Chia tay rồi còn yêu được không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau hai ngày hoang đường đấy bọn họ lại trở về cuộc sống bình thường. Sử Phàm đối với sự bình tĩnh của gã khốn kia muốn phát rồ lên.

Em luôn ghét những điều gì mập mờ. Nhưng định mệnh thì lại cứ dính chặt em với cái tên khốn mà lúc nào cũng chỉ thích mấy thứ nhập nhằng đó.

Đôi lúc Sử Phàm không hiểu sao mình lại yêu Chí Huân nữa.

Nếu mà tình yêu có lý do thì đã chẳng phải là yêu rồi.

Em vốn chỉ muốn có một cuộc sống dễ chịu một chút, yêu một người bình thường, an an ổn ổn ngày qua ngày, ấy vậy mà từ khi gặp gã em chưa từng một lần được tận hưởng qua cái yên bình đó. Lúc nào cũng sống trong nơm nớp chẳng thể cùng nhau đi tiếp nữa.

Sử Phàm là một kẻ si tình - chắc vậy. Chí ít là với lưới tình của Phác Chí Huân, em luôn đóng vai một kẻ bi lụy đến đáng thương.

Trong tình yêu, ai yêu nhiều hơn thì kẻ đó là kẻ thua cuộc.

Mà Sử Phàm, đã định sẵn là kẻ thua cuộc. Thua trắng cả thể xác lẫn tâm hồn để rồi trở thành kẻ hèn mọn đi cầu xin được ban phát chút tình yêu vụn vặt chẳng phải của riêng em.

Hôm nay tâm trạng của Sử Phàm có chút không tốt.

Ừ thì cũng chỉ là tròn ba tháng bọn họ chia tay thôi mà.

Không ngắn không dài, đủ để cho ta quen với cuộc sống không có người kia.

Nhưng chỉ là quen thôi chứ cũng có phải là vui vẻ mà sống đâu. Vết thương vẫn còn hở miệng đau lắm...

Em nhớ Chí Huân khủng khiếp, cảm tưởng như chỉ cần người kia xuất hiện ở đây ngày lúc này em sẽ chẳng do dự lao đến giữ chặt gã ở cạnh em.

Sử Phàm thì luôn là kẻ ích kỉ - chẳng có gì chối cãi cho điều ấy.

Em sẵn sàng làm bất cứ điều gì để giữ chút yêu thương nhạt cho riêng mình, dù rằng nó thấp kém, khốn nạn và khắc nghiệt đến đâu đi chăng nữa.

Châm vài điếu thuốc nhưng chẳng hút, em vốn chẳng thích hút thuốc chút nào.

Có chăng chỉ có Chí Huân mới thích nổi thứ chất độc ấy.

Im lặng ngồi nhìn đến đốm lửa cứ từ từ lụi tàn, cháy xém đến tay khiến lòng em lại càng rối bời hơn.

Ban đầu cái mùi khói nồng nặc xộc lên mũi khiến em phải ho khan không ngừng ấy rồi cũng quen dần.

Cái nicotine của thuốc sẽ khiến em tỉnh táo hơn chút, chắc vậy! Chí Huân vẫn hay bảo thế mà...

Sử Phàm vẫn luôn xung đột như thế. đôi lúc em còn chẳng thể hiểu nổi bản thân mình nữa. Chỉ có một điều em luôn rõ ràng

Em yêu Chí Huân - gã khốn nạn tô những mảng màu đôi lúc tươi sáng nhưng cũng tràn đầy xám xịt vào cuộc đời em - hơn tất cả mọi thứ, kể cả sinh mạng của em.

Và Sử Phàm biết em suy quá rồi. Chẳng thể cứu chữa được nữa rồi...

Mấy hôm nay em về Bình Định, nơi đất cảng đầy nắng, gió và cả những kỉ niệm đẹp của bọn họ.

Em đi khắp nơi, từ cánh đồng lúa chín mà khi còn nhỏ em và gã vẫn hay miệt mài nô đùa quên thời gian đến căn chòi nhỏ mà bọn họ vẫn hay nằm đó ngắm hoàng hôn.

Kỉ niệm cứ thế từng chút từng chút hiện về, tựa như con rắn độc âm thầm cắn xé lấy trái tim vốn đã khô tàn và héo úa của em. Chẳng còn chừa lại chút nào.

Và giờ đây, khi em sắp sửa phải xa rời nơi này, trở về với cái náo nhiệt của thành phố, thì trời lại mưa.

Cơn mưa đến một cách bất chợt, u ám và ủ dột như chính tâm trạng của em vậy.

Mây đen ùn ùn kéo đến che kín cả bầu trời, mưa thì cứ tí tách nhảy nhót trên mái hiên căn nhà cấp bốn xưa cũ, gõ lên cái cửa gỗ lộp độp nghe vội vàng và rộn rã như thúc giục ta đứng dậy và làm gì đó để lấp đầy những khoảng trống suy tư còn em thì kệ.

Giữa cái không gian ẩm ướt đấy thì em thật sự chẳng muốn đi đâu nữa. Chí ít thì em chẳng muốn ốm thêm một lần nào nữa, cái đêm hoang đường vài ngày trước đã quá đủ cảnh báo rằng việc ốm đau lúc nào cũng có thể gây ra vài sự cố nghiêm trọng.

Chuyến tàu của em đặt là vào buổi tối nhưng rồi em đã chậc lưỡi cho qua.

Thôi thì mai về cũng được.

Cuộc sống mà, luôn có những điều bất ngờ mà ta chẳng thể lường trước được.

Đến khi tối muộn trời cuối cùng cũng dừng mưa. Cái mùi đất ẩm bốc lên khiến không khí có chút nhẹ nhàng và khoan khoái hơn nhiều. Trời dễ chịu như một cơn gió mát lướt qua âm thầm xoa dịu đi chút nhức nhối lo âu trong lòng Sử Phàm, từng chút từng chút.

Ấy rồi em quyết định sẽ ra khỏi nhà và đi dạo đâu đó một chút. Em đã nằm lì trên giường cả ngày hôm nay, nếu còn tiếp tục nằm thì bộ xương cốt già cỗi của em sẽ mục ra mất.

Đi chừng một tiếng thì Sử Phàm mới quay về nhà nghỉ ngơi. Ngày mai em còn phải về thành phố nữa. Giờ công việc của em chắc sớm đã chất thành đống rồi.

Đến khi về đến khi về đến nhà thì Sử Phàm bỗng có chút giật mình.

Trước khi đi em đã tắt đèn rồi cơ mà!

Căn nhà nhỏ giờ thì sáng trưng đèn, trước cửa còn thấy để thêm một đôi giày trắng.

Chẳng nhẽ nhà có trộm? Nhưng ai lại đi trộm một căn nhà cấp bốn cũ kĩ và xập xệ này chứ?

Em nâng cao cảnh giác, tay lăm lăm cái them gỗ nhặt được dưới đất lên tiến đến gần cánh cửa gỗ. Chờ đến khi nhìn rõ đôi giày em mới đem sự lo lắng buông xuống nhưng trong lòng lại dâng lên nhiều mối ngổn ngang khác - đau đầu hơn nhiều.

Là Phác Chí Huân. Gã đến rồi.

Người này luôn biết cách nhằm đúng lúc cuộc sống của em rối loạn nhất để xen vào và làm em khổ sở. Khốn nạn thật!

Chỉ là em thì lại cam tâm tình nguyện để cho gã điều khiển mọi thứ.

Em thừa nhận, em chẳng bao giờ chống cự được trước mọi hành động của gã cả.

Đứng như trời trồng trước cửa một lúc cuối cùng em cũng lấy hết can đảm đẩy cửa bước vào.

Vừa mở cửa một cái thì mùi men rượu cay cùng mùi khói liền ập đến đập thẳng vào mặt khiến Sử Phàm phải nhăn mặt một cái. Dù có quen thuộc đến bao nhiêu em vẫn chúa ghét mấy cái thứ chất độc này.

Nhìn thấy người mà mình nhung nhớ bấy lâu khiến khoé mắt em có chút cay cay. Khẽ khịt mũi, vội quay mặt đi lén lấy tay lau đi giọt nước mắt sắp sửa trào ra khỏi hốc mắt.

Chưa kịp để em nói gì thêm bỗng cái mùi hương đặc trưng của Chí Huân bao phủ lấy em, vấn vương bên cánh mũi. Cảm nhận được hơi ấm quen thuộc sau lưng khiến em bất giác lại thấy an lòng đi nhiều.

Gã ôm lấy tấm lưng gầy gò cô độc của Sử Phàm, khẽ dụi cái đầu đỏ rực vào cổ em, tham lam hít lấy cái mùi hương nhẹ như không của em. Hôn nhẹ lên phần gáy mẫn cảm, gằn giọng thì thầm vào tai em.

"Em hút thuốc à?"

Một câu chất vấn bây giờ thì có vẻ không phù hợp hoàn cảnh lắm nhưng nó khiến em chỉ muốn bật cười.

Cái con người này, nếu quan tâm em thì cứ nói sao lúc nào cũng cộc cằn như thế chứ!?

Nhưng thôi, em cũng sớm đã quen rồi. Cái tính ngoài lạnh trong nóng ấy tính ra cũng đáng yêu phết!

Trong lòng như có làn nước ấm chảy qua, miệng nở một nụ cười thật tươi. Sử Phàm quay lại, vòng tay ôm chặt lấy cái eo rắn chắc của gã. Chôn đầu vào lồng ngực của Chí Huân, dùng cái giọng mũi như làm nũng mà đáp lại gã

"Thì cũng có liên quan đến anh đâu, chúng ta chia tay rồi mà."

Ấy rồi câu nói ấy như khiến cho gã phát điên lên. Chí Huân lập tức đỡ lấy gáy của em, để cho em nhìn thẳng vào mắt gã. Mạnh bạo cúi xuống ngậm lấy hai cánh môi mềm đang hé mở. Môi lưỡi giao nhau, trằn trọc và triền miên như muốn trút hết toàn bộ nỗi niềm nhớ nhung vào trong đó - một nụ hôn không dục vọng, thuần khiết và sạch sẽ.

Gã nhớ em quá!

Cái tư vị ngọt ngào khiến cho bọn họ lại càng đắm chìm hơn.

Giống như sau một chuyến đi xa cuối cùng những người cần nhau cũng tìm được đến với đôi phương vậy...

Sau một hồi khi thấy em đã hết dưỡng khí không thở nổi nữa Chí Huân mới buông môi ngọt của người thương ra. Đưa tay vuốt ve từng đường nét trên gương mặt của em, Chí Huân khẽ cười

"Nghe nói Sử Phàm còn yêu anh..."

"Ồ, vậy em xin đính chính lại, đây không phải tin đồn, đây là sự thật."

"Vậy sau chia tay rồi mình yêu lại được không?"

"Đứa nào chia tay trước làm chó, thề đi rồi mình yêu lại."

"..."

___

Chia tay rồi quay lại được không?

Đã là của nhau rồi thì đi một vòng lớn vẫn sẽ về với nhau thôi, mình nhỉ...



hoàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro