Chương 10: Thỉnh An

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm trong căn phòng nọ, ánh mặt trời hắt lên các khung cửa sổ chiếu lên chiếc giường. Nhờ đó ta có thể nhìn thấy rõ hai người đang ngủ say. Người có thân hình lớn hơn ôm người nhỏ còn người nhỏ thì rúc vào lòng người lớn hơn tìm hơi ấm. Một khung cảnh thật yên bình.

Phác Chí Mẫn từ lâu đã có thói quen dậy sớm. Mí mắt cậu mở ra nhưng vẫn còn chút mơ màng, đến khi đã định thần thì Chí Mẫn ngạc nhiên mở to mắt, trước mắt cậu là gương mặt vô cùng gần của Trịnh Hạo Thạc. Ngạc nhiên được một lúc lâu cậu mới ý thức được là mình đang nằm gọn trong lòng y, cánh tay y ôm Chí Mẫn có chút siết lại hơn chút. Phác Chí Mẫn không biết có nên nhấc tay Trịnh Hạo Thạc ra khỏi người mình rồi chạy để mặc y ngủ say hay đánh thức y dậy hay không. Suy nghĩ một hồi Phác Chí Mẫn thấy cả hai phương án đều không ổn nên cậu quyết định mặc y ôm mình.

Nằm im trong lòng Trịnh Hạo Thạc, gương mặt y thật gần nên Phác Chí Mẫn có thể nhìn rất rõ. Cậu bắt đầu ngắm ngía và đánh giá gương mặt phu quân mình. Trịnh Hạo Thạc thật sự rất đẹp, đẹp hơn cả ca ca cậu, một nét đẹp rất mạnh mẽ, nam tính. Khi ngủ như này nhìn Trịnh Hạo Thạc có chút hiền lành, không còn sự lạnh lùng thường ngày nữa.

Khi nhìn đến đôi môi mỏng của y, Phác Chí Mẫn lại nhớ đến nụ hôn tối qua mà ửng hồng cả mặt. Nhưng Chí Mẫn càng nhìn lại càng thấy bị thu hút, trong vô thức tay Phác Chí Mẫn đưa lại gần gương mặt của Trịnh Hạo Thạc. Đột nhiên mi mắt y động, cậu hoảng hốt rụt tay lại nhắm mắt giả vờ ngủ say.

Thật ra Trịnh Hạo Thạc đã dậy từ lâu, nhưng y muốn xem cậu sẽ làm gì. Nhếch miệng cười, phi tử của Trịnh Hạo Thạc y thật không biết diễn, có người nào ngủ say nhưng mí mắt lại run lên như này chứ?! Thật là một tiểu ngốc đáng yêu. Không muốn lật tẩy Phác Chí Mẫn đang vờ ngủ kia, y đành phải thức dậy trước vậy.

Bước xuống giường, Trịnh Hạo Thạc gọi các cung nữ đã chờ sẵn ở ngoài vào hầu y. Sau khi thay xong kiện bào màu đen với các hoa văn hình rồng vàng kim lên người. Trịnh Hạo Thạc trở lại là một Đại Thế tử lạnh lùng như bao ngày. Trước khi đi lên triều y nói với các cung nữ:

"Các ngươi cứ để Thế tử phi ngủ một lúc nữa hãy đánh thức." - vừa nói y vừa nhìn con người đang "ngủ say" kia. Ánh nhìn vô cùng ôn nhu nhưng không một ai thấy được.

"Vâng thưa Thế tử"

Trịnh Hạo Thạc sau đó tiêu sái rời đi. Lúc này Phác Chí Mẫn mới yên tâm "thức giấc" xuống giường. Nguyệt Tú lại gần cậu:

"Thiếu gia, nô tì thật có lỗi vì tối qua rời đi mà không báo. Tối qua Thế tử có làm gì người không?" - cô hỏi nhỏ.

"Không có chuyện gì cả. Chúng ta chỉ đơn giản là ngủ chung thôi.' - Chí Mẫn vừa nói vừa rửa mặt.

Nghe vậy cô thở phào một hơi nhẹ nhõm. Cô đưa khăn cho cậu lau mặt vừa nói: " Thiếu gia, người phải đến điện của Nam Hậu để thỉnh an ạ. "

Phác Chí Mẫn ừm nhẹ một tiếng rồi im lặng để cho các cung nữ hậu hạ cho mình. Hôm nay cậu mặc một bộ y phục màu lam nhạt, tóc búi cao một nữa. Nhẹ nhàng và thanh thoát. Các cung nữ ai nấy đều khen cậu hết lời.

Cùng Nguyệt Tú đi đến điện của Nam Hậu. Khi bước vào cửa Phác Chí Mẫn nhìn thấy Nam Hậu ngồi ở giữa điện, hai bên là các phi tần thân phận cao của Hoàng Thượng đang an vị, những người chức vị thấp thì đứng sau các vị phi tần đó. Còn hai ghế trống là dành cho cậu và Lưu Viêm. Có vẻ y vẫn chưa đến. Cậu bước vào giữa điện và hành lễ với Nam Hậu:

"Con Phác Chí Mẫn xin thỉnh an Người."

"Miễn lễ." Nam Hậu Từ Thiên nói. Sau đó Phác Chí Mẫn an tọa trên chiếc ghế dành cho mình. Đúng lúc đó, người muộn nhất đã đến. Thế tử phi Lưu Viêm hôm nay y mặc một bộ y phục màu đỏ được cung nữ của mình dìu vào điện. Mới vào cùng đã diện một màu như thế thật là quá khoa trương, y sợ mọi người không biết y vừa mới thành thân sao?! 

Gương mặt y lộ vẻ khó khăn khi bước đi, dáng đi thì có hơi kỳ lạ. Y cũng đến hành lễ trước Nam Hậu: "Con xin thỉnh an  Người. Thân thể của con có chút đau nhức nên đã đến muộn, mong Người tha tội."

"Được rồi, ngươi an vị đi." Phác Chí Mẫn nhận thấy Nam Hậu nhìn Lưu Viêm có chút lạ, ánh mắt Người có chút tiếu ý.

Khi Lưu Viêm đứng lên cũng cần phải nhờ cung nữ đi theo dìu mình. Lời y nói ai cũng hiểu, ý tứ là tối qua y cùng Nhị Thế tử đồng sàn cộng chẩm nên sáng nay thân thể không khỏe mới trễ như vậy. Người cuối cùng cũng đã yên vị Nam Hậu mới lên tiếng:

"Các ngươi đã là người của Hoàng thất, vì vậy nên cẩn trọng từng cử chỉ lời nói của mình. Đặc biệt là phải luôn tận tâm vì phu quân của mình." Mặc dù lời nói là dạy bảo tất cả những người ở đây nhưng ai cũng biết ý của Nam Hậu là đang nói đến ai.

Tất cả mọi người đều đồng thanh vâng dạ. Sau đó Người nói tiếp:

"Theo tục lệ, đây là hai lễ ta vật tặng hai ngươi."

Nam Hậu vừa dứt lời thì có hai cung nữ đi ra. Trên tay là lễ vật mà Nam Hậu nói đến. Của cậu là một cây quạt màu vàng có lông trắng, đuôi quạt buộc thêm một cây chủy thủ nhỏ cỡ lòng bàn tay có chuôi màu trắng sứ. Của Lưu Viêm lại là hai cây trâm, một cây có hình phượng, cây còn lại có hình dáng bông hoa có đính các viên ngọc đỏ.

Sau khi nhận được lễ vật cả hai người đều quỳ xuống tạ ơn Nam Hậu.

Sau khi buổi thỉnh an kết thúc. Trong lúc cậu đang đi trên hành lang về điện thì Phác Chí Mẫn phát hiện ra hoa viên. Hoa viên trong hoàng cung rất lớn, nhiều loại hoa đẹp quý hiếm nên cậu muốn dạo trong đó một chút. Sau đó Phác Chí Mẫn phải về lại phòng dùng cơm với Trịnh Hạo Thạc.

Hoàn chương 10.


Au: tui viết còn lủng củng với không biết nhiều cổ trang lắm, nên mọi người cứ góp ý nhe 🥰

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro