt…

“Ngài không phải là dược sư đi? “ Thấy thế nào cũng không giống.

“Làm dược chỉ là sở thích của ta mà thôi, “ Bối bá đặc lắc đầu, lập tức ánh mắt trở nên mong đợi, ” Ngươi thực sự không muốn học ?”

“Không muốn!” Ta lần thứ hai cự tuyệt.

“Vì cái gì không học chứ? Độc dược, thuốc kích thích, mị dược, thuốc tráng dương, mê dược, còn rất nhiều rất nhiều thứ so với những dược này càng “tốt” hơn, ngươi vì sao không muốn học chứ…” Đôi môi nhu động, răng trắng chói lóa, Bối bá đặc không hề cố kỵ mà sử dụng âm thanh hát thánh ca nói với ta những lời này, chậm rãi đi tới trước mặt ta.

….Lại lần nữa may mắn vừa rồi ta đã cự tuyệt….

“Ta….Ta tư chất rất thấp…..” Mạnh mẽ xuất ra bộ dáng tươi cười, ta đổ mồ hôi lạnh từ từ lùi về phía sau.

“Phải không…” Đem ta bức đến không có đường lui quay về bên cạnh cự thạch, Bối bá đặc cả khuôn mặt đều tràn ngập quỷ dị.

“Đương nhiên! Đương nhiên!” Ta liều mạng gật đầu.

….Sao ngay từ đầu lại không phát hiện hắn có khuynh hướng vọng tưởng bức hại người như vậy cơ chứ…..

“Quên đi.” Biểu tình trên mặt Bối bá đặc trong nháy mắt khôi phục bình thường, ” Ta còn có việc , đi trước đây.”Dứt lời xoay người ly khai. Đi được vài bước lại quay đầu, mắt chứa ý cười, “Vừa rồi là đáp lễ ngươi lần trước. bye bye!”

Ách….

Ta đứng ngốc như cọc gỗ, mãi đến khi bóng lưng hắn biến mất…

Ánh mắt âm ngoan lãnh tuyệt, giọng nói bi thương,tính cách có thù tất báo, hành động xuất thần nhập hóa…

….Thực sự là một tồn tại khủng bố….

Cười khổ kết thúc hồi tưởng, ta tiếp tục chạy như bay.

Về phần tiếng gọi kia….Phỏng chừng là ta đã nghe lầm hoặc là người được gọi không phải là ta. Dù sao biết cái tên kia của ta, đếm trên đầu ngón tay cũng chưa đến mười người, trừ ba người hiện tại trong trò chơi, thì những người khác đều bận muốn chết, nào có lòng dạ thảnh thơi mà tới chơi?

Mà người theo dõi trong Dạ mị sâm lâm….Có thể là một NPC nhàm chán nào đó….

Rừng rậm phía Tây Bắc lục giới truyền tống trận đập vào tầm mắt, ta từ từ thả chậm tốc độ.

Tuy nói bởi vì bất an không rõ nguyên nhân mà quyết định dùng tốc độ nhanh nhất trở về Đông phương đại lục, nhưng để đề phòng ở đây chứng kiến vài thứ không nên nhìn….Ta vẫn là chú ý một chút thì tốt hơn…

Yêu, sao lại chỉ có một người a.

Thấy Ngả Nhĩ một mình đứng ở ngoài truyền tống trận, ta không tránh khỏi có chút ngạc nhiên.

“Ngài bị bỏ rơi sao, Ngả Nhĩ thúc thúc.” Nhẹ nhàng rơi xuống đất, ta cười đến nhìn có chút hả hê.

“Lai Tây đi tìm người giúp hắn làm việc rồi,” Ngả Nhĩ liếc trắng ta một cái, “Đồ vật mang đến chưa?”

“Kia thực rất lấy làm tiếc,” ta vẻ mặt tiếc hận mà móc ra “Lục sắc bình tử” , ” Cũng không biết ngài muốn độc dược làm gì?”

Thừa dịp khi Ngả Nhĩ một phen đoạt lấy cái bình ,ta giống như vô tình mà quét mắt về phía rừng rậm phía đông nam — không người chơi, không NPC, không quái!

Này thực lạ nha, khi ta vừa rơi xuống, rõ ràng cảm thấy có ánh mắt dính ở trên người ta, chẳng lẽ là ta đa nghi?

Đảo mắt lại nhìn hướng pháp sư cấp 100 Ngả Nhĩ đang không biết rơi vào trong loại hồi ức màu hồng phấn nào rồi,ân, có khả năng thật là ta quá đa nghi.

“Ta muốn độc dược đương nhiên không dùng vào cái việc gì, nhưng trong mị dược của Bối bá đặc chỉ có loại này là có công hiệu tốt nhất…” pháp sư chỉ như đi vào cõi thần tiên vài giây hồn đã trở về, vẻ mặt cười đến — dâm đãng!

….Ngài không sợ dạy hư “Tiểu hài tử” sao…

“Ngươi hiện tại liền phải đi về?” Thu hồi cái bình, đồng thời khôi phục biểu tình bình thường, Ngả Nhĩ nhìn ta,sau khi thấy ta gật đâu, “Không ở lại chơi thêm hai ngày?”

“Ta cũng muốn a,” nhún nhún vai, ta có chút bất đắc dĩ,“Nhưng trong lòng ta luôn có điểm không thoải mái, có chút bất an . Ân , ngài tin tưởng trực giác của nam nhân không?”

“Ta tin tưởng trực giác — của ngươi!” Ngả Nhĩ ý vị thâm trường mà nhìn về phía sau người ta.

…Xem ra không phải ta quá đa nghi….

Lập tức quay đầu lại, ta nhìn thấy một thân ảnh dần hiện rõ từ rừng rậm tầng tầng lớp lớp cây cối —

Mũ giáp mềm mại màu xanh tươi sáng, vóc người cao gầy cứng cáp, tóc màu bạc dài ngang lưng, tai nhọn của yêu tinh, khuôn mặt suất khí hoàn mỹ, hai mắt sóng sánh màu lam sáng….

Hưu Tư?!

Ta như bị sét đánh mà cứng ngắc tại chỗ, trong nháy mắt trong đầu chỉ có một suy nghĩ —

….Thật đúng là có người rất nhàn…

“Mặc…” Đôi môi rung động, Hưu Tư nhanh chóng hướng ta đi tới.

Trốn!

Thân thể lập tức tuân theo chỉ thị của đại não, chạy trốn — “Mặc…” Lấy tốc độ khó tin Hưu Tư di chuyển đến trước mặt ta, một phen đem ta còn chưa kịp trốn đi, ôm vào lòng.

“Mặc…Ngươi không chết….Ta biết mà…Ngươi sẽ không…” Thân thể Hưu Tư khẽ run mà ôm chặt ta, không ngừng líu ríu.

Ta toàn thân cứng ngắc mà mặc hắn ôm, trong lòng ngũ vị tạp trần, đầu óc càng loạn thành một đoàn.

Hắn làm sao lại ở chỗ này? Ta nên làm cái gì bây giờ? Làm sao bây giờ? Làm sao…sát khí!

Một trận sát khí nồng đậm đập vào mặt mà đến.

Hưu Tư khẽ giật mình ,sau đó lập tức buông ra ôm ấp, xoay người đồng thời không quên đem ta che chắn ở sau người.

Trong lòng tràn qua một luồng nhiệt, ta nghiêng người về phía trước Hưu tư nhìn tới —

Áo khoác ngoài màu đen, áo trong đỏ sậm, tay áo dài bảy phân, quần dài màu xám bạc, dung nhan tuấn mỹ,vẻ mặt tái nhợt, bạc môi đỏ thắm,răng nanh trắng lóa…

Thất Nguyệt?!

….Lại một người rảnh rỗi …

Sát khí sắc bén đột nhiên biến mất không dấu vết, Thất Nguyệt ngại ngùng mà đối ta cười cười, răng nanh sắc nhọn trong nháy mắt trở nên đáng yêu dị thường — “Dạ…”

————————————Ba công rốt cục toàn bộ xuất hiện rồi….Tiếp theo chính là vấn đề ba chọn một…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro