Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Choi Ji Yoon phát hiện ra rằng đây là lần thứ ba diễn viên kia lén lút liếc nhìn cô. Tên là gì nhỉ? À, đúng rồi, Lee Heeseung, một cái tên khá đặc biệt. Cô táo bạo nhìn lại và anh lập tức quay mặt đi nơi khác, đôi mắt kia lấp lánh giống như một con nai hoảng sợ, hàm cứng lại.

Gì chứ, Choi Ji Yoon có chút đắc ý, thêm một người đàn ông nữa có hứng thú với cô. Nghĩ đến đây, cô liếc nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh với vẻ không hài lòng, quen biết bao nhiêu năm rồi nhưng cứ mãi giống như một khúc gỗ không hiểu chuyện, dù Choi Ji Yoon đã gợi ý nhiều lần cũng chưa bao giờ thể hiện chút hứng thú nào với cô.

Park Sunghoon vẫn đang cúi đầu xem kịch bản, Choi Ji Yoon lại gần hơn chút và hỏi: "Diễn viên kia là người mới à?"
Cô khẽ hướng cằm về phía Lee Heeseung: "Này, cậu kia, Lee Heeseung."
Park Sunghoon gật đầu, Choi Ji Yoon thì cười: "Gương mặt đúng kiểu tôi thích."

Park Sunghoon cau mày: "Đừng trêu hyung ấy."
Cậu thừa biết Choi Ji Yoon lại muốn làm gì, mỗi đoàn phim lại đổi một bạn giường, tốc độ thu phục diễn viên nam nhanh hơn cả máy cắt cỏ.
Choi Ji Yoon liếc nhìn Park Sunghoon một cái rồi nói bằng chất giọng tràn đầy sự mỉa mai: "Gì chứ? Trong phim đóng cặp thì thôi, ngoài phim phải rõ ràng chứ, cậu quản được tôi sao?"

Park Sunghoon bực bội vuốt tóc, trong giọng nói mang theo một chút tức giận: "Đã bảo đừng trêu hyung ấy mà."
Choi Ji Yoon thấy tảng băng này nổi giận thì cảm thấy thú vị, cô lại càng muốn trêu hơn nên lập tức tiến sát lại gần mặt cậu: "Vậy trêu cậu thì sao?"

Càng để ý thì Choi Ji Yoon lại càng hăng hái, Park Sunghoon quyết định không thèm để ý đến cô nữa. Anh nhìn về phía Lee Heeseung thì thấy anh đang nhìn chằm chằm hai người họ, mặt có chút khó coi. Khi thấy Park Sunghoon nhìn lại, Lee Heeseung vội vàng cúi đầu xuống.

Trong lòng Park Sunghoon vang lên hồi chuông cảnh báo, chết rồi, không phải anh nghĩ hai người họ đang tán tỉnh nhau đấy chứ, cậu bật dậy khỏi ghế, nhưng rồi lại do dự, sợ rằng mình chạy đến giải thích thì lại thành thừa thãi, Park Sunghoon đang đứng khó xử ở đó thì phó đạo diễn đến gọi người.

Cảnh quay tiếp theo là một cảnh nóng giữa Park Sunghoon và Choi Ji Yoon. Nói là cảnh nóng nhưng không có nhiều đất diễn cho Park Sunghoon, cậu chỉ cần nằm trên giường, nhìn "Han So Gwon" đang rong ruổi trên người mình, rồi thể hiện vẻ vừa hưởng thụ vừa giằng xé là được.

Đầu tiên máy quay sẽ quay cận cảnh nửa trên của Choi Ji Yoon, cô không mặc áo mà dùng băng keo che đi những chỗ quan trọng, mô phỏng hành động quan hệ, lắc eo rồi phát ra tiếng rên ngọt ngào, biểu cảm rất đạt, chỉ cần quay một lần là xong. Đến cảnh quay của Park Sunghoon, cậu quay hai lần mà vẫn không đạt yêu cầu, Kim Kyeseon tức giận đứng dậy từ sau màn hình giám sát: "Sunghoon, có chuyện gì vậy? Biểu cảm cứng nhắc quá."

Park Sunghoon thừa biết là vì sao, những cảnh này vốn dĩ không có gì khó với cậu, nhưng với Lee Heeseung đứng nhìn bên cạnh thì Park Sunghoon hoàn toàn không thể tập trung. Người ngồi trên người cậu là Choi Ji Yoon, nhưng trong đầu lại toàn là hình ảnh đêm qua Lee Heeseung ngồi trên đùi mình, anh bị cậu ôm chặt trong lòng mà cọ xát cho đến khí bản than cảm thấy thỏa mãn, thế mà bây giờ, đương sự lại đang đứng nhìn chằm chằm vào cảnh này bằng đôi mắt sáng quắc.

Nếu ciếp tục quay như vậy thì chỉ thiệt cho nữ diễn viên thôi.
"Đạo diễn, có thể dọn trường quay được không?"
Nghe thấy yêu cầu của Park Sunghoon, Kim Kyeseon không vui lắm.
Có chút cảnh nóng thế này mà đã yêu cầu dọn trường quay?

Thôi được, miễn là quay nhanh cho xong, Kim Kyeseon phất tay ra hiệu, một vài nhân viên rời đi, trong đó có cả Lee Heeseung đang chờ cảnh tiếp theo, anh ngoan ngoãn đứng dậy rời đi mà không thèm ngoảnh đầu lại, lúc này Park Sunghoon mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi bị Lee Joonhee đuổi khỏi nhà, Park Junghoon đã có vài ngày rảnh rỗi. Máy nhắn tin không còn hiện lên tin nhắn mới từ Lee Joonhee, thực tế thì chỉ có anh là người duy nhất thường xuyên nhắn cho cậu nhất.


Park Junghoon cảm thấy hiếm khi được yên tĩnh, nhưng trong sự yên tĩnh đó lại xen lẫn điều gì đó mà cậu không muốn thừa nhận, Park Junghoon quy điều đó thành chỉ là thói quen chưa thể thay đổi ngay lập tức, chẳng hạn như cậu vẫn thường vô thức tìm kiếm người có mái tóc đỏ, hay thỉnh thoảng nhớ lại cảm giác khi ôm lấy cơ thể run rẩy nhẹ của Lee Joonhee lần trước.

Nhưng những điều đó thì có là gì so với cuộc sống bình thường và xu hướng tình dục đúng đắn? Không là gì cả.

Bữa tiệc tối hôm ấy, địa điểm được chọn lại trùng hợp chính là nơi cậu gặp Lee Joonhee lần đầu tiên, trùng hợp hơn nữa, người ngồi cạnh cậu lần này lại là Han So Gwon. Park Junghoon lại bắt đầu uống rất nhiều rượu như lần trước, chỉ khác là lần này, không có người đàn ông tóc đỏ nào tiến đến đề nghị uống thay cậu. Park Junghoon đột nhiên cảm thấy lòng trống rỗng đến khó chịu, cậu nghĩ có lẽ mình đã uống quá nhiều rồi.

Park Junghoon lén nhìn quanh một vòng, một lúc sau lại nhìn quanh thêm một lần nữa như thể vẫn chưa cam lòng, cậu ghé sát tai Han So Gwon hỏi: "Tiền bối, bây giờ Lee Joonhee không còn đến đây nữa à?"

Han So Gwon ghé sát hơn nữa: "Không rõ lắm, tôi nghe nói đã lâu rồi không ai thấy cậu ta ở đây, cũng không biết cậu ta đi đâu nữa."
Park Junghoon "à" một tiếng rồi gật đầu trong thất vọng. Cậu có hơi hối hận, nếu sớm biết là Lee Joonhee không đến đây nữa, Park Junghoon sẽ không đồng ý đến uống rượu, say rượu khiến người ta cảm thấy tồi tệ, và còn khiến người ta dễ dàng dây dưa với những người không nên dây dưa.

Han So Gwon hỏi Park Junghoon: "Tôi nghe nói gần đây cậu thường xuyên ở cùng Lee Joonhee?"
Park Junghoon giật mình rồi vội vàng lắc đầu cười gượng: "Hả? Không có đâu, chắc chị nhìn nhầm rồi."

Cậu luống cuống cầm cốc rượu trên bàn lên uống cạn, rượu trôi qua họng nhanh chóng cay xè như nuốt phải lưỡi dao sắc bén.

Sau buổi tiệc, Han So Gwon đề nghị hẹn hò với Park Junghoon, một nửa đôi mắt cô bóng tối che phủ, nửa được ánh trăng chiếu sáng, trông có chút giống mắt của Lee Joonhee, đôi mắt kia tròn đầy và luôn nhìn cậu dịu dàng như ánh trăng. Park Junghoon muốn từ chối, nhưng lại không tìm được lý do.

Lý do là gì? Là thích Lee Joonhee sao? Đừng nực cười như thế chứ, mặc dù hơi ích kỷ, nhưng Han So Gwon là người có thể giúp cậu trở về con đường đúng đắn, giúp cậu dừng lại trước khi quá muộn. Quan trọng hơn, cô là một người phụ nữ.

Park Junghoon gật đầu cứng nhắc, Han So Gwon vui vẻ khoác tay cậu, hai người sóng đôi bước đi, ánh đèn đường chiếu sáng gương mặt đang mỉm cười của Han So Gwon, nhưng Park Junghoon chỉ nghe thấy tiếng trái tim mình chìm xuống.

À, mắt cô chẳng giống Lee Joonhee chút nào.
Sau khi xác nhận mối quan hệ, Park Junghoon và Han So Gwon bắt đầu hẹn hò và cũng bắt làm tình.

Lần đầu tiên làm tình với Han So Gwon, Park Junghoon rất căng thẳng, mặc dù cậu không phải là trai tân, nhưng trước đây cậu chỉ từng quan hệ với đàn ông, mà còn chỉ một lần duy nhất khi cậu hoàn toàn không có ý thức.

Làm tình rất sướng, nhưng Park Junghoon kinh hoàng nhận ra rằng trong đầu mình vẫn chỉ nghĩ đến Lee Joonhee, cậu tự nhủ rằng có thể là do cảm giác tiếc nuối, bởi vì trong lần đầu tiên của họ, cậu không hề có chút ký ức nào. Thậm chí Park Junghoon còn nghĩ, nếu Lee Joonhee vẫn còn làm công việc đó, thì có phải cậu có thể trả tiền tìm anh một lần nữa để bù đắp cho sự tiếc nuối của mình?

Nhưng Park Junghoon cũng biết rằng suy nghĩ đó quá hỗn láo và quá điên rồ, hơn nữa bây giờ cậu đã có bạn gái.

Trường nghỉ hè rồi vài ngày nữa Han So Gwon sẽ đi thực tập ở khác, cô hẹn gặp Park Junghoon ở một nhà hàng gần trường. Trong lúc cắt miếng bít tết trong đĩa, Park Junghoon vừa nghe cô nói chuyện, vừa ngẩng đầu lên và thấy một màu đỏ lóe qua. Cậu mở to mắt và nói với Han So Gwon rằng mình phải vào nhà vệ sinh một lát, sau đó đứng dậy và bước về phía người đàn ông tóc đỏ kia.

Lần này Park Junghoon không nhận nhầm, người kia chính là Lee Joonhee, anh đang ngồi bên cửa sổ dùng dĩa ăn miếng bánh xoài đặc sản của nhà hàng.
Lee Joonhee cũng thấy Park Junghoon rất khó để không nhận ra cậu, vì có một người đàn ông cao một mét tám đứng chắn ngay trước mặt anh, rồi nhìn anh không chớp mắt. Lee Joonhee mỉm cười, nụ cười mang tính xã giao, lịch sự, đúng tiêu chuẩn: "Ồ? Thật trùng hợp, cậu cũng ăn ở đây sao?"

Park Junghoon nhìn Lee Joonhee nhưng lại không biết phải nói gì, cậu không lên tiếng trả lời, anh quay đầu lại nhìn về phía Han So Gwon rồi quay lại, nụ cười trên mặt anh càng tươi hơn: "Hẹn hò rồi à? Chúc mừng nhé."
Lần đầu tiên Park Junghoon cảm thấy nụ cười của một người có thể chói mắt đến vậy. Cậu chăm chú nhìn khóe miệng nhếch lên của Lee Joonhee, muốn xem nụ cười đó thật đến mức nào, và có thể duy trì bao lâu.

Chẳng phải hai tháng trước người này còn nói thích cậu sao? Chẳng phải anh còn nhìn cậu đầy thách thức, nói rằng chỉ cần cậu đồng ý ở bên anh thì anh sẽ không làm công việc đó nữa sao? Vậy mà chỉ trong hai tháng, anh có thể bình thản chúc phúc cho cậu và một người phụ nữ khác sao?

Lee Joonhee nhét miếng bánh cuối cùng vào miệng rồi đứng dậy, lịch sự nói rằng mình phải đi trước, chúc cậu và bạn gái hẹn hò vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro