Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Kyeseon im lặng nhìn Park Sunghoon, không hiểu cậu lại đang lên cơn gì.
Đây là lần đầu tiên Park Sunghoon hối hận vì đã để Lee Heeseung tham gia bộ phim này. Ban đầu, cậu nghĩ rằng với tính chuyên nghiệp của mình, cậu sẽ không bị ảnh hưởng khi thấy Lee Heeseung diễn bất kỳ phân đoạn nào. Dù sao thì trường quay cũng có rất nhiều người, quá khó để tạo ra một bầu không khí mờ ám. Nhưng việc trực tiếp chứng kiến Lee Heeseung và một người đàn ông khác thực hiện cảnh trên giường lại là chuyện hoàn toàn khác.

Người đàn ông đóng chung với Lee Heeseung đóng vai một "khách hàng" xui xẻo vì muốn chơi SM mà cuối cùng bị một chiếc gạt tàn đập vào đầu đến chảy máu. Cả đoạn quay này khi lên phim sẽ không quá hai phút, nhưng vẫn cần quay vài cảnh thân mật đầy tính xâm lấn. Có lẽ để tạo hiệu ứng hình ảnh mạnh mẽ, đoàn phim đã tìm một diễn viên nam có cơ bắp cuồn cuộn, cơ thể đầy vẻ nam tính, cánh tay còn to hơn cả bắp chân của Lee Heeseung, nửa thân trên của anh ta không mặc áo, hình như còn được bôi dầu nữa, Park Sunghoon nhìn thấy mà cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Khi chuẩn bị quay, Lee Heeseung liếc nhìn Park Sunghoon đang đứng bên cạnh đạo diễn với khuôn mặt nhăn nhó, anh thầm cầu nguyện trong lòng rằng cậu sẽ nhanh chóng rời đi, nhưng Park Sungghoon không hề có ý định di chuyển, thậm chí còn khoanh tay đứng đó với cảm giác tồn tại cực kỳ cao, hơn nữa cậu lại chăm chú nhìn vào cảnh quay. Diễn viên nam bên cạnh có vẻ ngại ngùng, khẽ xoa tay và nói: "Đây là lần đầu tiên tôi đóng cảnh này với một người đàn ông... nếu có gì cậu không thoải mái thì cứ nói với tôi nhé."

Lee Heeseung cũng là lần đầu tiên đóng cảnh này, anh hoàn toàn bối rối.
Thế nào là đúng? Thế nào là không thoải mái? Không thoải mái thì có nên dừng lại không? Liệu có làm chậm tiến độ không? Dù kịch bản đã mô tả rõ ràng nhưng khi áo của anh bị xé rách, anh vẫn bị sốc mạnh, những biểu hiện sợ hãi đó hoàn toàn không phải diễn.

Diễn viên nam rất nhập vai và diễn xuất tốt, người kia nắm lấy cổ của Lee Heeseung và ấn mạnh anh xuống giường, dùng lưỡi liếm lên mặt anh, tay lần mò xuống phía sau. Lee Heeseung chỉ có một ít kinh nghiệm về chuyện này từ những lần đùa nghịch với Park Sunghoon thời trung học. Sau sáu năm chìm đắm trong những câu chuyện buồn và vật lộn với cuộc sống, ham muốn và dục vọng của Lee Heeseung cũng bị những bộn bè xung quanh nuốt chửng, số lần thủ dâm của anh cũng cực kỳ ít.

Giờ đây, khi phải quay cảnh thân mật với một người đàn ông xa lạ, Lee Heeseung cảm thấy vô cùng khó chịu khiến toàn thân anh run rẩy, nhưng vẫn phải diễn tả sự phối hợp và hưng phấn theo yêu cầu của nhân vật. Trong lúc bất lực, Lee Heeseung muốn nhìn Park Sunghoon đứng ở gần đó, nhưng anh không thể.

Diễn viên nam kia nhận ra cảnh này không khó quay như mình nghĩ, ban đầu anh ta cứ nghĩ chỉ cần nhắm mắt làm liều là xong, nhưng thực ra không đến nỗi tệ.

Người đóng chung với anh ta có vẻ ngoài sáng sủa, cơ thể mảnh mai, thậm chí còn được makeup để trông nữ tính hơn, dù đây là lần đầu tiên anh ta diễn cảnh này, nhưng cảm giác không khó chịu lắm. Diễn viên kia trông có vẻ ngượng ngùng, cả người đỏ bừng lên, dù máy quay ghi lại cảnh anh uốn éo phối hợp, nhưng diễn viên nam vẫn có thể cảm nhận được sự lúng túng của bạn diễn.

Người dưới thân cứ như có sức quyến rũ trời sinh, ánh mắt đầy nước, môi dưới bị cắn nhẹ, trên mặt vẫn còn vệt nước bị anh ta liếm qua. Khi bị chạm vào, da anh đỏ ửng lên, tiếng rên của người kia cũng rất dễ nghe.

Diễn viên nam bắt đầu hiểu vì sao đoàn phim lại chọn người mới này, trong khoảnh khắc chạm vào người kia, anh ta cảm nhận được một mùi hương dễ chịu toát ra từ cơ thể của Lee Heeseung, khiến diễn viên nam nhận ra mình đã cương cứng. Điều này khiến anh ta khá lúng túng, vì trước khi quay, diễn viên nam đã từ chối dùng băng keo do nghĩ mình sẽ không có phản ứng. Không biết là anh ta đã đánh giá quá cao bản thân hay đánh giá thấp Lee Heeseung. May mắn là việc cương cứng trong cảnh quay này vẫn được coi là bình thường, nên đạo diễn không hô dừng, và anh ta tiếp tục diễn.

Anh ta rút từ túi ra một cây roi da, tay kia giữ chặt cổ tay mảnh khảnh của người nằm dưới, và bắt đầu vung roi. Roi là đạo cụ đặc biệt, đánh không đau và cũng không phát ra tiếng động, phần âm thanh sẽ được thêm vào ở khâu hậu kỳ, nhưng hai người phải diễn sao cho thật. Lee Heeseung phối hợp bằng cách cong người lên theo từng nhịp roi quất, lưng anh cong vút, phát ra tiếng rên rỉ nghẹn ngào, miệng không ngừng chửi rủa.

"Dừng lại! Tôi đã bảo không chơi trò này! Anh đã hứa rồi!"
"Khách hàng" quất thêm một roi nữa và nói: "Đã bắt đầu rồi thì phải chơi tiếp chứ."
Anh ta say sưa nhìn cơ thể bên dưới mỗi khi roi rơi xuống rồi cúi xuống liếm những vết hằn đỏ mà roi tạo ra, cho đến khi bị chiếc gạt tàn đập mạnh vào thái dương thì anh ta ngã xuống sàn.

"Cắt! Tốt! Chuyên viên trang điểm vẽ thêm vài vết nữa lên người Lee Heeseung, chuẩn bị quay cảnh tiếp theo."
Cuối cùng cũng xong, Lee Heeseung nằm vật xuống giường, dùng tay che mặt để lấy lại bình tĩnh. Diễn viên nam bên cạnh vẫn còn cương cứng, khi nhìn Lee Heeseung nằm đó, lòng anh ta trào lên một cảm giác yêu thương lạ lùng, muốn tiến lại gần an ủi hoặc ôm lấy anh. Nhưng ngay khi vừa định làm thế, vai anh ta bị một bàn tay mạnh mẽ bấu chặt, lực rất lớn. Lúc diễn viên nam quay lại thì thấy Park Sunghoon đang giữ mình.

Đầu tiên diễn viên nam ngạc nhiên, sau đó là vui mừng, anh ta biết Park Sunghoon là một diễn viên nổi tiếng và rất hâm mộ cậu, nhưng tại sao Park Sunghoon lại bóp vai anh ta như vậy?

Park Sunghoon cười gượng gạo, ánh mắt kia như muốn nói rằng cậu đang cố kiềm chế cơn giận dữ, diễn viên nam có thể cảm nhận điều đó từ sức mạnh ngày càng tăng trên vai mình.
"Xin lỗi, anh có thể tránh ra một chút không?"

Câu nói như được thốt ra từ kẽ răng, diễn viên nam nhìn Park Sunghoon, rồi liếc qua Lee Heeseung đang lén lút nhìn về phía Park Sunghoon từ sau kẽ tay, anh ta lập tức hiểu ra mọi chuyện. Diễn viên nam vội vàng rời khỏi giường rồi vỗ nhẹ lên tay Park Sunghoon như muốn làm lành, cuối cùng cậu cũng nới lỏng tay khiến diễn viên nam thở phào nhẹ nhõm.

Diễn viên nam lúng túng che vùng nhạy cảm của mình và bước về phía phòng nghỉ. Trước khi rời đi, anh ta quay lại nhìn thì thấy Park Sunghoon ngồi sát cạnh Lee Heeseung không biết đang nói gì. Anh ta thấy Park Sunghoon nắm lấy tay Lee Heeseung có vẻ như đang an ủi anh, sự sợ hãi và bối rối trên gương mặt Lee Heeseung dường như đã biến mất, thay vào đó đôi mắt đỏ hoe của anh chứa đựng một chút tủi thân và oán trách.

Nhìn cảnh tượng đó, diễn viên nam bỗng nhiên cảm thấy bực bội, hai người này nhập vai hơi quá thì phải, chỉ là đóng cặp tình nhân đồng tính thôi mà, đâu cần phải làm quá lên như thể anh ta thật sự là người thứ ba phá đám vậy.

Chuyên viên trang điểm vẽ thêm vài vết đỏ trên người Lee Heeseung, sau đó thoa chút kem che khuyết điểm lên môi rồi làm tóc anh rối hơn một chút. Lee Heeseung cúi đầu, ngoan ngoãn ngồi bên mép giường để cho người ta trang điểm, biến anh thành dáng vẻ như mới bị người khác đập hỏng vậy.

Khuôn mặt của Lee Heeseung vẫn còn vương chút đỏ ửng, bờ vai trần trụi tỏa ra ánh sáng mềm mại, những vết đỏ trên người được vẽ quá sống động trông khá nổi bật. Chuyên viên trang điểm bỗng cảm thấy dâng lên ý muốn bảo vệ trong lòng, có lẽ là bản năng làm mẹ chăng? Cô muốn nói một lời động viên nhưng lại không biết phải nói gì, chỉ ngây người nhìn hàng lông mi dài của anh.

Đạo diễn chuẩn bị quay cảnh tiếp theo thì cô mới vội vàng rời khỏi khung hình.
"《Vân Nê》cảnh 21, lần quay thứ 5!"
Lee Joonhee ngồi bơ phờ trên giường, nhìn Park Junghoon cùng các nhân viên y tế đưa khách hàng nam đang bất tỉnh lên xe cứu thương rồi đưa người đó đi.

Chỉ khi Park Junghoon nhẹ nhàng ôm lấy vai anh, Lee Joonhee mới nhận ra mình vẫn đang run rẩy. Từ trước đến nay, anh chưa từng phụ thuộc vào ai như lúc này, Lee Joonhee rúc vào lòng Park Junghoon, nghĩ rằng cậu là người đầu tiên và duy nhất nhìn thấy tin nhắn của mình và đến ngay lập tức, cậu cũng là người duy nhất chịu đến cứu anh.

Lee Joonhee áp tai vào ngực Park Junghoon, anh có thể nghe thấy nhịp tim của cậu, nó đập rất nhanh và mạnh như thể cậu vừa chạy vội đến đây vậy. Ý nghĩ đó khiến trái tim anh xao xuyến, Lee Joonhee bỗng không muốn đấu tranh với bản thân và cũng không muốn đấu tranh với Park Junghoon nữa, anh muốn thừa nhận rằng mình thích cậu chàng sinh viên ngây ngô và vụng về này.

"Hyung có thể đừng làm mấy chuyện này nữa được không?"
Chủ nhân của cái ôm lên tiếng trước Lee Joonhee nhưng đó lại là một lời trách mắng lạnh lùng.
Tim Lee Joonhee như bị đâm một nhát, anh thoát ra khỏi vòng tay của Park Junghoon rồi nhìn lên khuôn mặt của cậu, chỉ vì mong muốn tìm thấy một chút thương xót, nhưng thứ duy nhất anh nhìn thấy là sự ghê tởm.

Trái tim Lee Joonhee quặn lại, đúng vậy, anh nên biết điều này, không ai lại không chán ghét anh, nhất là khi anh đang đi trên con đường như thế này, nhưng lòng tự tôn ít ỏi còn sót lại của Lee Joonhee vẫn khiến anh hét lên: "Thế thì sao? Cậu nuôi tôi à?"

Câu trả lời mà anh nhận được là sự im lặng, Lee Joonhee bỗng cảm thấy thật nhục nhã, sao anh lại có thể hỏi một câu như vậy chứ? Nhưng giờ đây, có thứ gì mà anh không thể hỏi nữa? Hình ảnh nhục nhã nhất của mình cũng đã bị cậu nhìn thấy, anh không thể kiềm chế được mà tiếp tục ép hỏi: "Nếu tôi ở bên cậu, tôi sẽ không làm điều này nữa. Nhưng cậu có dám ở bên cạnh tôi không?"

Park Junghoon im lặng một cách đáng ghét như cũ, cả hai rõ ràng ngồi cạnh nhau, nhưng anh lại cảm thấy như có cả dải ngân hà ngăn cách giữa hai người, sau một hồi lâu, Lee Joonhee thở dài rồi nói: "Cậu đi đi, cứ coi như tôi chưa từng hỏi mấy câu này."

Hôm nay Lee Heeseung đã quay xong cảnh của mình, còn Park Sunghoon vẫn còn vài cảnh cần quay riêng. Anh đi vào nhà vệ sinh, rửa sạch lớp trang điểm trên người và mặt rồi trở về khách sạn, sau đó nằm trên giường và thiếp đi trong trạng thái mệt mỏi.

Lee Heeseung ngủ cho đến khi bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa, anh dụi mắt và mở cửa, Park Sunghoon đứng ngoài với một lớp sương đêm nhẹ nhàng phủ trên người, cậu đứng đó nhìn anh không nói rõ lý do. Lee Heeseung nhường chỗ theo bản năng, Park Sunghoon nhanh chóng bước vào phòng.

"Vài ngày nữa... chúng ta sẽ có cảnh nóng."
Park Sunghoon nói một câu không đầu không đuôi, khiến Lee Heeseung chỉ phát ra một tiếng "Hả?" ngắn gọn, anh không hiểu ý của cậu.

Park Sunghoon mím môi sau đó nói tiếp: "Hôm nay lúc hyung quay cảnh đó, trông có vẻ hơi căng thẳng...Hyung chưa có kinh nghiệm quay cảnh nóng trước máy quay..."
Vòng vo một hồi, cuối cùng Park Sunghoon cũng đi thẳng vào vấn đề: "Tóm lại, trước khi quay cảnh nóng, chúng ta nên diễn thử trước một chút."

---
Đúng là mụt chiếc cún trắng tâm cơ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro