19.1 Luocha: Agony (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Warning: nsfw, rape, incest, tâm lý vặn vẹo, SE.

☆ ☆ ☆

Luocha vẫn còn nhớ rất rõ, mùa đông năm hắn mười bốn tuổi, tuyết bên ngoài phủ dày từng lớp, lún sâu bước chân của ai không cẩn thận dẫm lên nơi sụt mềm, cha đem về một đứa con gái gầy gò, đen nhẻm, nói rằng đây là em gái cùng cha khác mẹ của hắn, mẹ con bé đã mất, sau này con bé sẽ ở cùng cha con hắn.

Tên con bé ấy là Y/n, một cái tên mà nếu như được đặt cho người em gái cùng cha cùng mẹ với Luocha thì hắn sẽ cảm thấy nó rất đẹp, giống như người mẹ quá cố của hắn vậy, tiếc là không phải.

Bởi lẽ mẹ hắn đã vì cha ngoại tình mà tự vẫn. Cũng trong một ngày tuyết rơi, nhảy từ trên tầng cao xuống, máu nhuộm đỏ nổi bật giữa một vùng trắng xóa.

Cha vốn không yêu mẹ hắn, người ông yêu vẫn luôn là mẹ của Y/n, bà ấy lúc còn sinh viên từng là hoa khôi của trường đại học có tiếng, nghe nói năm đó mối tình của hai người họ giống như bức tranh đẹp về tiên đồng ngọc nữ. Nhưng tiếc rằng xuất thân của bà ấy tầm thường nên không được đặt chân vào dòng dõi cao quý của cha hắn, có điều tình yêu cha dành cho bà ấy đã vượt qua tất cả những ranh giới kia.

Năm đó mẹ Luocha là một mỹ nhân xinh đẹp, tiểu thư danh môn vọng tộc, đương độ tuổi xuân lại vì lợi ích gia tộc mà bị ép gả cho cha, dẫu cho cha cực kỳ chống đối vì ông đã có người trong lòng, nhưng gia tộc lại dùng tính mạng người tình để uy hiếp ông.

Mối tình đã từng đẹp đẽ kia những tưởng sẽ bị chia cắt, nhưng khi mẹ Luocha mang thai hắn, cha đã lén ra ngoài tìm tình nhân cũ, ăn nằm, thân mật với nhau, và họ có thai, sinh ra Y/n chỉ thua hắn vài tháng tuổi. Đối với một gia tộc danh giá, đây quả là nỗi ô nhục lớn.

Mẹ hắn bị trầm cảm sau sinh, cha lại bỏ mặc không lo, đến khi bà phát hiện cha vẫn còn qua lại với người cũ, giọt nước tràn ly, vỡ tan.

Cái chết của mẹ làm ông bà nội cực kỳ tức giận, dùng quyền lực buộc người phụ nữ kia phải ôm con rời đi. Nhưng nó cũng khiến cha như phát điên, ông đổ mọi tội lỗi lên đầu Luocha, muốn trút giận lên hắn, nếu không có ông bà nội bảo vệ, hắn chắc đã bị cha giết chết khi mới hai tuổi rồi.

Mấy năm sau đó, cha vẫn không ngừng tìm kiếm hai mẹ con Y/n, dù ông nội đã cố gắng đe dọa, ngăn cản hay giấu giếm thì cuối cùng cha vẫn tìm được họ.

Trong mắt cha, chỉ có Y/n và mẹ con bé mới là vợ con ông, còn Luocha và mẹ hắn từ đầu đến cuối đều là người ngoài.

Vì cha cố chấp, nên ông nội đã đóng băng hết tài khoản của ông, còn tước bỏ quyền thừa kế, tuyên bố khi nào ông hồi tâm chuyển ý thì mới được quay về.

Ấy thế mà trôi qua tận mười năm, đến khi mẹ của Y/n mất, cha mới chịu trở về gặp ông bà nội lúc này đã rất già. còn đem theo Y/n, cha nói nếu không thừa nhận con bé, thì cứ xem như ông bà chưa từng có người con này.

Trong những năm bôn ba bên ngoài, vì bị ông nội liên tục gây sức ép nên cha không tìm được công việc tốt, ngay cả mẹ của Y/n ngày trước từng là người mẫu cũng phải từ bỏ sự nghiệp ở nhà làm một bà nội trợ, mất đi dáng vẻ tươi sáng của thiếu nữ ngọt ngào như ánh trăng, cuộc sống lo toan cơm áo gạo tiền khổ cực khiến cha không còn giữ được dáng vẻ của thanh niên lãng tử thời đương xuân, đến mức đứa trẻ được sinh ra bởi một hoa khôi có tiếng một thời cũng vì khốn khó mà trở nên gầy nhem.

Ông bà nội chỉ có mình cha là con trai, dù rất phẫn nộ với những việc ông từng làm nhưng Luocha biết họ vẫn luôn trông ngóng cha trở về. Hắn còn có lần nghe bà nội đòi sẽ chết nếu ông nội dám cắt đứt quan hệ cha con với cha.

Bà nội là người dễ mềm lòng, vì luôn thương nhớ cha mà đổ bệnh, ông nội tuy cứng miệng nhưng thi thoảng vẫn lấy ảnh cha ra nhìn rồi lặng lẽ thở dài. Luocha thấy hết, nhưng hắn không mấy quan tâm.

Quyền thừa kế ông bà đã làm giấy tờ giao cho Luocha, đợi hắn đủ mười tám tuổi là có thể tiếp quản gia nghiệp, nhưng họ cũng giữ lại một phần cho cha hắn và đứa cháu gái mà họ nói không muốn công nhận kia. Với hắn điều đó không quan trọng, mẹ trước khi qua đời đã để lại cho hắn một khoản lớn cùng với ông bà ngoại vẫn luôn âm thầm quan tâm giúp đỡ, bù đắp cho hắn vì mặc cảm tội lỗi năm xưa đã ép gả mẹ hắn, dù không được thừa hưởng sản nghiệp từ ông bà nội, hắn vẫn tự tin có thể xây dựng đế chế thuộc về riêng mình.

Hắn chưa từng thừa nhận mình có cha, dù cho sợi dây ràng buộc huyết mạch luôn hiện hữu, cũng chưa từng muốn công nhận Y/n là em gái mình, dẫu sao hắn cũng không thể rộng lòng đón nhận con gái của kẻ đã gián tiếp hại chết mẹ mình.

Khi cha trở về, bà nội đã khóc ướt đẫm gò má, mắt ông nội nhòe lệ, cha thì kéo theo Y/n quỳ xuống tạ lỗi, còn hắn vẫn vô cảm đứng một bên xem vở kịch gia đình đoàn tụ ấm áp, âm thầm đánh giá Y/n.

Mặt con bé ngơ ngác, dường như không hiểu chuyện gì đã xảy ra, đôi mắt long lanh ấy đã mở to hốt hoảng khi biết mình có một anh trai bằng tuổi, và đã khóc đến run rẩy sau khi biết được quá khứ tội lỗi của cha mẹ mình.

Hắn cảm thấy thật nực cười, đâu đó trong lòng lại dâng lên chút hả hê, thì ra để bảo vệ cô con gái yêu quý, mà đôi nam nữ đáng chết kia đã luôn giấu giếm em sự thật, để rồi cuối cùng lại để hắn phá hủy em thật dễ dàng.

Không sai, chính hắn là người đã cho Y/n biết về những việc làm ô danh của cha mẹ em, vì ông bà nội và cả cha đều không đành lòng để em biết sự thật nhục nhã đó, còn dám nói dối thật ra hắn hơn em hai tuổi, nhưng sao hắn có thể để họ toại nguyện chứ.

Nhìn em khóc đến sắp ngất, hắn chẳng có chút gì gọi là thương cảm, ngược lại còn nảy sinh cảm giác phấn khích kỳ lạ, hắn muốn phá hủy em hoàn toàn.

Luocha không rõ em có nói gì với những người kia hay không, chỉ biết sau đó em vẫn ngoan ngoan gọi hắn là anh trai trước mặt người khác, còn khi vô tình chạm mặt hắn thì em sẽ lập tức lảng đi.

Kỳ nghỉ đông kết thúc, hắn phải trở về trường, nghe nói trong thời gian đó ông nội đã đưa cha về tập đoàn làm việc, Y/n thì được làm hồ sơ nhập học ở trường bán trú gần nhà, hằng ngày sẽ được ông nội và cha đưa đón đi học, về nhà có bà nội chuẩn bị sẵn cơm ngon canh ngọt, khác hoàn toàn với hắn, từ tiểu học đã phải ở nội trú, một năm chỉ về nhà hai lần, ông nội còn nói là để rèn cho hắn tính tự lập.

Luocha cười nhạt, có lẽ ngay cả ông bà nội cũng xem hắn và mẹ hắn là người ngoài.

Lần tiếp theo hắn gặp lại Y/n, là kỳ nghỉ hè năm hắn mười lăm tuổi.

Sau khi ở với ông bà nội một vài tháng, cô bé đen nhẻm kia được bà nội tận tình chăm sóc, không còn trông xơ xác gầy guộc nữa mà dần trổ mã hơn, ra dáng một thiếu nữ trắng trẻo xinh đẹp, tựa cánh hoa e ấp đang chờ ngày nở rộ, có nét quyến rũ đến hút hồn giống như mẹ ruột của em thời trẻ trong những tấm ảnh cũ hắn từng nhìn thấy. Nhìn thấy hắn, em giật mình trốn đi, trông như mèo nhỏ đang sợ hãi.

Hắn bật cười thích thú, cảm thấy kỳ nghỉ này sẽ không nhàm chán nữa.

Tối đầu tiên về nhà, thay vì cùng mọi người ăn bữa cơm sum họp, hắn quyết định hẹn bạn bè ra ngoài tụ tập, đi bar. Với hắn, khái niệm gia đình thật xa lạ. Hắn không có nhiều tình cảm dành cho ông bà nội, càng không quan tâm cha mình, có lẽ hắn có chút hứng thú với Y/n, nhưng nó không phải là tình anh em.

Đêm muộn, hắn mới mò về, trong người đã có hơi men, đi ngang qua vườn hoa cúc họa mi, hắn thấy bóng dáng nhỏ bé mặc váy xinh đang ngồi bên xích đu, tầm mắt hắn mờ ảo, chỉ cảm thấy hình ảnh ấy giống như thiên sứ đang thả hồn cùng gió trăng. Không kịp nghĩ nhiều, hắn vội bước đến kéo lấy tay em.

Y/n bị Luocha làm cho hốt hoảng, em vội bám lấy cánh tay hắn ngăn không cho mình ngã, môi mấp máy:

- Anh Luocha...

Việc hắn trở về nhà vào kỳ nghỉ hè khiến Y/n cảm thấy hơi bất an nên em không ngủ được, đành ra ngoài vườn hóng gió, nào ngờ lại chạm trán người mà em không muốn gặp nhất.

Nửa năm không gặp, Luocha trông chẳng có gì thay đổi, ánh mắt hắn nhìn em vẫn giống như nhìn con mồi đã nằm gọn trong bẫy, khiến em vô thức sợ hãi. Trong thâm tâm em không coi hắn là anh trai mình, mà chỉ như một người xa lạ cùng chung mái nhà.

Em không biết hắn nghĩ gì về em, cũng không muốn biết, năm xưa là cha, mẹ em và cả ông bà nội đều có lỗi với mẹ hắn, hắn ghét em, em có thể hiểu được. Nhưng thái độ của hắn càng khiến em hoang mang hơn, hắn là đang bạo lực tinh thần em sao?

Hắn không trả lời em, vùi đầu vào cần cổ non mềm của thiếu nữ, hít hà mùi thơm dễ chịu, hai tay lại không yên phận mà sờ loạn.

- Anh... anh làm gì vậy? Mau buông em ra.

Y/n bị dọa sợ, em cố gắng gỡ tay hắn ra nhưng hai cánh tay như gọng kìm kia đã siết chặt em, lần đầu gặp phải chuyện này khiến em không biết phải làm sao, em lại không dám hét lên, sợ làm ông bà nội hay cha, thậm chí là người giúp việc thức giấc, để họ thấy được cảnh này chắc em không còn mặt mũi để sống nữa.

- Thiên sứ, yên nào.

Luocha không những không dừng lại, mà động tác ngày càng suồng sã và thô bạo hơn. Hắn như bị hơi men làm mất đi lý trí, hai tay mạnh mẽ xé rách bộ váy mỏng em đang mặc, càn quấy khắp nơi trên cơ thể em.

Y/n bật khóc, cơ thể yếu ớt của em không cách nào chống lại thân hình cường tráng của Luocha, tuy hắn vẫn chỉ là thiếu niên giống em nhưng sức lực lớn hơn em rất nhiều.

Em càng vùng vẫy, hắn càng tiến tới, từ đôi môi mềm ướt át đến cánh hoa non nớt dưới hạ thân thiếu nữ, đều bị hắn tàn nhẫn chiếm đoạt.

Dường như cánh cửa địa ngục đang mở ra, để ác quỷ bẻ gãy đôi cánh của thiên sứ.

Đêm trăng tròn vằng vặc, thiếu nữ mười lăm tuổi bị chính anh trai mình cưỡng bức ngay trong vườn nhà.

Máu trinh nữ chảy dọc đùi non, nước mắt hòa lẫn đau đớn và nhục nhã càng kích thích kẻ điên đang say.

Quần áo vương vãi, mồ hôi cùng tiếng thở dốc ám muội không ngừng vang lên trong màn đêm tĩnh mịch. Hai thân ảnh mờ ảo quấn lấy nhau giữa vườn cúc họa mi tỏa hương thơm dìu dịu, lấn át đi mùi dục tình.

Cuộc đời Y/n là một nốt nhạc sai lầm, và Luocha đã khiến nó trở thành thứ âm thanh chói tai, nhấn chìm hắn và em vào vực sâu không đáy của tội lỗi, vĩnh viễn chẳng cách nào thoát ra.

Một đêm điên cuồng.

04/07/2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro