1.4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

• Снежинки

• Không Segg.

‐ ‐ - - - -

Cái thời tiết khắc nghiệt bao trùm hành tinh này đã được vài kỷ Hổ Phách bởi di chứng của khối u vạn giới. Suốt bề dày lịch sử sống trong cùng cực, sự giúp đỡ của những người hùng, tuy không nhớ rõ tên tuổi nhưng thứ họ để lại sau chuyến đi có ý nghĩa lớn lao hơn bao giờ hết. Họ chính là Khách Vô Danh mang sứ mệnh Khai Phá.

Lớp tuyết bám trụ trên con đường này chưa từng biến mất, thật may mắn không có trận bão tuyến lạnh thấu xương nào bất chợt gửi chào đón họ. Bước chân in hằn lún trên cánh đồng tuyết ngoại thành, vài gốc cây chết cóng cằn cỗi trơ trụi hay với mấy cái xác quái vật từ Rãnh Nứt cô độc dựa vào vách núi.

Vùi mặt vào chiếc khăn len vì lạnh, Welt nắm lấy tay em đút vào trong túi áo của chú, dù không đáng kể nhưng sự quan tâm ấy vẫn lan tỏa sự ấm áp tới lồng ngực Minkyo. Em tủm tỉm giấu nụ cười ngại ngùng dưới lớp khăn quàng cổ. Sự chú ý của người đàn ông ấy đặt lên đôi tai đỏ ửng của em, ngón tay chai sạn của chú đan vào, mân mê làn da mềm mại của bé con.

Cả nhóm tới khu hành chính Belobog, đội thiết vệ bờm bạc được cử đến đón tiếp. Cảnh sắc vẫn vậy, thứ duy nhất thay đổi nhanh nhất không phải thứ gì mang tầm vĩ mô mà là bởi tình cảm con người.

Đội tàu bước vào pháo đài Qlipoth, nơi nổi tiếng với sự hùng vĩ và là trung tâm chỉ huy của Đấng Bảo Vệ Tối Cao. Bên trong, không khí tràn ngập sự uy nghiêm và trang trọng. Những bức tường được trang trí bằng các bức tranh văn hóa lịch sử, tạo nên một khung cảnh vừa thần bí vừa hùng tráng.

Bronya, như thường lệ đang bận rộn với công việc quản lý điều hành. Tuy nhiên, khi thấy đội tàu đến, cô lập tức rời khỏi ghế rồi bước tới đón tiếp họ với phong thái niềm nở nhưng không kém phần uy nghiêm và chững chạc. Cô mỉm cười, ánh mắt tràn đầy sự thân thiện ấm áp.

"Các bạn, chào mừng trở lại với Belobog" - Bronya nói, giọng nói của cô đầy sự mời gọi chân thành.

"Vừa hay chúng tôi đang tổ chức lễ hội, thật mong mọi người sẽ có trải nghiệm thật vui tại nơi này."

"Cảm ơn sự đón tiếp của cô, Bronya" - Himeko mỉm cười.

"Caelus, March 7th nếu không phiền hai người có thể đi một chuyến xuống khu tầng dưới một chuyến giúp Seele không? Công việc bảo an của "Lửa Ngầm" gần đây thiếu kha khá nhân lực để chuẩn bị cho lễ hội. Yên tâm rằng các bạn sẽ có phần thưởng hậu hĩnh." - Bronya đề xuất ủy thác với một chút khẩn cầu.

"Không thành vấn đề!" - Caelus với March 7th đồng thanh.

"Minkyo, chuyên môn của cậu thiên hướng về mảng tài chính, quỹ tiền tệ. Bảo tàng lịch sử sau khi chuộc lại đồ từ ICP vào lần trước đã mở cửa trở lại sau một tháng tu sửa trang thiết bị và đón tiếp nhiều đợt du khách mới.

Mong cậu có thể cùng Pela tìm ra hướng đi tốt nhất để bảo toàn cũng như lan rộng văn hoá. Đời sống tinh thần cũng ảnh hưởng đến sự phát triển của Belobog " - Bronya tiếp lời.

"Tôi sẽ làm trong khả năng" - Minkyo gật đầu chấp thuận. Miễn là có tiền, em sẵn lòng bán sức mình cho tư bản.

"Cô Himeko và ngài Welt, hai người sau khi nghỉ ngơi có thể quay lại đây bất cứ khi nào. Tôi cũng có vài đề xuất hợp tác với Khách Vô Danh"

Song, họ rời pháo đài đi thẳng tới khách sạn Goethe làm thủ tục nhận phòng. Bây giờ trời đã gần tối, Minkyo sắp xếp hành lý gọn gàng sau đó em thay bộ đồ giữ nhiệt thoải mái, em nằm trên chiếc giường cuộn mình trong chăn.

Từ phòng kế bên phát ra tiếng la hét "Có ma!" và cả tiếng bước chân chạy vội vã kéo dài tới tận cuối hành lang, có vẻ là của tiếp tân khách sạn. Cảnh tượng gì mà deja vu đến nỗi quen thuộc...

"Caelus, cậu ta lại trốn trong tủ quần áo hù dọa nữa rồi"

Máy sưởi ở đây tiện ích thật suýt chút nữa em đã ngủ quá giấc. Đánh thức Minkyo đang lim dim bằng chất giọng trầm lãnh đạm. - "Minkyo, dậy ăn tối thôi"

Bé con rời cuộn chăn bông ra mở cửa, chú Welt mang xe đẩy thức ăn của khách sạn tới. - "Chú vào đi ạ"

"Dậy rồi sao? Còn mệt lắm không?" - Welt hôn trán em, hỏi han tình trạng sức khỏe.

"Em ngủ một giấc cảm thấy đỡ hơn lúc sáng rồi, chú đừng quá lo" - Em dụi vào lòng chú như bé mèo con.

"Tôi với mọi người nhắn tin trong nhóm chat. Em không trả lời, có lẽ khi đó em đang ngủ nên không gọi. Mọi người đã đi ăn tối xong cả"

Người đàn ông trung niên xếp thức ăn nóng hổi lên bàn. Còn có món súp, rất tốt với người đang bị ốm là em.

"Vất vả cho chú rồi, em sẽ ăn thật ngon" - Cong khóe môi, Minkyo lấp đầy dạ dày bằng những món ăn ngon.

Welt nhẹ nhàng đặt Minkyo lên giường, cảm nhận được sự ấm nóng từ trán em. Nhìn thấy Minkyo trong tình trạng như vậy, Welt không khỏi lo lắng. Chú nhanh chóng bưng một chậu nước ấm giặt khăn, cẩn thận lau sạch cơ thể của em.

"Chú~" - Minkyo gọi, giọng yếu ớt với gương mặt đỏ ửng. Không biết là do sốt hay vì xấu hổ khi Welt lau kỹ từng chỗ trên cơ thể, kể cả những vị trí nhạy cảm nữa.

"Hm?" - Welt dịu dàng đáp lại, không ngừng việc của mình.

"Chú yêu em nhiều hong?" - Minkyo hỏi, mắt lấp lánh nhìn Welt khi đang cài hàng cúc áo bộ đồ ngủ thêu hình Pom-Pom ưa thích của em.

"Rất nhiều" - Welt trả lời, giọng nói ấm áp chân thành, chú không thể nào giấu được tình cảm quyến luyến dành cho Minkyo. Thấy em mỉm cười, Welt cúi xuống hôn nhẹ lên trán, như một lời hứa rằng mình sẽ luôn ở bên chăm sóc và bảo vệ bé con.

Đồng hồ treo tường kêu tích tắc, kim giờ kim phút chỉ hiện tại đã vào chín rưỡi tối. Welt cho em uống thuốc hạ sốt mà Caelus xin được từ phòng khám của Natasha.

Xong xuôi, Welt ngồi dựa lưng vào thành giường đọc tài liệu nghiên cứu. Minkyo ngồi trong lòng chú, dòm xem chú đọc mấy bản kỹ thuật thiết kế mecha khiến đầu óc em loạn xì ngầu hoa cả mắt.

Lát sau em thiu thiu ngủ ngoan, Welt đặt em nằm xuống, đầu kê lên gối. Tắt đèn đầu giường, căn phòng hòa với màn đêm hắt hiu ánh sáng từ hệ thống sưởi. Ôm chặt Minkyo vào lòng, cảm nhận hơi thở nhẹ nhàng từ đối phương, chú thở phào yên tâm rồi cũng thiếp đi.

...

"Urgh...hic..."

...

"Argh...hic..." 

Bị đánh thức bởi tiếng thút thít văng vẳng bên tai, người bên cạnh không ngừng cựa quậy bấu lấy chăn gối. Welt vội vàng bật đèn, chú đeo kính nhìn màn hình điện thoại chỉ 3 giờ 25 sáng.

Vô cùng lo lắng bởi tình trạng dần chuyển biến xấu, em nước mắt nước mũi tèm nhem. Người bên cạnh liên tục lăn lộn ôm ngực thở dốc trông vô cùng đau đớn. Welt có chút lo sợ, trong suy nghĩ hiện lên bảy bảy bốn mươi chín nguyên nhân. Chú chạm vào gò má em, rồi chạm vào toàn thân đang nóng như lửa đốt.

"Minkyo! Mau bình tĩnh lại!" - Welt gọi em, hiện rõ vẻ khắc khổ.

"Chú...urgh! Em rất đau!" - Chật vật run rẩy vừa nói vừa khóc.

"Em khó chịu ở đâu?" - Người đàn ông ấy vẫn cố giữ lại sự bình tĩnh.

"Đau lắm...! Hức...ư...chú ơi" - Minkyo òa khóc trong cơn mê man, em cau mặt vật lộn trong sự đau đớn không rõ nguyên nhân.

Cảm thấy không ổn, tình trạng có vẻ tệ hơn khi nhịp tim Minkyo đập liên hồi huyết áp tăng cao, mặt biến sắc tái xanh tái mét. Welt tức tốc choàng áo khoác lông rồi quàng khăn lên người em. Nhắn tin cho đội tàu thông báo tình hình nguy kịch, không chậm trễ bế Minkyo xuống trạm cáp treo đi một mạch tới phòng khám của Natasha.

Welt bế Minkyo đi với tất cả sự khẩn trương, em khiến tinh thần trong ngày của chú biến động lên xuống như tỷ giá cổ phiếu ICP vậy, vô cùng thất thường và mất cân băng.

Chạy thẳng đến trạm cáp treo. Trên đường đi, em vẫn tiếp tục rên rỉ, bàn tay ôm chặt lấy chú, mắt nhắm nghiền, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm cả người.

"Chú đây, đừng sợ. Chúng ta sẽ tới chỗ bác sĩ Natasha ngay thôi" - Welt thì thầm, cố gắng trấn an Minkyo trong khi trái tim đập mạnh tới nỗi như thể nó muốn nhảy khỏi lồng ngực bất cứ khi nào.

Chỉ mất vài phút nhưng dường như con đường dài vô tận, cuối cùng họ đã đến được phòng khám khu vực thành phố ngầm.

Cửa vừa mở, Welt bế Minkyo vào trong, giọng gọi gấp gáp: "Natasha! Giúp tôi với, Minkyo đang rất đau!"

Natasha lập tức xuất hiện, ánh mắt nghiêm nghị nhìn tình trạng của Minkyo. Cô dẫn họ vào phòng khám, bảo Welt đặt em lên giường.

Natasha nhanh chóng kiểm tra nhịp tim, huyết áp và nhiệt độ của Minkyo. - "Nhịp tim và huyết áp rất cao, nhiệt độ cũng tăng"

Vị bác sĩ lẩm bẩm, mắt lo lắng. - "Chúng ta cần hạ sốt và giảm đau ngay."

Cô chuẩn bị thuốc hạ sốt và thuốc giảm đau, tiêm cho Minkyo rồi đặt ống thở oxy lên mũi em. Song, Natasha quay sang Welt, cô trấn an:

"Chúng ta đã kiểm soát tình hình tạm thời. Bây giờ, cần làm thêm các xét nghiệm để xác định nguyên nhân gây ra cơn đau này"

Welt gật đầu, ánh mắt đầy lo lắng nhìn Minkyo đang thở nhẹ hơn nhưng vẫn không yên. Minkyo mở mắt yếu ớt nhìn Natasha và Welt bên cạnh chăm sóc mình, em đang cố gắng nói điều gì đó.

"Em ổn không, Minkyo?" - Natasha hỏi dịu dàng, đặt tay lên trán kiểm tra thân nhiệt.

"C...cảm ơn...cô" - Minkyo thì thào trông đáng thương vô cùng.

"Đừng lo lắng, đây là công việc của một bác sĩ. Chúng ta sẽ chăm sóc em thật tốt" - Natasha trấn an, mắt không rời khỏi Minkyo.

Welt nắm chặt tay Minkyo, lòng nhẹ nhõm phần nào khi thấy cậu bé đã bớt đau hơn. Nhưng trong tâm trí, chú vẫn không ngừng lo lắng về nguyên nhân gây ra cơn đau bất thường này.

Suốt hai tiếng, bệnh trạng dần ổn định hơn sau khi nhận thuốc, nhưng cơn sốt vẫn chưa hạ hoàn toàn. Natasha chuẩn bị một số dụng cụ để tiến hành các xét nghiệm cần thiết, bao gồm kiểm tra máu. Trang thiết bị dưới hành phố ngầm không quá tân tiến đầy đủ nên cô chỉ dám cầu mong sẽ tìm được ra nguyên nhân.

March 7th và Caelus đến phòng khám ngay sau khi nhận được tin nhắn của Welt. Họ bước vào với vẻ mặt đầy lo lắng.

"Natasha, tình hình thế nào?" - Caelus hỏi, nhìn Natasha đang làm việc.

"Tôi đang tiến hành các xét nghiệm để xác định nguyên nhân" - Natasha trả lời.

"Xin lỗi vì đã gây cản trở cho chuyến đi này...giá như tôi đã ở lại tàu thì mọi người..." - Minkyo buồn bã thều thào.

March 7th ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, cô liền "thuyết giảng" cho Minkyo:

"Đừng nói như vậy! Do sảy ra phát sinh khó lường trước được thôi. Minkyo, không được tự đổ lỗi cho bản thân.

Cô Himeko nói cậu đã cùng Pela hoàn thành công việc từ sáng đến chiều không nghỉ dù chỉ một phút. Rốt cuộc thì kỳ nghỉ phép này cậu vẫn phải làm việc đó thôi. Vậy nên phải trân trọng sức khỏe rõ chưa "em út"! "

Minkyo rơm rớm nước mắt. Em gật đầu nhẹ, sức cạn kiệt đôi nhắm mắt lại để nghỉ ngơi. Sự hiện diện của mọi người xung quanh giúp bé con cảm thấy yên tâm hơn.

Minkyo dần dần lịm vào giấc ngủ, hơi thở trở nên đều đặn hơn. Welt, March 7th và Caelus thay phiên nhau túc trực bên giường, đảm bảo rằng Minkyo được chăm sóc tốt nhất có thể.

Họ cầu mong rằng chỉ cần qua được đêm nay, Minkyo sẽ sớm hồi phục và trở lại vui vẻ như bình thường. Dưới ánh sáng mờ nhạt của phòng khám, họ cùng nhau đợi đến khi trời sáng.

.
.

Sau gáy Minkyo không rõ vì sao xuất hiện quá trình hội tụ hoocmon, tuyến thể bắt đầu được hình thành. Vùng đó nóng ran bỏng rát giống bị hòn than mới hơ qua lửa chạm vào.

.
.

[Nhóm chat Đội Tàu Astral]

Welt.

- Minkyo có giấu hiệu chuyển bệnh nặng. Còn có khó thở và co giật nhẹ.

- Không chừng ảnh hưởng đến tính mạng. Tôi sẽ đưa Minkyo tới chỗ bác sĩ.

Himeko.

- Vậy thì nhanh lên.

- Thằng bé trông cậy vào anh

March 7th

- Đáng sợ quá!

- Tôi sẽ tới chỗ Minkyo ngay!

Caelus

- Gặp nhau ở quầy lễ tân, @March 7th tôi muốn đi cùng.

March 7th

- Được.

.
.

Phòng lưu trữ toa hành khách, Dan Heng ngồi lặng trong phòng cả ngày, anh đã mất ngủ nguyên đêm rồi.

Đôi mắt xanh lục nhìn chằm chằm vào bầu trời đêm, nơi những ánh sáng đa sắc của dải cực quang trải dài như một thảm lụa rực rỡ trên nền trời lạnh giá của phương bắc phản chiếu sự huyền ảo ấy.

Trong khoảnh khắc đó, một sự quyết tâm mãnh liệt trỗi dậy trong lòng anh. Anh đưa tay lên, như thể muốn nắm lấy thứ ánh sáng xa xôi ấy. Bóng đêm tĩnh mịch nuốt chửng gương mặt căng thẳng của anh. Mặc dù bên ngoài anh giữ vẻ bình tĩnh, nhưng bên trong cảm giác tội lỗi và lo lắng bủa vây không ngừng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro