Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Draco dành bữa trưa vui vẻ bên dì Andromeda, em họ Teddy và cặp song sinh đính kèm, và điều đó khiến dì và đứa cháu họ của anh rất vui. Đã nhiều năm kể từ khi Teddy và Scorpius gặp nhau, và Draco không khỏi tự hỏi Andromeda đã sẽ giải thích vụ cặp song sinh với anh như thế nào, vì người em họ tóc xanh của Draco dường như chẳng mảy may bối rối khi họ đến. Teddy Lupin luôn là một đứa trẻ phi thường, dù ở tuổi mười bốn thì điều đó cũng không thay đổi.

Nói chung, nếu ở hoàn cảnh khác, tuần này sẽ là một tuần thật tuyệt vời, sẽ là một chuyến đi thú vị sau hồi ức tồi tệ gần đây. Nhưng giờ đây, Draco ở đây, ăn bận giản dị với chiếc quần dài màu xám mềm và chiếc áo sơ mi sọc xanh. Scorpius đã cố thuyết phục rằng ba nó trông thật đẹp bằng đôi mắt của mình, lúng túng chờ đợi Harry lấy rượu và quà cho Molly.

Draco gõ lên phần gỗ cứng đặc của ống khói, sau đó dùng ngón tay rây một ít bột Floo lên, ngắm nhìn nó lấp lánh nhỏ giọt theo chuyển động. Draco thổi bay nó khỏi đầu ngón tay. Anh không biết mình đang làm gì ở đây nữa; một khắc, mọi thứ diễn ra theo chiều hướng rất tự nhiên, rất bình thường. Nhưng kế đó Draco lại chẳng thở được trước sự ngạc nhiên của Harry và cảm gáic quen thuộc mà ngôi nhà này mang lại.

Thật vui khi nhìn tụi nhỏ tề tựu bên nhau, hai mặt của của một đồng xu, hai mảnh ghép cùng một câu đố. Draco quan sát chúng nô đùa, chạy nhảy với nhau, nhưng bọn nhóc lại yên lặng khi gần gũi, vai kề vai.

Scorpius ngồi vẽ trên cuốn sổ và Jamie đọc to số liệu thống kê về Quidditch hoặc, cùng nhau nằm ườn trên sàn nghe WWN. Cách hai đứa nhỏ chạm tới trái tim Draco, cách tụi nhóc ở bên nhau, những đứa con của anh. Draco biết trong thâm tâm anh không thể chia cắt chúng  dù nỗ lực ra sao. Không cần biết chúng có sống cạnh nhau hay không. Chúng luôn gắn liền theo một cách nội tại nào đó, và đằng sau sự khám phá mới mẻ này, không ai có thể tước bỏ sự trọn vẹn hoàn mỹ từ một cặp sinh đôi. Một sự toàn vẹn từ khi mới sinh thành.

Lảng tránh chủ đề đó, Draco băn khoăn về sự tiếp đón của gia đình Weasley. Sau ngần ấy năm, Draco vẫn không nghĩ anh sẽ được chào đón tại ngôi nhà của Weasley, mặc dù có một số mối quan hệ chung với tư cách là ba của con Harry. Khi anh và Harry ở bên nhau, Draco luôn viện cớ để không đến ăn những bữa tối chủ nhật mà Harry yêu thích. Đầu tiên là mang thai, sau đó là trẻ sơ sinh. 

Thời điểm đó, Draco luôn trong trạng thái không ổn định, khi mà xâm phạm vào ngôi nhà của một gia đình đã mất người thân trong chiến tranh, chưa kể đến việc Molly Weasley đã giết dì anh và cả việc cha Draco đã đồng ý để Chúa tể Hắc Ám điểu khiển Weaselette (Ginny). Draco chưa từng hiểu rõ. Nhưng mấu chốt của vấn đề là, hồi đó anh luôn lo lắng phản ứng của họ đối với một người như Draco và việc đó có thể làm tổn thương Harry ra sao.

Còn giờ Draco quan tâm đến bản thân hơn. Thật trẻ con khi lo lắng như thế. Anh không nên nhạy cảm như vậy. Đó chỉ là một bữa tối với một gia đình mà anh quen biết đôi chút, và lũ trẻ muốn Draco đến. Mấy đứa nhỏ đều rất thích Rose, nếu khoảng thời gian bọn nhóc dành cho nhau là một dấu hiệu nào đó. Scorpius đã lên tiếng về việc Rose và Jamie đến thăm họ ở Concord, Draco không biết liệu thần kinh của anh và cha mẹ có thể chịu đựng được hay không, nhưng anh sẵn sàng thử.

Dù vậy, Draco vẫn muốn viện lý do để tối nay không phải đi. Anh muốn có một bữa tối yên tĩnh, đọc những cuốn sách mới mua ở hiệu sách cổ trên phố Coptic. Tiếc là không thể được, đơn giản là Draco không thể. Sẽ quá mất lịch sự nếu trốn đi giờ này, trong khi mọi người đã được thông báo là anh sẽ đến. Phải không?

Đang lúc Draco sẵn sàng bỏ chạy thì Harry xuất hiện ở ngưỡng cửa, tung ba chai rượu và một chiếc túi vải nhỏ trong tay. Draco nhận lấy món đồ từ hắn, chiếc túi bị bung ra và cuộn len trắng ngà mịn rơi xuống tấm ván sẫm màu của sàn nhà. Draco cúi người nhặt nó lên. "Đến để khuyến khích à, Potter?"

Nhưng khi chạm vào Drao ngạc nhiên bởi sự mềm mại. "Đó là len Vicuña," Harry nói. "Anh đã mua nó tại hội nghị ở Arequipe. Anh nghĩ bác Molly muốn làm một gì đó mới mẻ."

Draco gật đầu, chu đáo phết, không giống Harry mà anh từng biết. Thời khắc này, khi cầm trong tay cuộn sợi len nhẹ tênh như không trọng lượng, Draco nhận ra rằng Harry đã trưởng thành. Hắn là một người đàn ông và cũng là một người đàn ông khác với chàng trai mà Draco biết ngày xưa.

" Chúng ta từng là những cậu thiếu niên". Draco nghĩ.

Harry chuyển tay cầm chai rượu để để lấy bột Floo cho Draco. "Đây, anh đi trước."

Draco gật đầu, ngửi thấy mùi hương tơar ra từ Harry, hương thơm nam tính,  ấm áp, có một chút gì đó tươi mới khó tả của Harry. Cơ thể Draco run lên, ký ức cũ mèm lấn át bao nỗ lực tuyệt vọng mà bản thân cố vượt qua suốt tuần nay chỉ vì không muốn nhận thêm bất cứ tổn thương nào nữa. Harry đứng rất gần và Draco muốn. Nhưng không thể được.

Draco bước sang một bên để cho Harry tiếp cận dễ hơn, và va vào Harry cũng đang bước sang. Harry cười với anh. "Em không định trốn chứ, Draco?"

Draco lắc đầu. Giọng không hơn một lời thì thầm là bao. "Tôi không mơ về việc đó. Nhưng nếu tôi làm vậy thì anh có đuổi theo tôi không?" Những lời chưa nói này lơ lửng trong không khí giữa họ.

Harry mở miệng rồi lại ngậm lại. Tiếng tích tắc của đồng hồ nơi hành lang họ đang đứng bỗng kêu to lạ thường.

"Có." Harry nói sau một lúc lâu, và mắt vẫn không rời khỏi Draco. "Luôn luôn."

Harry ném một nhúm bột Floo, bột bùng nổ thành ngọn lửa xanh, và bước vào lò sưởi.

"Hang Sóc."

Draco đi theo Harry, tự hỏi mình đang làm cái quái gì vậy. Sau một cảm giác quay cuồng, anh bước ra khỏi lò sưởi bằng đá phiến và bước vào căn bếp ấm áp và lôi cuốn. Một vài phép thuật nấu ăn đang được dử dụng, tiếng hò hét vui vẻ của lũ trẻ rượt đuổi vang vọng khắp ngôi nhà.

Người đầu tiên Draco nhìn thấy là Molly Weasley. Bây giờ bà ấy lớn tuổi hơn, mái tóc xoăn màu gừng giờ đã lấm tấm mấy sợ bạc, nhưng bà vẫn như những gì Draco nhớ. Molly quay lưng lại với vị khách mới đến, chăm chú vào cuốn sách nấu ăn, cây đũa phép giơ lên, trong khi một cái nồi bốc hơi trên bếp đặt cạnh bà. Gương mặt tập trung cao độ lộ rõ ​​vẻ ngạc nhiên khi bắt gặp anh. "Draco, con đến rồi."

Bà bước tới giang rộng vòng tay đón chào. Draco quan sát cánh tay đó thả xuống, có lẽ không chắc liệu anh có đáp lại hay không. Cũng hợp tình hợp lí thôi, bọn họ gặp gỡ nhau khá ít, cũng như sự khó xử trước sự khăng khăng gặp mặt của Harry từ mấy năm trước, anh nghĩ làm vậy cũng được. Draco cười một cách thân thiện nhất có thể. "Xin chào, bác  Weasley. Cảm ơn bác rất nhiều vì đã chăm sóc những đứa con nghịch ngợm của con. Bác thật tốt."

Đôi mắt của bà sáng lên, lần nữa cánh tay rộng mở, và Draco để mình được kéo vào cái ôm ấm áp. "Chào mừng con đến với Hang Sóc. Bác rất vui vì con đã đến. Mấy đứa con của con thật đáng yêu."

"Con sẽ mang mấy thứ này ra ngoài cho bác Arthur," Harry nói từ góc bếp. "Bác ấy còn yêu thỏ không?"

"Giống hệt ông Gilderoy Lockhart," Giọng Weasley phát ra gần hơn. và Draco không thể nhìn thấy gì vì bị ống tay áo của Molly chắn ngang tầm nhìn. "Bác chưa thấy một người đàn ông nào lại bị ám ảnh bởi một cái vặn nút chai đến vậy."

"Ôi, Chúa ơi, đừng nhắc với con về Lockhart." Harry rên rỉ "Gã đàn ông ấy thật đáng sợ mà ."

Bà Weasley véo má Draco khi thả anh ra. "Có nhưng cậu ấy khá điển trai," Bà nói qua vai. "Bác sẽ không đuổi cậu ấy ra khỏi giường vì ăn vụng bánh vạc đâu."

Weasley lắp bắp phản đối khi Harry cười. "Má, thế là không đúng. Không phải trước bữa ăn tối và trước mặt bọn trẻ." Cánh cửa đóng sầm lại sau lưng Harry, để Draco một mình với gia đình Weasleys. Anh lo lắng một cách kỳ lạ.

"Má có cháu, Ron," Bà Weasley nói, hăng hái vung đũa phép vào cái rây chứa đầy rau cải và làm khô nó. "Có nghĩa là con hẳn phải biết má đang nói về điều gì."

Ron chỉ biết rên rỉ. "Má ơi."

Khi Draco nhìn lên, toàn cảnh Ron đang dựa vào tủ bên cạnh, tay cầm ly rượu đập vào mắt anh. Nếu không sai, đối phương trưởng thành hơn nhiều sau lần cuối Draco nhìn thấy ; Weasley cứng cáp với nhiều cơ bắp và có lẽ gợi ý nhỏ nhất là do những lần độn thổ khi lần đầu làm cha.

"Malfoy," Ron nói, nâng ly chào.

"Hullo, Weasley," Draco nói. Quá khứ, Ron đã không chấp nhận mối quan hệ trong giữa anh và Harry. Anh ấy dành toàn bộ thời gian để phàn nàn rằng Harry đã mắc một sai lầm lớn; anh ấy có lẽ đã biến ngày Draco bỏ đi thành một ngày nghỉ không chính thức.

Đôi mắt Weasley lướt qua khuôn mặt và trang phục của Draco. "Harry nói cậu đến từ Boston. Tôi đoán bọn trẻ để gặp nhau trại Quidditch."

"Không sai." Draco hắng giọng. "Nói về trại hè, tôi nghe nói Rose là một Truy Thủ xuất sắc. Mấy đứa nhóc không ngừng nhắc chiến thắng của con bé trong giải đấu cuối cùng của họ."

Weasley gật đầu lần nữa, một nụ cười hếch nhẹ trên môi. "Con bé giống dì của nó, Rosie rất giống."

"Số liệu thống kê ngày một tốt dần theo năm, phải không?" Draco hỏi, nhớ lại nỗi thất vọng mà mối quan hệ của Harry với anh gây cho toàn giới phù thủy, chỉ kém phần nào so với mối quan hệ ngắn ngủi của Ginny với Katie Bell. "Vài năm trước, tôi thấy cô ấy và đội Harpies ở Canberra. Phong độ của cô ấy rất xuất sắc. Tôi đoán cô ấy đã ghi phân nửa số điểm suốt trận đấu. Và tất nhiên, đó là World Cup hai năm trước. Nước Anh chỉ có thể tự trách mình, nhưng cô ấy thật tuyệt vời. "

Lúc này, Ron cười rạng rỡ. "Đúng vậy, Ginny chơi rất tốt. Cuối cùng con bé cũng cũng nghĩ đến việc thử làm huấn luyện viên, nhưng tôi thấy chuyện đó còn lâu mới xảy ra. Nếu Moira đạt được mục tiêu, có lẽ mọi chuyện sẽ thay đổi. Cô ấy muốn cả hai sớm lập gia đình."

"Má thích cô gái đó," Molly nói vọng từ bếp.

Ron đảo mắt. "Má, má luôn thích những người cho má thêm cháu bồng." Nói rồi anh ấy lại nhìn Draco. "Thế, cậu có muốn uống chút rượu không?"

Draco chấp nhận chiếc ly với lòng biết ơn, họ bắt đầu thảo luận về cuộc thi Quidditch tại Anh và bảng xếp hạng quốc tế. Cuộc trò chuyện đã đủ hấp dẫn để không ai thấy Harry trở lại phòng. Draco hơi bất ngờ khi thấy Harry đã dõi theo bọn họ được một lúc.

Harry gật đầu với Weasley, nở nụ cười rạng ngời với Draco, dường như khiến anh ngưng thở. "Anh có thể lấy nó được không?"

Draco nhìn chằm chằm vào ly rượu một lúc mới chợt nhận ra tay mình vẫn ôm bó len nhỏ. "Ồ dĩ nhiên rồi." Đưa chiếc túi ra cho Harry.

Bàn tay Harry chạm nhẹ tay Draco khi hắn nhận lấy. Ánh mắt cả hai va một lúc lâu trước khi tay họ buông ra. "Đúng rồi" Harry nói, "Anh còn phải đưa cái này cho Molly."

Mắt Weasley đảo qua lại giữa hai người kia, một cái nhíu mày hiện lên trên trên vầng trán nhợt nhạt và tàn nhang của anh ta. Draco uống nốt số rượu còn lại trong ly. Chỉ cần kiên trì qua bữa tối, sau đó có thể viện lý do và rời đi. Khi Harry thong thả đi trao quà, Draco thề là anh không để ý đến cặp mông của hắn đâu.

Bà Weasley ré lên lên hạnh phúc và Draco uống cạn ly rượu. Weasley rót đầy ly trước khi Draco kịp hỏi thêm, khuôn mặt không có biểu cảm, và Draco biết mình đã bị lừa. Draco thế mà vẫn còn thích Harry chết tiệt Potter, và tới cả Ron Weasley cũng biết điều đó. Anh uống một ngụm rượu khác. Mình khốn nạn thật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro