Part 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Minjeong bước ra khỏi trụ sở WMG thì trời cũng đã tối, đường phố cũng khá vắng vẽ Minjeong đang đứng đợi Ning Ning lái xe đến thì bỗng bị ai đó xô qua một bên, đến khi định thần lại thì chỉ thấy chỗ cô vừa đứng một viên đạn găm xuống đất vẫn còn bốc khói.

Lúc này có 2 người đàn ông mặc vest đen từ một chiếc xe hơi đậu gần đó chạy đến đưa Minjeong quay trở vào trụ sở WMG, đồng thời 5 người đàn ông khác hướng tòa nhà đối diện chạy đi. Dựa theo phương hướng mà viên đạn bay tới thì không khó để xác định vị trí viên đạn được bắn ra là từ tòa nhà 5 tầng đối diện mà bên lan can hình như có người.

Trên sân thượng của tòa nhà đối diện với trụ sở WMG, Ghost một thân trang phục màu đen, mái tóc đen dài tùy ý xoã ra. Ngồi bên lan can sân thượng trên tay là một khẩu súng nhắm dài, nhìn vào ống nhắm Ghost có thể nhìn thấy 5 người đàn ông đang chạy vào trong tòa nhà và chỉ ít phút nữa thôi cửa sân thượng sẽ bậc mở đồng nghĩa với việc mở ra con đường đến với ác ma. Ghost cong lên khóe môi, đôi mắt sáng lên trong bóng đêm tựa như một con sói đang chuẩn bị vồ mồi.

Đúng như mong đợi, chưa đến 1 phút sau cửa sân thượng bậc mở, 5 người đàn ông mặt đồ đen trên tay họ là 5 khẩu súng lục đã lên đạn, họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào Ghost.

"Bỏ súng xuống giơ hai tay lên." Người đàn ông đi đầu hét lên chậm rãi đến gần Ghost. Ghost quay người lại, mái tóc dài đun đưa tán loạn trong gió, đám mây bị gió thổi đi làm lộ ra ánh trăng soi sáng sân thượng, soi sáng nụ cười trên môi Ghost. Đẹp quá! Tựa như một thiên thần. Một thiên thần sa ngã.

Tựa hồ bị nụ cười trên môi Ghost làm cho ngây ngẩn, cả 5 người kia đều đứng hình tại chỗ, tay cầm súng khẽ run. Chúa trời có lẽ ưu ái họ mới để cho họ trước khi chết được nhìn thấy thiên thần. Lần lượt từng phát súng bắn ra, từng người ngã xuống, một phát xuyên tim cũng xem như ra đi nhẹ nhàng.

Bước qua những cái xác nằm la liệt giữa sân thượng Ghost lấy từ túi áo bên trong của một người đàn ông một cái bộ đàm, khẽ ho vài tiếng rồi ấn nút liên lạc:

"Đội trưởng chúng tôi cần tiếp viện."
Tắt máy, Ghost đặt bộ đàm vào tay của người đàn ông đó, nụ cười ngạo nghễ nở trên môi.

"Một lũ ngu ngốc!"

0o0

"Vô dụng, nhiều người như vậy mà ngay cả một tên sát thủ cũng bắt không được vậy mà cũng tự xưng là vệ sĩ giỏi..." Ning Ning đang rất tức giận, ra sức mắng người đàn ông mặc vest đen đang đứng cuối đầu giữa phòng làm việc của Minjeong.

"Được rồi, em đừng la nữa, chị nhứt đầu quá." Minjeong đưa tay xoa xoa thái dương. Ning Ning nói cũng muốn hơn nửa tiếng rồi mà vẫn chưa chịu dừng. Không biết mệt sao? "Em hãy để cho người ta giải thích một chút được không?"

Lúc này Ning Ning mới thôi la hét đi đến ghế sofa rót một ly nước. Nói nhiều làm chi để bây giờ khát nước.

"Xin lỗi Chủ tịch. Khi chúng tôi chạy lên sân thượng chỉ nhìn thấy xác của 5 vệ sĩ còn tên sát thủ thì không thấy đâu cả..."

Nghe Minjeong cho mình giải thích người đó liền lên tiếng xin lỗi.

Nhưng Minjeong dường như không bận tâm lắm bởi vì lúc này tâm trí của cô đã bay ra khỏi phòng, bay đến bên bàn phó thư kí. Qua bức tường kính, Minjeong quan sát Jimin đang cặm cụi đánh máy nhìn người đó phồng má bất mãn vì đánh sai. Một bộ dạng đáng yêu khiến cho Minjeong chỉ muốn chạy đến ngắt cái má đang phồng lên của ai đó thật mạnh. Khóe môi gợi lên nụ cười quỷ dị mà chính Minjeong cũng không hay biết làm cho hai người còn lại không khỏi lạnh người.

"Chủ tịch...Chủ tịch..."

"Hả...sao?" Minjeong lúc này mới hoàn hồn, liếc nhìn người vệ sĩ, khẽ ho khan một cái rồi nói:

"Anh cho người điều tra về tên sát thủ đi. Còn những người đã chết tôi sẽ bồi thường cho gia đình họ thật tốt."

"Vậy tôi đi làm ngay." Người đàn ông khẽ cuối chào Minjeong rồi chạy nhanh ra khỏi phòng.

"Đồ mê gái!" Trong phòng chỉ còn lại hai người, lúc này Ning Ning mới lên tiếng. Cô đương nhiên là biết lúc nãy Minjeong nhìn đắm đuối cái gì.

"Có kẻ đang muốn giết chị đó Minjeong, chị không lo lắng thì thôi đi suốt ngày chỉ lo yêu đương. Em không hiểu Yu Jimin có gì đặc biệt mà chị mới gặp có mấy ngày đã thích cô ta?"

Ning Ning khinh bỉ nhìn bà chị của mình vẫn đang đắm đuối ngắm gái.

"Jiminie điểm nào cũng đặc biệt. FA như em làm sao mà hiểu được." Minjeong trả lời trong khi vẫn đang ngắm nhìn ai đó.

Câm nín. Ning Yi Zhuo không tìm được từ ngữ để phản bác lại nên đành ngậm bồ hòn, ôm cục tức hậm hực ra khỏi phòng.

*ngậm bồ hòn : tức chỉ người ngậm đắng nuốt cay vì quả này có vị rất đắng.

0o0

Tan ca, Jimin đang thu dọn đồ đạt chuẩn bị ra về, dự tính lát nữa sẽ ghé vào tiệm mì hôm trước để ăn tối, nhưng mà người tính không bằng trời tính hay đúng hơn là Jimin tính không bằng Minjeong tính.

Khi Jimin đã bước một chân thang máy thì bị ai đó nắm tay giật ngược về phía sau do bất ngờ nên Jimin chưa kịp chuẩn bị kết quả là mặt cô đập thẳng vào cái nơi mềm mại của người phía sau. "Oa mềm quá" Jimin ngây thơ cảm thán một tiếng, tranh thủ dụi thêm mấy cái mà đâu biết rằng cái người nào đó mặt đã đen như cục than.

Minjeong đen mặt nhìn tên biến thái đang dụi mặt vào ngực mình, tức đến nghiến răng. Không phải là cô không thích mà là ở trước mặt nhiều người như vậy người ta ngại nha. Minjeong đẩy người kia ra, nghiến răng gằn từng tiếng:

"YU JIMIN"

Jimin bị đẩy ra, ngước mặt lên chỉ thấy khuôn mặt của 'Chủ tịch' hai mắt đầy lửa giận trừng mình mà khẽ nuốt khan một cái vội vàng cuối đầu xin lỗi.

"Theo tôi đi ăn tối với đối tác. Cô đi thay tôi uống rượu." Minjeong nói rồi bước thẳng vào thang máy.

Jimin đứng như trời trồng nhìn Minjeong, Ning Ning và 2 đại diện ở công ty đối tác bước vào thang máy mãi đến khi Minjeong quát lên một tiếng thì mới nhanh chóng chạy vào thang máy.

0o0

Khi theo Minjeong ra khỏi nhà hàng thì Jimin đã say bí tỉ. Minjeong đứng đỡ Jimin đợi Ning Ning lái xe tới.

Lên xe Minjeong đỡ Jimin ngồi vào băng ghế sau, để Jimin tựa vào người mình, nhìn người kia vì say rượu mà đã ngủ như chết Minjeong khẽ mỉm cười đầy sủng nịnh. Ning Ning ngồi ở ghế lái nhìn qua gương chiếu hậu mà nổi hết da gà, ở chung với Minjeong hơn mấy năm trời đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Minjeong nở nụ cười dịu dàng như vậy.

"Minjeong unnie bây giờ đi đâu?" Ning Ning lên tiếng hỏi. Dù sao cũng phải đưa Jimin về nhà mà.

"Về nhà chúng ta." Minjeong nói trong khi vẫn còn đang nhìn đắm đuối người trong lòng, bàn tay không ngừng ngắt nhéo cái má phúng phính đỏ hồng vì rượu của ai đó.

0o0

Đỡ Jimin vào phòng của mình, Minjeong quăng Jimin lên chiếc giường kingsize siêu bự của mình, Minjeong suy nghĩ không biết có nên thay đồ cho Jimin không. Nếu để nguyên âu phục đi ngủ sẽ rất khó chịu. Nghĩ một lát rồi Minjeong cũng quyết định giúp Jimin thay đồ.

Cởi chiếc áo sơ mi mà Jimin đang mặc Minjeong kinh ngạc nhìn làn da trắng ngần của Jimin lại có rất nhiều vết sẹo, ở lưng, bụng, ngực, cánh tay đều có những vết sẹo mờ nhạt, đưa tay khẽ chạm lên một vết sẹo trên vai Jimin nước mắt Minjeong đã rơi từ lúc nào.

"Jiminie 12 năm qua đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cậu lại thành ra như vậy?"

0o0

Từng tia nắng sớm len lỏi qua chiếc màng cửa sổ chiếu lên khuôn mặt của kẻ vẫn đang say ngủ khiến người đó phải nhíu mày, mi mắt khẽ động.

Jimin tỉnh dậy cảm thấy đầu mình đau như búa bổ muốn đưa tay lên xoa đầu thì cảm thấy tai trái nặng không nâng lên được, nghiên đầu nhìn qua, ai đó đang gối đầu trên tay cô ngủ ngon lành mà đó cũng không phải chuyện quan trọng, quan trọng hơn là người đó không có mặc quần áo và đang ôm Jimin sát rạt.

"Aaaaaaaaaaaaaa..." Sau một giây sử lí thông tin Jimin kinh hãi la lên thành công đánh thức người nào đó.

Người nào đó bị đánh thức, bực mình cầm nguyên cái gối nằm tống thẳng vào mặt của Jimin.

"Im miệng! Mới sáng sớm đã lên cơn rồi hả? Có im lặng cho tôi ngủ không thì bảo? Đêm qua mệt chết đi được."

Minjeong bất mãn lên tiếng, tên điên nhà cậu mới sáng sớm đã la hét om xòm, có biết tôi mệt lắm không hả? Đỡ cậu lên giường rồi còn phải thay đồ cho cậu nữa tôi mệt đến nỗi đi tắm xong chưa kịp mặc đồ thì mắt đã mở không lên rồi.

Lời nói của Minjeong rất bình thường nhưng khi vào trong tai của Jimin thì lại mang một ý nghĩa khác... Thế là Jimin ngồi thẳng dậy, mắt nghiêm túc nhìn vào mặt Minjeong, hai tay nắm lấy bàn tay người đang ngủ, giọng nói hết sức chân thành:

"Tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô, Chủ tịch."

"HẢ???"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro