Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


***

Ron đang ở trong bếp với Hermione, rửa bát đĩa trong bồn rửa. Và Harry bước vào với ba chiếc ly rượu cạn trên ngón tay. Hắn để bác Molly và Arthur trong phòng khách với Percy và Audrey đang mang thai. George, Angelina thì ở ngoài với lũ trẻ cùng mấy cái chiếc chổi cũ bị bỏ xó ở trong kho ngoài vườn.

Harry đặt ly lên bàn, và một mái tóc vàng trắng trong buổi chiều tà đập vào mắt hắn qua tấm kính gợn sóng của ô cửa sổ. Đầu Draco ngả ra sau, Draco cười tươi rói nhìn hai đứa con cưỡi chổi bay khiến Harry như mất hết hồn vía. Draco đẹp, vẫn đẹp như vậy, và không ai có thể thế chỗ anh trong lòng hắn. Harry biết chứ. Hắn thậm chí không thèm quan tâm liệu điều đó có làm hắn thảm hại và khốn khổ hơn không.

"Bồ tèo," Ron nói từ phía sau, và Harry không rời mắt khỏi Draco dù nửa phút. Khi Draco khen cú lộn nhào táo bạo đến nực cười của Jamie, khiến tim Harry quặn thắt - và thực sự, đáng ra thằng bé không nên ngồi và cưỡi chổi như thế, bởi mắt cá chân bị bong gân của nó vẫn đang quấn băng gạc và đắp miếng thuốc có mùi cỏ thi. Đứa nhóc nghịch ngợm này.

"Hử?" Harry giật mình khi Jamie suýt va vào Fred tám tuổi. "George đang nghĩ cái quái gì vậy?"

"Không có gì thay đổi, phải không?" Giọng Ron nhẹ nhàng nhưng rõ ràng.

Harry quay lại. "Gì?"

"Ý mình là với bồ và cậu ấy." Ron ra hiệu, tay nâng ly rượu hướng ra ngoài cửa sổ. Anh chàng không chạm mắt với Harry mà tập trung quan sát vào khung cảnh bên ngoài.

"Ồ." Harry cảm thấy má mình nóng. Hắn liếc nhìn Hermione. Cô nàng bận lau tay trên chiếc khăn trà và cũng đang nhìn mấy đứa nhỏ. Harry đưa luồn tay qua tóc. "Em ấy là ba của các con mình, Ron."

"Mmmm. Chỉ có vậy thôi sao?" Ron nhấp ngụm rượu, tiếp tục xem trận đấu như thể bọn họ đang thảo luận về Quidditch chứ không phải chuyện trọng đại của cuộc đời Harry.

Harry không trả lời, không hồi âm ngay tức thì, và rồi hắn thở dài. "Không. Không phải đâu." Đôi mắt hơi nóng ran ửng đỏ, và cổ họng Harry nghẹn lại. Hắn nuốt nước bọt. "Bồ biết mà."

Ron chạm ánh mắt với Harry. "Mình biết. Nhưng mình nghĩ điều quan trọng hơn là chính bản thân bồ phải biết điều đó. Ý là, đúng thế, cậu ấy là Malfoy, nhưng cậu ấy luôn là người đặc biệt, anh bạn."

"Mình biết." Harry đã biết chứ, biết từ cái giây phút hắn lăn giường cùng Draco, cái năm khủng khiếp hậu chiến tranh. Mọi thứ thật hỗn loạn, cùng với một Potter quá đỗi cô đơn. Và rồi hắn bắt gặp Draco đang uống rượu ở quán rượu vào tối thứ Bảy - một mình, vừa đau khổ vừa sợ hãi, khi anh đề nghị mời Harry uống một ly, Harry đã đồng ý. Cái bắt tay này hắn không từ chối. Bọn họ thức dậy trong tình trạng quấn quýt vào sáng hôm sau, cũng phả mất ba năm Draco mới trốn chạy và rời bỏ hắn, rời bỏ họ.

"Bồ đã nói cho cậu ấy biết chưa?" Ron hỏi, và sự nghiêm túc âm thầm len lỏi khiến Harry đau đáu. "Vì cậu ấy là ba của con bồ và tất cả."

Harry chà mạnh vết ố trên cửa sổ, làm nó nhòe và bẩn nhiều hơn. "Mình không nghĩ làm vậy là sẽ tốt. Dù sao thì mình phải nói cái quái gì giờ?" Tông giọng Harry ngân cao hơn, cảm giác tức giận âm ỉ trong đó. "Nhân tiện, mình yêu ẻm, đồ khốn nạn? Dẫu rằng em ấy đã chạy trốn khỏi mình suốt mười một năm đứa con còn lại của mình?"

"Ừ. Bồ cứ nói thế với cậu ấy đi, và điều đó sẽ không tốt chút nào. Gryffindor đề thế thôi." Ron nắm chặt cẳng tay của Harry, và Harry chợt nhớ cậu bạn thân nhất hắn là người mạnh mẽ như thế nào. "Bồ sẽ không tha thứ cho bản thân nếu bồ không nói, bồ biết mà."

Harry cảm thấy mặt mình nhăn lại. Cuộc chiến dần tàn lụi."Mình yêu Draco, Ron."

"Biết mà," Ron khẽ bảo. "Mình luôn biết, dù mình đau lòng khi phải thừa nhận. Bây giờ chúng ta đã là người lớn rồi, mình hiểu điều đó bất thường như thế nào."

"Uh." Harry khoanh tay. Quay đầu ngoái nhìn Hermione, lúc này đang đứng cạnh chồng cô, cánh tay cô lướt qua tay hắn. Cô ấy nghe hết câu chuyện rồi.

"Cậu ấy cũng yêu bồ, Harry," Hermione nói. "Mình thấy nó khi cậu ấy nhìn bồ. Nó giống hệt ánh mắt Ron nhìn tớ."

Cả hai dường như nghĩ câu nói này sẽ giúp vấn đề dễ giải quyết hơn. Nhưng không. Chuyện đó càng khó gấp đôi. Harry lại nhìn ra ngoài cửa sổ. "Chỉ là có quá nhiều nỗi đe doạ." hắn thì thầm.

Hermione nắm lấy tay cậu bạn thân, dùng lực vừa đủ mà siết chặt lại. "Thế thì càng thêm lý do để bồ dũng cảm hơn."

Họ im lặng một lúc, rồi Harry thở dài thườn thượt. "Mình đoán vậy." Hắn nghĩ hắn đã hoàn thành công việc tỏ vẻ dũng cảm, nhưng thực chất cũng chỉ chút đỉnh.

"Ra ngoài đó," Ron nói một cách cộc cằn. "Nói chuyện với cậu ấy, làm làm bất cứ điều gì cần làm." Anh ta nhìn nhanh sang Hermione. "Tối nay để chúng mình trông bọn trẻ."

Harry muốn cười, nhưng không thể. " Bồ đang đề nghị trông trẻ để mình ngủ với Draco Malfoy à?"

Ron nhún vai. "Chắc mình phải làm quen với việc đó thôi." Sau đó, anh chàng cười toe toét, một nụ cười rạng rỡ. "Cố gắng đừng để cậu ấy nổi điên nữa, bồ tèo. Để hai người ở ngoài kia là đủ sức rồi."

Harry không phản bác nổi với câu nói đó.

"Đi đi," Hermione nói, và đẩy Harry về phía cửa. Cô cười. "Chúc vui vẻ."

"Thật là," Harry nói. "Mình cảm tưởng quả bóng của mình đang nằm im trên đĩa bạc sau khi được nướng chín vậy."

Hermione nhún vai. "Ngay từ đầu, bồ đã chọn Draco. Hãy coi đó là màn dạo đầu."

"Bồ là một người phụ nữ xấu xa," Harry nói. "Bồ có nhận thấy thế không?"

Hermione mở cửa ra vườn một cách đầy kỳ vọng. "Harry. Đừng có hèn nhát đó nhé."

Với một tiếng thở dài, Harry nhún vai và bước ra ngoài .

***

Draco chưa dám tin vào mắt, Scorpius thế mà lại bay giỏi hơn những đứa trẻ nhà Weasley. Hoặc Draco sẽ tin - dù gì Scorpius vẫn khéo léo lắm khi dùng chổi. Tuy nhiên, nó làm Draco hài lòng vô cùng. Tương tác giữa cặp song sinh cũng vậy. Jamie điều khiển chổi không tốt như em trai, nhưng thằng nhóc bay với niềm đam mê mà Scorpius không có, uỷ thác hoàn toàn và thích thú lao về phía trước. Hai đứa nhỏ phối hợp ăn ý với nhau, gần như có thể đoán trước được động thái của đối phương.

Nhìn hai đứa con như này làm Draco thấy tội lỗi cực kỳ vì đã chia cắt chúng. Draco nghĩ đó không phải một trong những khoảnh khắc tuyệt vời giữa anh và Harry. Nhưng vào thời điểm đó cả hai còn quá non nớt và ngu ngốc; phải chăng tụi họ phải trưởng thành để nhận ra những gì cả hai đã làm với con cái.

Và cả chính bản thân nữa, tâm trí phản bội của Draco thì thầm bổ sung.

"Hey," Harry nói từ phía sau, Draco giật thót quay lại. Harry ở đó, tay đút vào túi quần jean, cạp quần kéo trễ xuống thấp hơn mức nên mặc. Draco chống lại cơn thôi thúc vô lý áp miệng vào bộ ngực lúa mạch giữa lớp vải sơ mi denim và chiếc áo phông màu ô liu sẫm của Harry. Cố không nhìn đường gân hình chữ V ở cổ, khoe xương quai xanh hoàn hảo của Harry. Draco có thể nhớ chính xác giây phút bản thân liếm và hôn làn da tuyệt đẹp đó. Draco lục lại trí nhớ, cậu nhớ không nhầm lần đó Harry bị trói, nhưng cũng không ngăn được hắn vặn vẹo và ưỡn hông vào giữa cặp đùi trần của Draco.

"Chúng ta có thể nói chuyện không?" Harry hỏi khi thấy Draco không trả lời.

Draco khẽ hắng giọng. "Về chuyện gì?"

"Cứ nói thôi." Harry nói. "Anh vẫn chưa biết chúng ta cần nói gì vì chúng ta chưa từng thử qua."

"Ồ." Trái tim Draco chùng xuống. Kiểu nói chuyện đó. Anh đã tuyệt vọng nghĩ rằng có thể tránh được, nhưng có lẽ đó là một giấc mơ xa vời. Rồi Draco nhìn lại trận đấu Quidditch đang diễn ra phía sau họ. "Không phải ở đây."

Harry gật đầu. "Chúng ta nên vào phòng làm việc của bác Arthur. Nơi đó riêng tư hơn một chút."

Draco muốn nói không. Anh không thể đi. Thay vào đó, lại nhún một vai, bày ra vẻ thờ ơ buồn chán nhất có thể. "Được thôi."

Draco đi theo Harry rẽ vào góc khuất của Hang Sóc, liếc nhìn hai cậu con trai trên không trung, bước vào căn nhà kho cũ xiêu vẹo cạnh sân vườn. Draco nhăn mặt khi gỗ vụn của cánh cửa rơi trên đầu ngón tay. Kinh tởm. Anh kín đáo bôi lên đường may ống quần của mình.

Bên trong nhà kho khá tối và mát mẻ. Có một bàn làm việc dọc theo bức tường được bao phủ bởi các đống thiết bị điện tử Muggle hỏng hóc. Draco có thể nhận ra mảnh vỡ của chiếc máy nướng bánh mì, đài Radio, máy đánh trứng trong nhà bếp và nội thất của chiếc máy tính xách tay. Draco cho rằng bản thân nên sợ hãi khi biết mấy đống đồ cũ này là gì, nhưng lại nghĩ, phù thủy ở Hoa Kỳ không hề bị phân biệt đối xử hay tách biệt với dân Muggle, điều mà cha anh vẫn không mấy hài lòng, dẫu rằng ông cũng kết thân với vài người bạn Máu Lai.

Draco ngồi xuống chiếc ghế đẩu ọp ẹp cạnh bàn làm việc và nhìn lên Harry. "Vậy chúng ta phải nói về gì đây, Potter?"

"Anh không biết, Malfoy." Harry vẫn đứng đó, hai tay đút túi quần. "Có thể vì hai đứa con trai chúng ta gặp nhau theo cách nào đó, và chúng ta phải giải quyết các vấn đề tồn đọng." Rồi hắn dừng lại một lúc, bất chợt Draco sợ hãi về những gì Harry sắp nói. "Hoặc chúng ta nên nói về sự thật rằng anh yêu em."

Draco nhìn Harry trân trân. "Gì cơ?"

"Em nghe anh nói rồi đấy thây." Harry không hề nao núng hay rời mắt khỏi khuôn mặt của Draco, điều này hoàn toàn khiến Draco hoang mang. "Anh yêu em."

"Anh không thể. Chúng ta không nên đâu, Harry. Đã mười một năm rồi--"

"Anh biết," Harry nói. "Và anh vẫn luôn yêu em. Anh không bao giờ ngừng yêu em hết."

Sau đó, Draco đứng dậy, quay lưng lại với Harry, tim đập thình thịch. Vừa tức giận vừa sợ hãi, anh không biết nên làm gì hay nói gì. Draco đưa tay vuốt tóc, mặc kệ nếu tóc dính bụi gỗ. "Anh không thể nói những điều như vậy. Không phải bây giờ. Không bao giờ được."

"Em không thể cấm anh nói vậy chỉ vì em không thích." Draco nhớ rất rõ là Harry có bộ hàm cứng như đá vậy. "Anh cũng không thích, nhưng đó là sự thật và anh không thể giả vờ như anh không còn yêu em."

Draco lấy tay chặn miệng, thở ra một cách nặng nhọc. Anh lắc đầu. "Không."

Harry nghiêng đầu. "Không gì?"

"Đồ Gryffindor đần độn." Draco bỏ tay xuống, nó đang run rẩy. "Đồ Gryffindor đần độn, đần độn."

"Tại sao không?" Harry tiến lại gần, và Draco muốn chạy, muốn Apparate( Độn Thổ), muốn làm gì đó khác ngoài đứng tồng ngồng ở đây như một tên ngu. "Anh không gặp ai cả. Scorpius đã nói với em rồi chứ?"

Vào lúc đó, tự dưng Draco thấy khó chịu với đứa con trai thích xen vào chuyện của mình ghê gớm. Thật đấy. Anh ghét như vậy. "Tất nhiên là thằng bé đã nói rồi." Anh lườm Harry. "Tuy nhiên, anh--"

"Anh đã chia tay Penelope hai ngày trước." Harry bước thêm một bước nữa, và Draco đèn nén cơn run rẩy khi thấy Harry đưa tay, đặt lên hông Draco. "Bởi vì anh nhận ra anh vẫn còn tình cảm với em."

"Tình cảm?" Draco chế giễu, nhưng giọng nói run rẩy ở cuối, dịu đi khi Harry kéo anh lại gần hơn. "Harry--"

"Yên lặng chút nào, anh là một tên Gryffindor đần độn," Harry thì thầm, rồi miệng hắn chạm vào môi Draco.

Draco đẩy hắn ra. "Ngừng lại." Anh tránh Harry, lùi ra xa tạo ra một khoảng cách phù hợp giữa hai người. "Anh mất trí rồi."

Harry vén tóc ra khỏi mặt. Trên má ửng hồng vì rượu và mắt hắn xanh hơn Draco nhớ. "Anh không mất trí đâu. Mọi người đều biết chúng ta không dám thừa nhận tình cảm, Draco."

Cơn hoảng loạn tràn qua Draco. "Tôi không hiểu anh đang nói gì."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro