Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

___

Sáng thứ 2 đầu tuần, không khí đã ấm dần lên. Min Yoongi một thân rã rời mở mắt tỉnh dậy, quả nhiên đêm qua tên nhóc Jung Hoseok cương quyết giữ anh ở lại studio, cái quan trọng là họ đơn thuần không chỉ "ngủ" thôi đâu. Anh xoa hai bàn tay vào nhau, cố gắng xua tan đi cái lạnh. Jung Hoseok ngóc đầu dậy khỏi ghế sô pha, phát hiện không thấy người thương đâu bắt đầu hoảng hốt.

- Ya, Yoongi ah! Anh đi đâu rồi?

Min Yoongi trở về, xách trên tay hai phần bữa sáng nóng hổi, liếc mắt trả lời: "Em gào cái gì?"

- Sao anh không gọi em dậy? - Jung Hoseok bay tới với tốc độ ánh sáng, bám dính trên người Min Yoongi nhõng nhẽo.

- Ngồi xuống ăn sáng đi. - Anh gỡ tay cậu khỏi eo mình, kiên quyết quăng người nọ ngồi xuống ghế. - Ăn xong còn về nhà nữa.

Jung Hoseok ngoan ngoãn ngồi ăn hết bữa sáng, tâm tình tốt đến mức khó tin. Hai người trở về nhà, các thành viên khác cũng đã dậy, bọn họ đang chuẩn bị tới công ty để tiếp tục luyện tập. Kim Seokjin ở trong phòng, thấy cửa mở và bóng người quen thuộc đi vào, anh cong môi cười nhẹ.

- Hôm nay trời không lạnh lắm, không cần mặc quá nhiều đồ. Anh xong rồi nên ra trước, em xuống nhanh lên nhé.

Min Yoongi ậm ừ gật đầu, có chút ngạc nhiên khi Kim Seokjin không hỏi tối hôm qua vì sao anh không về nhà. Kim Seokjin cũng đã nghe trưởng nhóm Kim Namjoon nói qua, với lại tâm tình của Min Yoongi hôm nay khá tốt, xem ra không cần lo lắng quá nhiều.

Mặc trên người một chiếc hodie rộng màu đen, Min Yoongi thoải mái bước ra ngoài. Thêm lần nữa anh suýt chút bị Jung Hoseok dọa rớt tim khỏi lồng ngực. Phong cách ăn mặc của cậu luôn đặc biệt nhiều màu sắc, ngày hôm nay cũng không ngoại lệ, chiếc áo khoác rộng màu cam cùng những phụ kiện mà Min Yoongi không hiểu nổi. 

- Yoongi của em, chúng ta đi thôi. Đi làm nào!!

- Sao lúc nào và ở đâu, mỗi khi anh mở cửa đều thấy em lù lù xuất hiện thế hả?

Jung Hoseok sẽ không nói cho anh biết, cậu đã luôn đợi anh, đợi rất nhiều lần. Đợi trước cửa studio, đợi trước cửa phòng, đợi trước cửa nhà, bất kể nơi đâu cậu cũng muốn là người đầu tiên được anh nhìn thấy. Chẳng biết từ bao giờ điều ấy trở thành thói quen khó bỏ, cho tới tận bây giờ. 

- Anh có mệt không? Em bế anh nhé?

- Hâm à? Mọi người thấy đấy!

Min Yoongi lườm cậu sau đó xoay người đi thẳng xuống dưới nhà, Jung Hoseok chạy lon ton theo phía sau, cười tới nỗi chỉ thấy răng không thấy mắt.

Tất cả các thành viên đều đã có mặt, bọn họ lại tiếp tục công việc luyện vũ đạo, luyện thanh như thường lệ. Không biết là do thời tiết ấm lên hay không mà tâm trạng của mỗi người đều rất tốt, bọn họ dường như không biết mệt, giờ giải lao cũng đùa loạn tới long trời lở đất. Đặc biệt là đám maknae, luôn tràn ngập năng lượng.

- Park Jimin, cíu tớ!!!! - Kim Taehyung không biết đã phá Jeon Jungkook cái gì, hiện tại bị cậu em út đuổi chạy toán loạn trong phòng tập.

Park Jimin đang ngồi nghịch điện thoại, đột nhiên bị bạn rú tên nên giật mình khiến cho chiếc điện thoại thân yêu hôn đất mẹ thắm thiết.

- Này Kim Taehyung!!! 

Kết quả cả ba đều lao vào trận chiến không hồi kết.

Min Yoongi ngồi ở một góc ngủ, khẽ nhíu mày. Anh biết ngay đám nhóc đó không thể yên lặng được một chút mà. Jung Hoseok nhận thấy động tĩnh của anh, cậu ngồi sát lại gần, dùng hai tay bịt lấy đôi tai của anh. Vừa thuận tiện, gần như cả người Min Yoongi đã nằm gọn trong lòng cậu.

- Làm chuyện ngốc ngếch. - Min Yoongi vẫn nhắm mắt, khóe môi hơi nhếch lên. Anh tựa vào ngực cậu, chẳng mấy chốc cơn buồn ngủ đã kéo tới. Min Yoongi cứ thế, ở trong vòng tay của Jung Hoseok ngủ một cách yên bình.

Kim Seokjin trên tay là tách cà phê, tựa người ở cửa nhìn hai cậu em. Vốn dĩ anh định đem cà phê cho Min Yoongi vì trông cậu có vẻ mệt mỏi, nhưng xem ra lúc này một giấc ngủ tốt cho Yoongi hơn là một tách cà phê.

- Anh đang nhìn cái gì vậy? - Kim Namjoon từ phía sau vỗ vai Kim Seokjin.

Anh nghiêng đầu, cười nhẹ: "Nhìn phong cảnh."

Kim Namjoon nhìn theo hướng đối diện, bắt gặp Jung Hoseok ân cần ôm lấy Min Yoongi đang ngủ ngon lành. Hình ảnh ấy không hiểu vì sao hòa quyện đến tuyệt đẹp, thuận mắt như vậy.

- Anh có thể yên tâm rồi. - Kim Seokjin thở ra một hơi. Anh đã rất lo rằng Min Yoongi vì anh tổn thương quá nhiều, may mắn khi ông trời đem một Jung Hoseok tới bên cạnh, dùng sự ôn nhu chân thành xoa dịu tất cả.

Thời gian trôi đi luôn là liều thuốc tốt nhất, xuân qua hè tới. Cái lạnh qua đi, ánh nắng mặt trời lúc này lại có phần gay gắt. Những hàng cây vốn trơ trọi sau một mùa đông buốt lạnh đã khoác lên mình phiến áo xanh mướt. Hôm nay đổi Min Yoongi là người đứng trước studio của Jung Hoseok, anh không phải người thích chờ đợi ai đó, cộng thêm thời tiết nắng nóng khiến anh bắt đầu mất kiên nhẫn. 

Trong lòng lại nghĩ, Jung Hoseok đã đợi anh như thế này qua bao nhiêu mùa rồi? Khi mùa đông đến, cậu có bị lạnh tới run rẩy ngồi một góc hay không? Rồi những ngày hạ nắng nóng, hẳn là khó chịu lắm vì mồ hôi cứ túa ra mãi thôi. Nghĩ tới đó, khóe mắt Min Yoongi đỏ ửng. Anh đã không biết, phía sau lưng luôn có một đôi mắt dõi theo anh. Cậu ấy vạch ra một ranh giới, không đứng quá xa nhưng lại chẳng dám vượt qua nó. Cứ thế mà âm thầm yêu thương anh.

- Sao thế này Yoongi? Anh khóc đấy à? - Jung Hoseok xong việc đi ra, trông thấy biểu hiện của Min Yoongi vội vã chạy lại luống cuống hỏi.

Anh lắc đầu, nước mắt cũng chưa có rơi.

- Em mệt không? 

- Vốn hơi mệt nhưng nhìn thấy anh là em hết mệt rồi. - Như thường lệ cậu nở nụ cười thật tươi, tràn ngập hy vọng.

- Đi ăn kem với anh đi. - Min Yoongi đội lên đầu Jung Hoseok một chiếc mũ lưỡi trai đen, hai bàn tay trắng sứ áp vào má cậu.

Cả hai ghé vào quán kem nhỏ, nơi đây khá ít người qua lại. Phần vì bọn họ thích những nơi yên tĩnh, phần vì không muốn mối quan hệ bị công khai. Mặc dù việc đi ăn với nhau giữa các thành viên trong một nhóm là chuyện bình thường nhưng biểu hiện thân mật của hai người lại tố cáo mối quan hệ của bọn họ 'không bình thường' chút nào.

Jung Hoseok bất chấp trời nắng nóng một mực ôm lấy Min Yoongi, mà Min Yoongi không có cách nào cưỡng lại được khi cậu làm aegyo trước mặt anh. Kết quả chính là, dung túng cho cậu thích làm gì thì làm.

- Em định cứ như vậy đấy à? 

-Sao anh?- Jung Hoseok hơi cúi xuống, đặt cằm lên đỉnh đầu Min Yoongi, một tay xoa loạn mái tóc anh, một tay lướt điện thoại.

- Nhất định phải ăn chung một ly kem? 

- Hửm? Em thấy rất tốt.

Min Yoongi nhột nhột, định giãy khỏi vòng tay của cậu nhưng không được, Jung Hoseok như thế lại khỏe hơn anh nhiều, cánh tay chẳng khác nào kìm kẹp chặt anh trước ngực. Đuôi mắt cong lên, đáy mắt ngập mật ngọt, Jung Hoseok sâu sắc cảm nhận được mình đang rất hạnh phúc.

Cậu muốn ở bên cạnh anh như thế này mãi mãi.

___

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro