Chương 40 + 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 40.

“Ta là ở trong Dạ mị sâm lâm thấy ngươi,” ngồi ở một góc tương đối yên tĩnh trên bờ cát, Thất Nguyệt bắt đầu kể rõ lần đầu tiên hắn “gặp mặt” ta trong trò chơi, “Ta ở đằng kia làm nhiệm vụ.”

“Nguyên lai người bám theo ta là ngươi.” Hại ta nơm nớp lo sợ lâu như vậy, thiếu chút nữa an thân trong bụng trăn.

Thất Nguyệt gật đầu, sau đó lẳng lặng mà nhìn ta, một chữ cũng không nói.

“Làm sao vậy?” Ta có chút nghi hoặc mà cúi xuống nhìn bản thân một chút — không có gì không thích hợp cả.

“Không nghĩ tới hai năm không hề “công tác”, năng lực của ngươi trái lại nâng cao hơn.” Trong mắt đỏ trong trẻo của Thất Nguyệt hiện lên một chút nghiền ngẫm.

Ách…

Tỉ mỉ suy nghĩ một chút lời của Thất Nguyệt, ta mới hiểu được ý tứ của hắn —

Bốn năm trước, Thất Nguyệt ở một vùng rừng cây lá kim hàn đới nào đó hoàn thành “nhiệm vụ” thì vô tình thấy ta đang tiến hành huấn luyện sinh tồn, kinh dị với thân thủ nhanh nhẹn của ta, vì thể bắt đầu theo dõi dự định tìm hiểu thân phận ta. Theo dõi hai tháng,Thất Nguyệt đã biết thân phận và nơi ở của ta (không giống như Thất Nguyệt ở khắp nơi trên thế giới đều có nơi ở , ta chỉ có một nơi ở duy nhất.Đương nhiên đó là nơi phi thường bí mật.) , sau đó ngoại trừ làm “nhiệm vụ”, thì thời gian còn lại của hắn đều là dùng để theo dõi trên người ta (về sau ta hỏi hắn vì sao sau khi biết ta là ai rồi còn có hứng thú tiếp tục theo dõi, nhưng hắn chỉ ngại ngùng mà cười cười không có trả lời), mãi cho đến lần hai năm trước cứu ta. Mà ta từ đầu đến cuối không hề có cảm giác. Nhưng lần trước ở Dạ mị sâm lâm, ta lại có thể cảm giác được ánh mắt của hắn, chẳng nhẽ thật là ta có tiến bộ sao?

Chậm rãi lắc đầu,ta không ngờ cười khẽ, “Nói không chừng là năng lực theo dõi của ngươi giảm sút.”

Thất Nguyệt rất mạnh, tổng hợp năng lực đều ở trên ta, sở dĩ chỉ đứng thứ hai trên bảng sát thủ,là bởi vì hắn làm “nhiệm vụ” xác suất thành công không cao bằng ta.

Không giống ta thông qua huấn luyện dã ngoại sinh tồn để duy trì tình trạng cùng thể năng ở điều kiện tốt nhất, Thất Nguyệt thích dùng thực chiến rèn luyện,đó là lí do mà “Sinh ý” hắn tiếp nhận rất nhiều. Thất Nguyệt có một đồng tiền bạc đặc biệt, nó vừa là đặc sản quê nhà của hắn—Scotland — có khắc hình hoa Thistle (quốc hoa của Scotland),vừa là cái gì nữa thì ta cũng không biết, hắn không muốn nói. Mỗi lần trước khi đi làm “nhiệm vụ” kiếm chút thu hoạch, Thất Nguyệt đều tung thử đồng tiền bạc đó, nếu như là mặt ngửa,tức là mặt vẽ hoa văn hoa Thistle, vậy hắn sẽ sử dụng đạn gây mê, nếu như sấp thì hắn sẽ sử dụng thứ khác….

Xác suất Thất Nguyệt làm “nhiệm vụ” thành công chính là vì như vậy mà giảm xuống.

“Đúng không…” Thất Nguyệt nghe vậy khẽ buông mi mắt, lập tức giống như là suy nghĩ cẩn thận cái gì đó, hé ra nụ cười nhẹ nhõm,vươn người qua ôm lấy ta.

“Nếu như không phải….” Ở bên tai ta tiếp tục thì thầm, cằm của Thất Nguyệt ghì tại vai ta, khiến ta không khỏi thấy khó hiểu.

Tuy rằng Thất Nguyệt thường làm một số hành động khiến ta nhìn khó hiểu, nhưng không cổ quái giống như hôm nay a! Hắn làm sao vậy?

“Trước khi người rời khỏi Dạ mị sâm lâm đã giết con gấu kia chính là con mồi của bang hội khiến kẻ khác khiếp sợ nhất Tây phương đại lục — “Sát thủ đường”,”không hề buông tay ra, Thất Nguyệt vẫn tiếp tục ôm ta nói chuyện, ” Đường chủ “Sát thủ đường”, là Hưu Tư.”

….Tên gia hỏa kia, thật đúng là một chút cũng không an phận…

“Khi ngươi rời đi, hắn hình như mới từ nơi khác tới, trước đây ta đã gặp qua hắn vài lần, nhưng chưa từng quá để ý, mãi cho đến khi nghe được hắn gọi cái tên kia của ngươi, ta mới bắt đầu lưu ý đến hắn .” Thanh âm Thất Nguyệt dị thường bình tĩnh , ” Nếu như sớm biết hắn là Hưu Tư…” Giả thuyết còn chưa nói ra hết đã bị Thất Nguyệt nuốt ngược vào bụng.

…Cõ lẽ ta nên cảm thấy may mắn vì trước đây ngươi không nhận ra hắn…

“Hưu Tư thấy ngươi rời đi, sau khi suy nghĩ qua một phen, phân phó hội viên vài câu liền hướng về một hướng khác bay đi như tên bắn, ta vẫn luôn đi theo hắn, cho đến khi hắn trốn trên một thân cây gần truyền tống trận lục giới.” Thanh âm Thất Nguyệt vẫn bình tĩnh.

Khóe môi ta nổi lên chút cười khổ.

Thì ra Hưu Tư một mực cùng ta tranh đoạt thời gian, nếu như ta nhanh một chút…

“Sau đó,” Thất Nguyệt dừng lại một chút, ” Ngươi ”trốn” rồi, ta cũng ly khai.”

Di? Ngươi ly khai? Nói cái gì không nói, không làm cái chuyện gì liền như vậy ly khai?

Buông lỏng ra ôm ấp,Thất Nguyệt thấy ta vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên, trong mắt đỏ tràn đầy ý cười, nhưng vẻ mặt cũng rất là nghiêm túc, ” Chỉ cần có thể sớm một chút cùng ngươi ở cùng một chỗ, có một số việc đúng là có thể tạm thời không đi giải quyết.”

Nhận thấy được khuôn mặt lại lần nữa nóng lên, ta thực sự có loại dũng khí cầu xin Thất Nguyệt không nên nói loại kích động có thể dễ dàng khiến ta hiểu lầm như thế.

“Chỉ có điều Hưu Tư lại phái một “sát thủ” tới giết ta.”Khóe môi Thất Nguyệt hiện lên hài hước hiếm thấy.

“Sát thủ” ?

” “Huyết sắc mạn đà la” , chức nghiệp ẩn dấu — sát thủ, một trong những át chủ bài của “Sát thủ đường”,” Thất Nguyệt lộ ra răng nanh đáng yêu, “Càng ngăn cản lại càng dũng mãnh hơn. Phỏng chừng nàng sẽ lại từ Tây phương đại lục truy đuổi đến đây.”

Sát thủ trong trò chơi truy giết sát thủ trong hiện thực sao… Nhất định rất thú vị…

“Ta trái lại muốn gặp nàng a,” xuất ra một cái tươi cười, ta có chút hưng phấn, ” Có lẽ là một người rất thú vị.”

Nếu có thể gây ra chức nghiệp ẩn dấu chuyển làm sát thủ, vậy nhất định không đơn giản, không biết trong sáu điều kiện để trở thành sát thủ — thận trọng, nhanh nhẹn, quyết đoán, chuẩn xác, vô tình,tàn nhẫn,vận khí — nàng có thể đáp ứng mấy điều.

“Vận khí của Dạ,người khác luôn luôn khó mà với tới.”Thất Nguyệt cười khẽ cảm khái, nhìn về phía sau ta.

…..Không khéo như vậy chứ….

Ta nghiêng đầu theo tầm mắt của Thất Nguyệt nhìn tới——-

Một nữ nhân mới từ trong biển đi ra, có một mái tóc dài đến thắt lưng màu hạt dẻ, mặc hồng bào rộng thùng thình, trên hồng bào đính rất nhiều chuông nhỏ, theo động tác của chủ nhân mà phát ra từng tiếng chuông…

Chương 41.

“Thì ra còn có sát thủ thích ăn mặc giống kiểu hồng y giáo chủ a…” Ta thấp giọng cảm khái, trong đầu bỗng nhiên hiện ra một bóng dáng mặc trường bào tế ti.

…Ân…hai người này….hẳn là không liên quan gì với nhau…..

Huyết sắc mạn đà la theo thói quen mà quan sát xung quanh, khi tầm mắt đảo đến chỗ Thất Nguyệt và ta thì sửng sốt —-

Nhẹ nhõm xuất ra một nụ cười yếu ớt thiện chí, ta gật đầu hướng nàng thăm hỏi.

Ngô, một mỹ nữ mắt to.

Mỹ nữ áo hồng không mảy may cảm kích chút nào, ánh mắt tìm tòi ở trên người ta quanh quẩn vài giây, lại nhìn thoáng qua Thất Nguyệt, xoay người ly khai.

Ân, thận trọng có thừa, quyết đoán không đủ.

Nếu như ta có tâm giết nàng, vậy trong khoảng thời gian từ khi nàng sững sờ đến do dự rời đi, nàng đã chết đủ mấy lần rồi!

” Nàng sẽ lại tiếp tục theo dõi chúng ta?” Tầm mắt ta từ bóng dáng Huyết sắc mạn đà la chuyển đến trên người Thất Nguyệt đang nhìn ta có chút suy nghĩ.

“Không biết,” nghe được câu hỏi của ta, Thất Nguyệt không biết vì cái gì rất là vui vẻ, ” Chúng ta đi đâu?”

Đi đâu? Ngô…“Tiểu Thất, ngươi sẽ bay sao?”

“Sẽ không,” Thất Nguyệt cười yếu ớt đứng lên, hướng ta vươn tay, ” nhưng quỷ hút máu có thể “trượt” cách mặt đất 5~ 10 mét.”

Hình như chênh lệch không lớn…

Nắm lấy tay Thất Nguyệt đứng lên, ta khẽ giương khóe môi, “Vậy ngươi theo ta đi giao nhiệm vụ đi.”

———————ta là phân cách tuyến đi đứt một tiếng đồng hồ——————-

Người luyện cấp trên thảo nguyên Lục Ba rõ ràng tăng nhiều, liền ngay cả phụ cận “Nhất tuyến thiên” cũng rất là náo nhiệt. Dù sao đẳng cấp hiện tại của người chơi cũng tăng cao hơn rồi. Chỉ có người chơi giết quái trong “Nhất tuyến thiên” vẫn không nhiều lắm.

“Là ở đây sao?” Thất Nguyệt quan sát địa thế “Nhất tuyến thiên ” một phen, quay đầu hỏi ta.

“Ân.” Ta vừa trang bị “Tị độc châu” , vừa gật đầu.

Cười có ý tứ khó hiểu, cánh tay Thất Nguyệt lại ôm lấy thắt lưng ta.

Xung quanh đồng thời vang lên tiếng hút khí!

Khi vừa mới tới đây, Thất Nguyệt dựa vào y phục đặc biệt mà phong cách của quỷ hút máu, cùng dung mạo tuấn mỹ đã hấp dẫn phần lớn ánh mắt; mà ta vừa một đầu tóc đen dài đong đưa đến đùi, dây cột tóc bảy màu, vừa một thân lục bào thanh nhã không giống người thường, lại trên khóe môi đọng một nụ cười yếu ớt như có như không….Nói tóm lại xung quanh đây, chỉ cần là mắt không mù thẩm mỹ xem như bình thường, lực chú ý đều đặt ở trên người chúng ta. Mà lúc này Thất Nguyệt lại làm ra hành động khiến kẻ khác cảm thấy muốn bao nhiêu ái muội có bấy nhiêu ai muội….

“Như thế này rất dễ làm người ta hiểu lầm ai.” Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy,nhưng cẳng tay ta lại không hề cố kỵ mà đáp trên bờ vai của hắn.

Hẳn phải nói là rắn chuột một ổ đi.Vài người cùng ta kết bạn tất cả đều là thích làm theo ý mình, chỉ đối với một số người trong lòng thì còn có chút lo ngại, còn lại những người khác — quản hắn đi chết !

Đương nhiên hành động của ta cũng đưa tới một mảnh tiếng hút khí.

Thất Nguyệt nghe vậy, trong mắt đỏ nhanh chóng hiện lên cái gì đó, khẽ cúi đầu, không hề báo trước mà ở trên môi ta hôn xuống. Sau đó ôm chặt lấy ta đã rơi vào trạng thái hóa đá, trong tiếng thét chói tai thấu trời bay lên cao, cấp tốc trượt đi.

Tiểu Thất hôn ta, tiểu Thất hôn ta, tiểu Thất hôn ta, tiểu Thất hôn ta, tiểu Thất hôn ta…..

Trong đại não giống như niệm ma chú lặp đi lặp lại một cái ý niệm trong đầu, ta vô tri vô giác mà dựa sát vào trong ngực Thất Nguyệt, tùy ý hắn ôm ta thần tốc tạt vào bên trong “Nhất tuyến thiên”.

“…. Bất quá thị toàn kịch đích kỷ phân chi nhất, thông thường bất hội thượng diễn khai thủy hòa kết cục, chính thị đa liễu. . .” (lời bài hát)

Tiếng hát tinh tế mà có lực xuyên thấu đặc biệt dồi dào quen thuộc đột nhiên truyền vào tai, đánh thức thần trí vốn đang hỗn loạn một đoàn kia.

Hoa Thống?!

Ta lập tức từ trong ngực Thất Nguyệt nhô đầu ra, đúng lúc thấy một thân ảnh mặc áo bào trắng xẹt qua.

“Tiểu Thất, chúng ta trở lại, đi vào trong đó.” Trước mắt vẫn không hiểu được ý tứ của Thất Nguyệt, lại càng không có dũng khí nhìn thẳng vào hắn, ta nghiêng đầu, một tay vỗ nhẹ bờ vai hắn, một tay chỉ về hướng máy hát vừa xuất hiện.

Thất Nguyệt trầm mặc, nhẹ nhàng mà thay đổi phương hướng, lên xuống mấy cái, đã vững vàng mà rơi xuống nơi đã chỉ.

“….Tận tình phóng thích bản thân….Dạ ca ca! Ngươi đã về rồi!” Máy hát tinh mắt, vẻ mặt hưng phấn mà ném đồng bạn đang luyện cấp cùng xuống, chạy tới.

Hỏa vũ viêm, một kiếm sĩ xa lạ, một đạo tặc nhìn qua có chút quen thuộc….

Nhanh chóng nhìn lướt qua đồng bạn của máy hát, ta vừa thu hồi cánh tay khoát trên vai Thất Nguyệt mỉm cười gật đầu —-

“Ân.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro