Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Và Harry nghe hiểu hàm ý của Draco. Chết tiệt. "Không." Harry lắc đầu, và giơ tay lên, dừng lại trước khi chạm vào bàn tay đang nắm chặt của Draco. "Tất cả những gì anh muốn nó, chỉ đơn giản là hai đứa nhỏ cần một tuần hoặc lâu hơn trước khi nói lời chia tay. Chỉ vậy thôi."

Draco thả lỏng vai. "Ồ."

"Anh sẽ không cướp Scorpius khỏi em đâu," Harry mềm mỏng. "Cũng không cấm Jamie gặp em. Chúng là con của em. Em đã bế chúng. Anh cũng không phải là tên ngốc to xác."

"Ai mà biết được," Draco thì thầm, nhưng anh lại mỉm cười nhẹ. "Mong anh nhớ lại rằng ai đã phải trải qua chín tháng địa ngục."

Harry khịt mũi. "Ạnh không bao giờ quên. Tiếng rên rỉ đau đớn khi em đạt 21 tuần thật đáng sợ."

Draco đặt tay lên bụng, những ngón tay vuốt nhẹ chiếc áo khoác vest. "Hẳn là anh đã cân nhắc chuyện đó khi anh đưa tôi lên giường để rồi có cặp song sinh."

"Đó không phải là một quyết định tỉnh táo cho lắm." Harry cố nén cười vì hắn vẫn không rõ Draco lém lỉnh nhường nào. "Ít nhất về việc có cặp song sinh. Anh vẫn nhớ mọi chuyện diễn ra như thế nào."

"Hmm." Miệng Draco giật giật. "Với tần xuất chúng ta lăn giường như thế, đó là việc không thể tránh khỏi." Lông nheo anh nhíu lại rồi lại nhướng lên. "Còn chưa đề cập đến cái tôi siêu bực của anh đâu."

Harry cười với Draco. "Một Potter tinh trùng thượng não, cưng ạ."

Draco nhìn quanh tiền sảnh, rõ ràng rất cáu kỉnh. "Làm ơn tế nhị một chút đi."

"Luôn luôn." Harry rướn người về phía trước, chống khuỷu tay lên đầu gối. "Ở lại với bọn anh đi."

Lần đầu tiên, Draco giật mình. "Gì?"

Harry đan các ngón tay vào nhau. "Bọn anh vẫn ở ngôi nhà trên Đường Noel, để trống phòng làm việc của em. Em có nhớ nó gần thư viện như thế nào không?"

"Ồ," là tất cả những gì Draco nói.

Harry không thể ngăn mình lại. "Chỉ đơn giản là anh thấy như vậy sẽ tốt cho các con, đúng không? Chúng sẽ ở bên nhau cả ngày, và không ai cần lo lắng rằng phải đón đưa chúng giữa Mayfair và Islington." Hắn nao núng. "Anh phải làm việc cả ngày, thế nên anh sẽ không làm phiền em đâu. Jamie được tự do chạy đến Hang Sóc và nhà của Ron, Hermione trong kỳ nghỉ. Với lại, em cũng biết Scorpius sẽ được chào đón mà, thằng bé đã ở đó được gần ba tuần rồi. "

Trong giây lát, hắn tin chắc câu trả lời của Draco sẽ là không. Chúa ơi, bất cứ ai tỉnh táo khi nghe thế sẽ nói vậy. Harry biết chứ. Và với cách họ nhìn nhau, Harry sẽ không trách bản thân hắn vì dám nói điều mạo hiểm như thế. Nhưng Harry muốn vậy, muốn rất nhiều, không chỉ cho bản thân mà còn cho hai đứa con đang ăn bánh nướng ở trỏng và cho gia đình nhỏ kỳ lạ đã được gắn kết lại với nhau.

Sau cùng, Draco khẽ gật đầu. Một cách thận trọng. "Có lẽ anh nói đúng," Anh nói. "Hai thằng bé..."

"Phải." Harry quay đầu nhìn về phía phòng đọc sách. "Hai đứa nó nói đúng, em biết đấy. Chúng ta đã tách chúng quá lâu - hai ta không thể tách bọn nhỏ được đâu."

Vẻ đau khổ lướt qua khuôn mặt Draco, rất nhanh nét mặt anh trở nên điềm tĩnh trở lại. "Vậy thì, chỉ sáu tháng thôi, sáu tháng nghỉ, hoặc một hợp đồng lố bịch nhận nuôi con xuyên Đại Tây Dương."

"Không," Harry nói. "Chúng ta không có quyền quyết định. Hai đứa nó có cuộc sống riêng nhưng từng đứa sẽ đâu về đấy sớm thôi. Hơn nữa ta sẽ phải tìm  cách để bọn nhỏ trở thành một phần của nhau trong đời. Và của chúng ta nữa. " Hắn cố gắng để bắt lấy mắt của Draco. "Bắt đầu từ tuần này luôn, em đồng ý chứ?"

"Tôi có vài nghiên cứu cần làm," Draco nói, né tránh câu hỏi. "Tôi thà dành thời gian ở đây, bây giờ còn hơn là nghe hai đứa nhỏ phàn nàn, chứ đừng nói đến việc dùng Floo."

Một làn sóng nhẹ nhõm dìu dịu trong lòng Harry. "Vậy, câu trả lời là có rồi."

Draco gật đầu cụt lủn. "Đúng." Vặn cúc áo vét giữa các đầu ngón tay một lúc, rồi nhìn Harry. "Anh đã chăm sóc thằng bé rất tốt." Draco nói. "James."

Harry cười nhạt. "Cảm ơn. Nó là một đứa trẻ ngoan. Và Scorpius cũng vậy."

"Tôi biết." Draco nhoẻn miệng cười. "Tuy được ông bà chiều chuộng khủng khiếp. Ông bà của hai đứa, tôi cho là vậy, gần đây Jamie được nếm trải nên nó thích lắm."

"Chính xác." Harry đứng dậy và chìa tay cho Draco. "Chúng ta nên đi thông báo cho hai chú chó nhỏ cái nhỉ? Chắc chẳn chúng nó sẽ vui lắm đấy."

Ngón tay Draco quập quanh ngón tay Harry, Harry suýt nữa ngừng thở vì được tiếp xúc với xúc cảm ấm áp bất chợt. Draco đẩy người tách khỏi ghế, giữ thăng bằng bằng người Harry. "Nếu chúng ăn bánh nướng của tôi, anh sẽ có trong tay hai đứa con đấy. Mãi mãi."

Harry bật cười. Bông chốc hắn thấy hạnh phúc hơn cả.

Có lẽ hắn không nên nghĩ về chuyện đó quá nhiều.

***

Thật kỳ lạ khi trở về ngôi nhà này. Draco biết Harry đang dõi theo mình, anh đưa tay lướt dọc theo hoạ tiết sọc xám nhạt của tiền sảnh. Draco bất ngờ, Harry thế mà để nguyên nó suốt ngần ấy năm. Họ có một thời cãi vã rất dữ dội về vấn đề chọn nội thất, Harry muốn một màu đỏ sặc sỡ, thế nên có mấy bận đóng sầm cửa hét toáng lên. Một nụ cười hiện ở khoé môi khi Draco nhớ về chiến thắng của mình.

Tụi nhỏ đã chạy ùa lên cầu thang, hành lý của cả Scorp và Jamie đều nẩy trên các bậc thang. Draco dừng lại ở phòng khách, nhìn vào trong. Đồ đạc đã thay đổi. Có chết anh cũng không chọn cái sofa đó; nó quá to so với không gian phòng, nhưng Harry lại thích nằm ườn trên ghế với tờ báo mỗi sáng cuối tuần và ngủ gật. Cái ghế này hiển nhiên đã mua để đáp ứng sở thích đó. Lò sưởi treo đầy những bức ảnh của người nhà Weasleyvà con cháu của bọn h . Draco bước gần hơn, nhận ra vài bạn học. Anh cầm tấm ảnh cô em họ Luna - đứa nhóc thứ hai đã bị che đi, cảm ơn Chúa - và hai đứa con sinh đôi tóc bạch kim của con bé. Rồi anh nhìn qua Harry.

"Rõ ràng là nó tồn tại trong gen Malfoy," Harry cười nói. "Đó là Lorcan và Lysander. Bây giờ hai đứa gần bốn tuổi."

"Thời gian trôi thật nhanh," Draco lẩm bẩm, đặt bức ảnh trở lại giữa các khung hình. Rồi quay lại và ánh mắt rơi vào chiếc ghế bập bênh, chắc chắn và đủ rộng để chứa hai người, mặt ghế và lưng được bọc da. "Ồ." Draco bước tới, lướt trên lớp gỗ bóng của cánh tay ghế. Chiếc ghế phát ra tiếng kêu dưới sự đụng chạm vào của anh, và Draco không thể ngăn mình ngồi vào đó. Khẽ nhắm mắt lại ngả người ra sau, một lần, hai lần, cổ họng nghẹn ứ khi kí ức về những đêm mất ngủ kéo tới, cả anh và Harry đều ngồi ở đây, vừa cho tụi nhỏ ăn vừa đung đưa, xoa dịu chúng, vuốt ve cái bụng no căng để tiêu hóa thức ăn cho hai đứa.

Khi Draco ngẩng lên lần nữa, đôi mắt của Harry đang dán chặt vào anh. Draco lướt phần ghế trống bên cạnh. Cảm giác mềm mại của da ghế, anh nhàn nhạt nói. "Anh đã giữ nó lại".

Harry gật đầu. "Jamie thích nó." Hắn bước tới ngồi cạnh Draco, vai hắn áp vào vai Draco. Nó thoải mái một cách lạ lẫm. "Rất nhiều đêm anh nằm đây với em sau khi ..." Harry trầm ngâm một lúc, rồi thở dài. Hắn không nhìn Draco. "Không ai trong chúng ta ngủ ngon."

Draco muốn kể lể cho Harry nghe rằng anh cũng đã vật lộn khó khăn như thế nào. Anh đơn độc một mình, tại một đất nước xa lạ với một đứa con nhỏ. Anh cứ thế, với nỗi mong mỏi rằng mỗi khi tiếng Floo réo rắt vang lên, Harry sẽ tới đưa hai ba con về nhà - nhưng đổi lại chỉ là cha mẹ, Pansy, Blaise bước ra ngoài, trái tim anh sẽ lại tan vỡ một chút theo từng bước đi của họ.

Thay vào đó, anh để mắt mình rơi vào dãy giải thưởng nhỏ trên tủ đối diện. Harry nhìn theo ánh mắt của Draco và sau đó cười khúc khích.

"Đó là của Jamie." Trước cái nhìn khó hiểu của Draco, hắn giải thích. "Từ khi học cấp 1. Thằng bé luôn đứng đầu lớp về môn toán."

Draco đứng dậy đi tới tủ, nghiên cứu những chiếc cúp nhỏ và chiếc huy chương có khắc tên Jamie và năm đạt giải thưởng . "Anh đã gửi thằng bé đến trường Muggle."

"Đúng thế." Harry giờ đã ở sau lưng anh, Draco kìm nén cơn run rẩy khi hơi thở ấm áp của đối phương phả vào gáy. Harry với tay, cầm lên một chiếc huy chương. "Chiếc huy chương này niềm tự hào, niềm vui của thằng bé năm hồi lớp 3."

"Bóng đá hả?" Draco nói, kinh hoàng. "Thật sao, Harry." Anh quay lại nhìn Harry, khoảng cách gần đến nỗi Draco chỉ cần vươn tay và kéo hắn vào nụ hôn chậm rãi, nồng cháy.

Đấy là rơi vào trường hợp Draco muốn làm thế. Nhưng anh chắc chắn không muôn.

"Không thể tin được anh cho nó học với dân Muggles," Draco nói, dẫu biết điều đó làm Harry khó chịu.

Miệng của Harry hơi trễ xuống, nhưng Draco không cắn câu. Hoàn toàn. "Anh cho rằng em cho Scorpius học ở nhà."

"Chỉ năm đầu tiên thôi," Draco thừa nhận. "Ở học viện phù thủy Concord có cấp tiểu học."

"Concord?" Harry nhíu mày. "Anh tưởng em làm ở Harvard. Không phải Boston sao?"

Draco chộp chiếc huy chương bóng đá của Jamie từ tay Harry, xoay nó giữa các ngón tay. "Gần đó thôi, Harvard ở Cambridge. Tôi sống ở Concord với mẹ và cha." Cách Harry che giấu sự rụt rè khiến Draco khá ấn tượng; nếu Draco không hiểu rõ hắn như lòng bàn tay, anh cũng sẽ chẳng nhận ra đâu.

"À, dĩ nhiên rồi." Harry đút tay vào túi quần, làm hỏng hoàn toàn hình dáng bộ vest. "Cha mẹ em thế nào rồi?"

"Cảm ơn." Draco cười nhạt trước sự khó chịu của Harry. "Tất nhiên mẹ tôi vẫn rất tình cảm."

Mặt Harry rạng rỡ. Hắn khá có cảm tình với Narcissa; chính Lucius, người mà hắn hùng hồn tuyên bố là không thể chịu đựng nổi, nhưng thành thật mà nói, Draco ngờ rằng, Harry và cha thích sự thù hằn lẫn nhau của cả hai. Nó tạo cho họ một bầu không khí gắn kết mà gò bó khó chịu. "Bà ấy vẫn làm vườn sao?"

Draco thở dài. "Mẹ ấy, là một nữ phù thuỷ cầm kéo cắt tỉa, một liên minh công lý bảo vệ cho những cái cây tội nghiệp khỏi cộng đồng, cứu Concord khỏi tá bụi hoa hồng mọc um tùm."

Harry bật cười, một tiếng cười ấm áp và tuyệt vời khiến Draco rùng mình. "Em đã đọc truyện tranh của Scorpius chưa?"

"Không thể không đọc," Draco lẩm bẩm, đặt huy chương của Jamie về giá. "Đống chết tiệt đó nằm la liệt khắp nơi, và thằng bé rất được cha tôi khuyến khích--"

"Gì thế?"

Draco ngạc nhiên nhìn Harry. "Ồ. Tôi cho rằng anh không biết đâu. Cha có chung sở thích với Scorpius khi thằng bé còn nhỏ. Tôi cho rằng ông ấy phải chịu toàn bộ trách nhiệm cho giai đoạn trưởng thành lố bịch này của Scorpius, nhưng ông ấy cũng ủng hộ việc vẽ tranh của Scorpius, vì vậy ..."

"Anh thấy nó rồi," Harry nói. "Thằng bé giỏi lắm."

Draco cười trìu mến, lắc đầu. Cả tá tranh vẽ, nào là đồ vật rồi tới con người, đều được dán khắp nơi khắp nhà ở Concord. Từ cha mẹ đến anh đều không chịu nổi nên phải bắt Scorpius gỡ chúng xuống. "Tôi có niềm tin mãnh liệt lắm đấy, lượng thời gian thằng bé chĩa cái mũi vào cuốn sổ vẽ. Mặc dù tiến độ học bùa chú của Scorp sẽ bị ảnh hưởng trong năm nay vì khoản đó."

"Phải để Jamie giúp rồi. Nó đứng đầu lớp về bùa chú và lịch sử phép thuật, nhưng lại dở ẹc về độc dược."

"Đáng buồn thay, em trai thằng bé cũng vậy," Draco thừa nhận. "Severus sẽ khủng hoảng lắm đây."

Harry cười toe toét, và Draco không thể rời mắt khỏi hắn. Ánh mắt của Harry hướng về môi Draco. Hơi thở Draco ngưng trệ khi trông thấy Harry cúi người thấp hơn nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro