Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Harry rên rỉ trong miệng Draco, và nó thật tuyệt. Em ấy xinh đẹp lộng lẫy. Draco nhìn đôi mắt mở to của Harry, rồi Harry túm lấy Draco đảo ngược vị trí, ấn Draco vào đệm. Draco muốn phản đối, nhưng nhận lại là cái thúc sâu vào trong cách tràng xo bóp mê người của Harry, tất cả những gì Draco có thể làm là quấn đôi chân dài quanh eo Harry và rên rỉ, móng tay cắm sâu vào cánh tay người ở trên.

"Chúa ơi," Draco rên rỉ không dứt, và Harry cười vào cổ Draco, hông hắn lại thúc một cú mạnh bạo.

"Đại loại vậy," Hắn nói, như ngưng thở khi Draco siết chặt vách tràng bằng lực đẩy đặc biệt đó. "Khốn kiếp--"

Draco ôm mặt Harry, đặt nên đó một nụ hôn. Đầu giường đập vào tường phát ra tiếng cót két, hết lần này đến lần khác làm rung chuyển ngọn đèn trên bàn ngủ. "Harry," Draco nói, "Harry, Harry, Harry ..." Anh rên rỉ, và gót chân đập vào cặp mông rắn chắc của Harry.

Bàn tay của Harry trượt lên dương vật Draco, ngón tay quấn quanh nó. "Nào cưng," Harry nói trong tiếng nỉ non của Draco, và Draco thậm chí còn không thèm mắng hắn về cái âu yếm ngu ngốc đó bởi vì - ôi Merlin - anh sợ lắm nếu Harry ngừng làm tình và như vậy khác gì giết chết Draco.

Cơ thể Draco căng cứng, song lòng bàn tay Harry vẫn mơn trớn đỉnh đầu rỉ nước và Draco kêu lên, ưỡn người áp sát Harry khi anh xuất tinh. Harry tiếp tục vuốt ve, phủ lên dương vật Draco lớp tinh dịch nóng ấm cho đến mức người dưới thân không chịu nỗi nữa. Draco nắm lấy tay Harry, đưa lên miệng, và hôn những những ngón tay trơn bóng, le lưỡi ra để tự nếm chính hương vị của mình trên da anh chàng tóc đen.

"Chết tiệt." Harry ôm má Draco, khiến tinh dịch dính vào da và tóc của anh. Hông của Harry thúc liên tục vào mông Draco, nhanh hơn, mạnh hơn. "Anh cần--"

Harry ngửa đầu ra sau, và Draco kìm lòng không nổi, anh chạm vào làn da đỏ ửng, ướt đẫm mồ hôi săn chắc đó. Harry rùng mình vì cái chạm, hông hắn nắc như đóng cọc vào Draco, dương vật cứng như đao đến nỗi Draco cảm tưởng không thể nín nhịn thêm nữa, rồi anh lại rên rỉ, một tiếng thở hổn hển khàn khàn đầy khao khát khiến cho dương vật mềm nhũn của Draco thêm lần nữa trướng đau. Draco dang rộng hai chân, đẩy mạnh hông theo nhịp điệu của Harry.

"Harry,"

Đó là tất cả những gì Harry cần. Hắn chửi thề, thúc mạnh vào Draco nhiều bận nữa trước khi bắn ra, mí mắt rung lên theo nhịp độ hông rung lắc. Draco ngã lưng vào gối, thở hổn hển. Anh có thể cảm nhận được hạt giống của Harry lấp đầy bên trong, chậm rãi rỉ ra khi Harry rút ra và gục xuống bên cạnh Draco, thở hổn hển.

"Chúa ơi," Cuối cùng Harry nói.

"Chúng ta luôn giỏi mảng này," Draco lẩm bẩm, để cho cánh tay Harry áp vào ngực mình, Draco không muốn lùi lại.

Harry tựa cằm lên vai Draco. Hắn hôn lên làn da đó, nhẹ nhàng, gần như tôn kính. "Chúng ta sẽ có cả đêm."

Draco cử động, quay lại và mặt đối mặt với Harry. Để ngón tay mình lần theo xương quai hàm người kia. "Còn bọn trẻ."

"Ron và Hermione sẽ trông chúng" Harry quay đầu, hôn đầu từng khớp ngón tay của Draco. "Suốt đêm."

"Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ mắc nợ Weasley đến vậy," Draco nói khẽ. Ngầm thừa nhận là anh không thoải mái lắm với điều đó.

Harry nghiêng người về phía Draco. "Anh sẽ hôn em thêm nữa," hắn nghiêm nghị nói. "Chỉ để em biết."

Draco không phản đối. Thực ra là đáp lại.

Rốt cuộc, bọn họ có cả một đêm để làm tình.

***

Khi Harry thức dậy vào sáng hôm sau, Draco đã dậy rồi. Hay đúng hơn, anh ấy đang thức và ngồi ở mép giường, quần áo khép hờ, với chiếc áo sơ mi nhàu nhĩ trên tay.

"Draco," Harry ngái ngủ gọi, vươn tay để đầu ngón tay lướt dọc theo phần hõm trên xương sống Draco. Những vết hôn bầm tím và trầy xước khắp da, khiến Harry cảm thấy có chút tội lỗi. Chúng biến mất khi Draco tránh khỏi sự cái động chạm và đứng dậy, luồn tay vào áo, không nhìn Harry.

"Draco." Harry ngồi dậy, đột nhiên nhận ra điều gì đó không ổn. "Chuyện gì thế?"

Draco lắc đầu, đ tới cửa sổ nhìn xuống con phố bên dưới. Ánh nắng ban mai chiếu vào mái tóc vàng của anh, sưởi ấm làn da nhợt nhạt. "Đây không phải là một ý tưởng ​​hay," Draco thốt ra.

Harry lăn khỏi giường, không thèm mặc quần. "Đấy chỉ hợp với anh thôi." Hắn cẩn thận và hơi ngập ngừng bước về phía Draco. Dựa vào kinh nghiệm, mỗi lần Draco trong tâm trạng này thì hắn cần phải hành xử một cách thận trọng. Đau đớn thay, Draco như vậy quá dễ tấn công người khác.

"Anh là đồ ngốc, Potter," Draco nói, giọng nói có chút chua xót. "Anh nghĩ chuyện này sẽ kết thúc như thế nào? Là khiến tôi từ bỏ mọi thứ để phục tùng anh?"

"Anh không nghĩ--"

Sau đó, Draco quay lại, đôi mắt ánh nước. "Tôi sẽ không bao giờ làm thế."

Harry im lặng hồi lâu, lấy lại bình tĩnh trước phản ứng phòng thủ tức của người thương. Một cái hố sâu hoắm, sợ hãi đang hình thành bên trong hắn. "Chúng ta có thể giải quyết vấn đề này," Hắn nói chậm rãi. "Anh muốn em-"

"Anh chỉ muốn." Draco cài cúc áo sơ mi. "Anh chỉ muốn một thanh niên hai mươi mốt tuổi đã rời bỏ anh--"

Harry nắm lấy cánh tay của Draco. "Anh muốn em," hắn khẳng định chắc nịch.

Draco giật bắn người. Đôi mắt ánh lên đầy dữ dội và sáng rực. "Đừng nói vậy nữa," Draco rít lên. "Anh không có ý đó."

"Vẫn như mọi khi, em lại bắt đầu tỏ ra vô lý." Harry cáu kỉnh nhấn mạnh. "Và cường điệu quá thể."

Draco mở to mắt. Anh bước khỏi phòng trước khi Harry kịp ngăn lại, và vào thời điểm Harry đi đến cầu thang, anh có thể nghe thấy tiếng cửa đóng sầm. Harry chửi thề, ngồi xuống bậc trên cùng cầu thang, tay ôm đầu. Anh không biết chuyện gì vừa xảy ra, nhưng anh hẳn đã phá hỏng việc gì đó mà không thể sữa chữa.

Lần nữa.

***

Khi Scorpius và Jamie trở lại nhà Rose trước bữa trưa, cậu nhóc không biết mình đang mong đợi điều gì, nhưng chính xác không phải hình ảnh ba ngồi buồn bã trong bếp với một tách trà, một đĩa bánh quy sô cô la và tờ báo. Cùng hàng loạt vết bầm tím nhỏ trên mép cổ áo.

"Chuyện gì đã xảy ra thế ạ?" Scorpius hỏi, đánh rơi cây chổi của mình - thực ra là chổi của Jamie - nhanh chóng băng qua bếp để nhìn vào cổ người ba đang bối rối.

Draco gạt tay Scorpius ra. "Con đang làm gì vậy?"

"Bố Harry có làm ba đau sao ạ?" Scorpius vén vài lọn tóc của Draco ra sau. "Ba bị bầm tím rồi."

Một vệt đỏ bừng lan tràn trên mặt Draco, kéo xuống tận cổ. "Ồ. Không. Chỉ lỡ chút thôi." Rồi lại cầm tờ báo giấy lên, mỗi khi thế, hình tượng Draco thường dùng, ám chỉ rằng đừng làm phiền ba nữa, nhóc, nhưng Scorpius không thể để yên được.

Cậu ngồi đối diện với ba, và chờ đợi.

Tờ báo hạ xuống lần nữa. "Con muốn gì?" Draco mệt mỏi hỏi. "Và anh trai con đâu?"

"Trong nhà vệ sinh ạ." Scorpius nói. "Sáng nay anh ấy uống quá nhiều nước bí ngô. Bố Harry đâu ạ?"

Draco gấp tờ giấy, đặt nó sang một bên. "Chắc là ở Bộ ."

Scorpius suy ngẫm về câu nói. Cậu không hiểu hết chuyện gì đang xảy ra, vì vậy cậu cho cách tiếp cận trực tiếp sẽ khiến ba bị sốc và nói cho cậu nghe điều gì đó hữu ích. "Tối hôm qua hai người quan hệ tình dục sao ạ?"

Cha cậu gần như bị sặc khi uống trà. "Scorpius."

"Vậy là có sao ạ?" Scorpius lấy một chiếc bánh quy từ đĩa của ba mình. Ba thậm chí còn không phản đối, mà điều đó nghĩa là không có một dấu hiệu tốt.

"Vậy con biết gì về tình dục?" Draco khéo léo xử lý vấn đề. Scorpius rất ấn tượng.

Scorp nhìn Draco thích thú. "Pip là bạn thân nhất của con, ba nhớ không?"

Ba cậu hừ một tiếng. "Ba nghĩ ba nên thảo luận với Blaise khi chúng ta về nhà."

Dạ dày của Scorpius trùng xuống."Ồ." Cậu và Jamie đã rất chắc chắn rằng mọi thứ đang đi theo chiều tốt đẹp nhưng cách cha Draco nói câu cuối cùng rõ ràng khiến cậu thật chán chường, như thể đó là cú chốt hạ màn.

Draco nhìn con trai. "Phải rồi ngày mai chúng ta vẫn sẽ về. Ba đã đặt trước Khoá Cảng cho chúng ta, nếu con nhớ."

"Chỉ là-- con nghĩ, chúng ta nghĩ, với tất cả mọi thứ -" Nước mắt bắt đầu hình thành trong mắt Scorpius và cậu nhóc giận dữ lau chúng. Bây giờ không phải lúc cậu khóc lóc như một đứa trẻ, trên tất cả mọi thứ, nhưng cậu vẫn buồn, vẫn thất vọng thảm hại.

Đầu Draco đặt lại tờ báo. "Chà, nước mắt sẽ rất hữu ích trong chuyện cổ tích, nhưng không phải đời thực."

Scorpius chống lại thôi thúc muốn hét vào mặt ba mình. Cậu biết hét lên cũng không thay đổi được gì."Vâng, thưa ba."

Draco đặt tờ báo xuống. Giọng anh nhẹ nhàng hơn, có lẽ còn nhuốm màu tiếc nuối. "Ba xin lỗi vì thông báo bất ngờ như thế. Chúng ta sẽ bàn chuyện này sau khi về nhà, đích đến mà chúng ta chắc chắn sẽ đặt chân vào ngày mai."

Scorpius đẩy ghế ra khỏi bàn và đứng dậy. "Trong trường hợp đó, con có thể gói ghém đồ đạc của mình không?" Anh nỏi với vẻ mặt càng ít cảm xúc càng tốt.

Scorp tiếp tục đứng đó, mặt lạnh tanh, đợi ba kiểm tra mình một lượt. Cuối cùng khi ba gật đầu, rồi Scorpius quay gót rời khỏi phòng, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.

***

Và như vậy mọi chuyện đã chấm hết như cái cách nó vừa mới chớm nở, Draco và Harry đứng đối diện nhau, cách nhau vài bước chân trong tiền sảnh của ngôi nhà trên Đường Noel. Chỉ khác ở chỗ, thời điểm này mấy đứa con của họ đã mười hai tuổi và chúng biết những gì đang xảy ra. Chúng bám chặt lấy nhau, mắt đỏ hoe, mệt mỏi vì khóc đến nỗi không còn nước mắt để rơi thêm.

Draco quay đi chỗ khác, để Jamie thì thầm vào tai Scorpius. Anh không muốn nghe những gì bọn trẻ nói. Giơ tay kiểm tra đồng hồ một lần nữa. Họ vẫn còn mười phút trước khi đi, nhưng anh thà đi nửa giờ trước còn hơn.

Harry tì vai vào cánh cửa bếp, tay đút túi quần. Môi mím chặt, hắn quan sát hai đứa con trai của mình. Scorpius tách khỏi Jamie và lao tới Harry, cánh tay gầy guộc, xương xẩu quấn quanh cổ hắn. Harry cúi xuống ôm con và giữ nguyên như vậy trong vài giây.

Jamie ngại ngùng liếc nhìn Draco. "Tạm biệt, ba" Nó nói. "Ba gửi lời chào tới ông bà ngoại giúp con. Và đừng quên về giàn hoa hồng - nó cần được sửa ở tầng hai nếu không sẽ bị đổ."

Draco gật đầu, lần thứ năm hứa sẽ xem đống hoa đấy. Anh ngạc nhiên khi Jamie bất ngờ ôm chầm lấy mình, vòng tay qua người và thì thầm vào áo anh. "Con sẽ nhớ ba lắm, ba ơi."

Draco lúng túng và vuốt tóc Jamie. Có gì đó trong tim anh phồng lên, như thể nó sắp vỡ tung đến nơi. Giờ đây anh không dám đối diện với Harry, người vẫn đang ôm Scorpius.

"Ba sẽ nhớ con, Jamie, nhưng sẽ không lâu đâu," Draco hứa. "Con sẽ trở lại Hogwarts và sau đó chúng ta sẽ gặp nhau vào lễ Giáng sinh." Như Draco nói, giọng nói thật trống rỗng. Giáng sinh còn rất xa so với tháng 8, ngay cả đối với một người trưởng thành.

Jamie siết chặt cái ôm một rồi nhẹ nhàng tách ra, lùi lại. Harry và Scorpius vẫn chưa giữ nguyên trạng thái. Draco thở dài. Rõ ràng anh phải là người chủ trì diễn biến chứ không phải bất lực như này. "Được rồi. Đến lúc rồi. Scorpius, đừng quên cặp của con. Mau đến lấy Floo để chúng ta có đủ thời gian cho các thủ tục trước khi đi lấy Khoá Cảng ."

Draco nắm nhẹ tay Scorpius và điều chỉnh chiếc cặp ở hông trái cho cậu. Anh có thể làm được. Anh phải đối mặt với những điều tội tệ hơn.

Bên lò sưởi, Draco ném bột vào và hô lớn, "Heathrow, chuyến bay phù thuỷ khởi hành." Quay lại nửa vời và vẫy tay hờ hững chào tạm biệt James và Harry, Scorpius bước vào Floo.

Draco ném bột và nối gót cậu con trai út. Anh không nhìn lại.

Anh quá sợ trái tim mình sẽ tan vỡ.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro