Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Scorpius chạm vào má Harry. "Bố," Cậu nhóc nói khẽ, và Harry nhìn lên. Scorpius có vẻ hơi thích thú. "Khóc ở giữa Claridge's không đẹp trai lắm đâu bố ơi?"

"Con thật là," Harry bật cười, và bằng cách nào đó, hắn xoay sở cố đứng thẳng dậy. Giữ cánh tay mình quanh vai Scorpius, sau đó nhìn sang Jamie và chìa bàn tay còn lại về phía nó. "Đến đây, cả hai đứa."

Jamie chạy đến chỗ hắn, và Harry ôm chặt lấy cả đứa nhỏ, ở giữa Phòng đọc sách ở Claridge's, nhưng Harry không quan tâm. Một người phụ nữ trung niên ở dãy bàn bên kia nhìn bọn họ, và quay đầu nói với những bà bạn khác, "Thật là một gia đình đáng yêu."

Gia đình, Harry nghĩ. Họ là một gia đình. Bốn người họ, đủ cả bố cả con - con trai của hắn - đã đoàn tụ với nhau.

Harry nhìn qua đầu Jamie và Scorpius, hắn thấy Draco đang mím môi. Harry không dám nhíu mày sợ lộ nếp nhăn. Hồi cả hai mới hai mươi tuổi, Draco đã sợ hãi trước đống nếp nhăn đó, và Chúa ơi, Harry đột ngột thấy hắn già quá. Draco giữ hai bàn tay quanh cốc nước, cổ tay uốn khúc thành một độ cong thanh lịch. Draco nhìn ba người họ đến gần, hai đứa nhóc mỗi đứa một tay dắt bố nó. Cậu hơi ngả người về phía sau, để bả vai chìm vào lớp vải nhung đỏ rượu. Em ấy vẫn tuyệt đẹp như thế; Harry không thể tin hắn đã để tuột mất Draco.

"Uh, xin chào," Harry nói, tự dưng muốn đá bản thân thật. Gần mười một năm, một tình yêu trọn đời, và tất cả những gì hắn nói chỉ là hai chữ "Xin chào".

"Chào, Harry," Draco nói, giọng anh trầm và hơi khàn.

"Em thế nào...rồi?" Harry dừng lại một lúc, câu hỏi hiện lên trên môi. Hắn nhìn các chàng trai. "Đúng vậy. Chà, nghe vẻ một trong số chúng ta rất mong đợi vụ này."

Lông mày của Draco nhướng lên khi nghe thấy. "Ồ." Anh nhìn Scorpius - không, Jamie - một cái nhìn thấu tỏ. "Tôi thấy hình như Jamie đã báo truyện này cho anh qua Firecall. Tôi hiểu anh sẽ không mời chúng tôi uống trà", Draco khô khan cất lời, Jamie trông có chút xấu hổ.

Harry lắc đầu, một tiếng cười thoát ra. "Không, mặc dù anh khá vui vì mấy đứa nhỏ thay anh làm việc đó. Anh e rằng anh cũng không biết chuyện này đâu." Harry chuyển động tay theo vòng tròn, muốn bao quát những gì xảy ra trước mắt hắn to lớn nhường nào. Tất cả. Anh em sinh đôi. Draco. Bọn họ.

"Vâng tốt thôi." Draco nghịch chiếc nĩa nhỏ cạnh đĩa. "Tôi thì cũng mới biết chuyện thôi." Cái nhìn mà anh dành cho hai đứa con trai vừa bực bội những quá đỗi trìu mến. "Mới là vào tối thứ bảy, thế đấy."

"Phải rồi." Harry ra hiệu với chiếc ghế trước mặt. "Anh có thể ngồi không? Bởi anh là chủ mời tệ hại, và anh đã quên mất lời mời." Nếu hắn không trút gánh nặng cơ thể trên chân đi, hắn sợ đầu gối hắn sẽ khuỵu rạp mất, tuy cú sốc đã phần nào biến mất, đủ để hắn quan sát phần còn lại của căn phòng và nghe thấy những tiếng động nhỏ xung quanh.

Draco nhấc cốc nước, nhấp một ngụm. "Tuỳ anh." Giọng anh có vẻ chán nản, nhưng mắt dán chặt vào gương mặt Harry.

"Đây, của bố nè." Tay Jamie lướt qua khuỷu tay Harry, kéo ghế và đẩy hắn về phía bàn. Bằng cách nào đó, Harry đã ngoan ngoãn phối hợp mà không làm bẽ mặt bản thân trước mặt Chúa, trước các con, và trước người đàn ông từng là bạn đời mười một năm trước. Scorpius từ bên kia bàn mỉm cười với Harry. Merlin, thằng bé trông rất giống Draco. Từng cử chỉ tới cái vuốt tóc duyên dáng. Sao mà Harry không nhận ra cơ chứ?

"Tôi đã gọi trà cho rồi," Draco nói, "Cơ mà tôi nghĩ vẫn nên gọi thêm một ly whisky nếu anh muốn?"

Harry gật đầu cụt lủn, nhìn Draco ra hiệu với người phục vụ.

Draco nói: "Một ly Macallan tuổi đời mười tám năm, cho bạn tôi nhé." Anh liếc nhìn Harry. "Nguyên chất và có lẽ là loại gấp đôi nồng độ."

"Cảm ơn," Harry nói khi người phục vụ đi mất.

Draco nhún vai điềm nhiên. "Tại trông anh như thể cần rượu lắm," Miệng anh cong nên thành cái nhếch mép, và Chúa ơi, Harry nhớ cái điệu bộ khiêu khích đó chết đi được. "Hãy tin tôi, khi tôi nói rằng tôi đã uống hơn tận một ly vào cuối tuần này." Ánh mắt Draco lướt qua hai cậu bé, và Harry nhìn theo. Chúng đang tụm đầu vào nhau, xì xào trên bàn.

"Chúa ơi, lạ quá." Harry chợt nhận ra mình nói hơi lố khi thấy Draco cười.

"Chắc chắn." Draco quay lại nhìn Harry, và Harry cam đoan hắn sẽ đánh mất bản ngã và chết chìm trong cặp mắt xám đó. Chúa biết hắn đã từng như thế đấy. "Vậy thì."

Sau đó, Scorpius ngẩng đầu, lên tiếng với Draco. "Bây giờ bố Harry là Trưởng Ban Thần Sáng. Ba có biết điều đó không, ba ơi?"

"Ba đã nghe rồi," Draco nói qua vành cốc nước, và Harry cảm thấy má mình nóng bừng. "Qua tin đồn và hơn thế."

James cho biết thêm: "Và ba Draco làm ở Harvard. "Nắm giữ một chức vụ." Mũi nó nhăn lại. "Dù chức vụ đó là gì đi chăng nữa."

"Cực kỳ uy tin nữa," Scorpius nói lại. "Đặc biệt là ở tuổi của ba."

Draco cười. "Ba của con không còn là một chàng trai trẻ sáng rọi thông minh như trước đâu."

"Anh lại không thấy thế." Harry nhận ly rượu whisky từ khay, mắt khoá chặt vào Draco. Hắn nhấp một ngụm, cảm nhận vị nóng xâm nhập và chảy cuống cổ họng, tràn vào lồng ngực. Hắn có phần ngỡ ngàng khi trông thấy hai vệt hồng mờ nhạt nổi lên trên gò má Draco.

"Tuy tôi vẫn nằm trong số các phó giáo sư trẻ tuổi," Draco tiếp tục, và Harry khẳng định một điều, Draco đang nhìn cằm chằm vào miệng hắn. Hoặc có thể là một chút mơ tưởng viển vông.

Harry quan sát Draco một lúc. " Thế thì em đã lựa chọn đúng," hắn nói khẽ, bất chợt không khí giữa họ trở nên căng thẳng, ngột ngạt. Harry chửi thầm bản thân. "Ý anh là ..." Hắn cắt ngang, rồi thở dài. "Anh rất vui vì em đã tìm được chỗ đừng ở trường đại học. Yale chắc hẳn khá tốt và tất cả mọi người ở đó cũng thế."

Draco im lặng một lúc lâu, sau đó gật đầu, và Harry bị sốc khi Draco không cáu bẩn như xưa mỗi lần Harry nói điều gì đó vô lý. "Cảm ơn," cuối cùng Draco cũng nói, và Harry ngả lưng vào ghế, càng ngạc nhiên hơn. "Và đúng là như vậy."

"Em định ở lại bao lâu?" Harry nhấp thêm một ngụm rượu whisky. Hắn hy vọng hắn sẽ có thời gian để - hắn không biết nên làm gì đây. Nói chuyện với Draco? Gặp lại? Làm tình ? Hắn dập tắt ý nghĩ cuối cùng đó bằng một lần nhấp rượu khác. Không nên để bộ não ngớ ngẩn của mình bay theo chiều suy nghĩ đen tối đó.

Các chàng trai chăm chú quan sát hai người bố. Draco trông có vẻ hơi khó chịu, tách khỏi khuôn mặt lộ liễu quá thể của Harry. Harry chưa từng che giấu ham muốn với Draco, và cũng không thể làm điều đó. Ít nhất, là không thể sau lần quan hệ đầu tiên của họ. Cứ đợt Harry nhắm mắt lại hắn vẫn nhớ rõ hình ảnh căn phòng thuê ở Quán Ba Cây Chổi, nhìn thấy biểu hiện ngập ngừng trên khuôn mặt Draco.

Cre: Trên ảnh, hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ.

"Sớm thôi." Draco thẳng vai khi xe đẩy trà đến, bánh ngọt, bánh nướng, bánh mì kẹp nhỏ mà người phục vụ đặt lên bàn. Jamie và Scorpius đồng thời với lấy món bánh kem lạnh, và trong một khắc, Harry mường tượng ra cảnh hai đứa nhóc sẽ đấu tay đôi xem ai cắt bánh nhanh nhất. Draco nhấc ấm trà và rót, đổ thêm sữa cho Harry, đúng khẩu vị mà hắn thích. Harry hài lòng một cách kỳ lạ khi nhớ ra. "Scorpius và tôi sẽ dùng khoá cảng trở lại Hoa Kỳ vào chiều mai."

Cre: Cxx_stalla, hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ.

"Gì ạ?" Jamie và Scorpius đồng thanh, và ba của chúng nhìn sang.

"Ba ơi." Giọng điệu của Scorpius nhỏ giọt vì thất vọng. "Con nghĩ Jamie và con muốn dành chút thời gian--"

Anh trai ngắt lời Scorpíu, "Ý của Scorp là, chẳng phải hai bố đã giấu sự tồn tại của bọn con trong suốt mười một năm rồi sao."Jamie nhăn mặt với Draco.. "Thật bất công!"

Harry lấy khăn ăn ra khỏi lòng, nhẹ nhàng đặt nó lên bàn. "Draco và bố cần ra ngoài một chút, hai đứa cứ ăn bánh đi. Nhưng nhớ để lại vài cái không ba con khó chịu lắm đấy." Hắn trao cho chúng một cái nhìn trấn an. "Cứ tin ở bố đây."

Draco khịt mũi, đứng dậy khỏi băng ghế dài và anh chỉnh lại chiếc áo khoác vest của mình. Draco trông thật tuyệt trong bộ quần áo Muggle. "Được thôi, Pot--" Draco dừng lại. "Harry."

Harry không đợi Draco đi theo; hắn quay gót, hy vọng Draco không nhận ra đôi tay run rẩy của mình. Bước chân vào tiền sảnh lát gạch đen trắng, Harry quay đầu ngoái nhìn, để thấy Draco đang đứng cạnh hắn. Harry ngửi thấy mùi nước hoa của anh: chua và nhạt, khiến Harry chỉ muốn nghiêng người, đưa lưỡi dọc theo quai hàm của Draco. Hắn luôn mất kiểm soát mỗi khi ở Draco; không thể kiểm soát được. Suy nghĩ rằng hai đứa con đang chăm chăm nhìn họ là điều duy nhất khiến Harry cố kiềm lại ham muốn. Nhưng chỉ cần hắn chạm vô Draco, Draco chắc chắn sẽ nguyền rủa hai hòn tinh hoàn của hắn mấy.

"Không ngờ là anh chịu để tụi nhỏ trong đó một mình," Draco nói, bước tới chiếc ghế bành da bên cạnh lò sưởi và ngồi xuống. Anh bắt chéo đôi chân dài nhìn hắn, và Harry thoáng thấy chiếc tất màu xám bạc trên mắt cá chân nhỏ.

Harry lấy chiếc ghế bên cạnh và ngồi theo, tấm da kêu cót két theo chuyển động của hắn, Harry đưa mắt nhìn vào lò sưởi trống không, cố gắng ổn định tâm tình. Tim hắn đập rộn vang như cậu học sinh mới biết yêu. "Anh tin chúng hơn là tin tụi mình," Harry nói nhẹ nhàng, không nhận ra cho đến khi Draco nhướng mày nhìn hắn. Harry cảm thấy mặt mình nóng bừng. "Em hiểu ý anh mà."

"Không hẳn đâu," Draco nở nụ cười nhỏ. Anh vén lọn tóc lòa xòa trước mắt ra sau tai. Harry thích mái tóc này, tóc trước trán dài hơn hồi xưa, làm nổi bật khuôn mặt góc cạnh của Draco. Hắn vẫn nhớ xúc cảm khi chạm vào mái tóc ấy, những sợi tóc dày, mềm mượt quấn quanh ngón tay hắn mỗi khi Draco cong người bên dưới Harry, hai chân bám lấy eo Harry. "Harry." Draco nhẹ giọng. "Đừng nói thêm nữa."

"Gì?" Harry chậm rãi chớp mắt. "Anh chưa nói gì mà."

Draco trượt tay qua quần, anh bắt gặp ánh nhìn nóng bỏng Harry . "Anh hiểu ý tôi mà, chúng ta nên thảo luận về hai đứa nhỏ."

Harry gật đầu, biết ơn về một chủ đề mà hắn hiểu sâu, mặc dù nó còn rất mới. "Bây giờ anh thấy không nên tách chúng nó."

Draco thì nói. "Đừng."

"Đừng cái gì cơ?" Harry bối rối - và sửng sốt trước vẻ dữ tợn hiện rõ trên mặt Draco.

"Nếu anh muốn cướp đứa con trai của tôi ..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro