013

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Ma Đại Chiến Đả Xuất Cá Hài Tử
(Đánh Thiên Ma đại chiến đánh ra một đứa con)

| 013 |

"Ừm?" Kỳ Hoàng tiên quan nhíu mày.

Trái tim Nhuận Ngọc siết chặt, vội vàng hỏi, "Là thương tích nặng quá à?"

Kỳ Hoàng tiên quan lắc đầu, "Ma Tôn nếu đúng như lời bệ hạ đã nói, là bị bệ hạ trọng thương, vậy nội thương phải do linh lực hệ thủy tạo thành, nhưng, nội thương của Ma Tôn, đều là do linh lực hệ hỏa gây nên."

Kỳ Hoàng tiên quan nói vậy, Nhuận Ngọc còn có gì là không rõ, mặt lập tức trầm xuống, khiến Kỳ Hoàng tiên quan đột nhiên giật thót.

"Bệ, bệ hạ, còn chữa không?" Kỳ Hoàng tiên quan run rẩy hỏi.

"Đem hắn..." Nhuận Ngọc ngậm miệng, y theo tiềm thức tính gọi Quảng Lộ ném ra ngoài, nhưng nhìn một thân toàn là thương này của Húc Phượng, cũng có không ít công lao của y, "Chữa khỏi cho bản tọa."

"Dạ."

Kỳ Hoàng tiên quan xử lý thương thế trên người Húc Phượng xong liền lui xuống, Quảng Lộ bước tới nói rằng, "Bệ hạ, có tin tức của Ma Giới."

"Tìm Ma Tôn của bọn họ à? Chờ hắn tỉnh bản tọa sẽ đuổi hắn về Ma Giới." Nhuận Ngọc không hề nghĩ ngợi đã trả lời.

Nét mặt của Quảng Lộ có chút xấu hổ, "Ờm, bệ hạ à, có lẽ, đuổi không được đâu."

"Hửm?" Nhuận Ngọc sửng sốt, "Có chuyện gì vậy?"

"Vừa nãy Ma Giới truyền tới tin tức, Biện Thành Vương Lưu Anh kế nhiệm ngôi vị Ma Tôn." Quảng Lộ nói tới đây dừng lại, "Tân nhiệm Ma Tôn chiêu cáo Lục Giới, lột bỏ ma tịch của tiền Ma Tôn Húc Phượng."

Nhuận Ngọc hít sâu một hơi, tự nói với mình, không thể đánh, không thể đánh, không thể đánh, hiện tại đánh không đã tay, chờ vết thương lành rồi hãy đánh.

"Bệ hạ?" Quảng Lộ gọi Nhuận Ngọc một tiếng.

Nhuận Ngọc xua tay, "Không sao."

Khi Húc Phượng tỉnh lại đã là đêm khuya, hắn giật giật thân thể, cơn đau kịch liệt khiến hắn hít một hơi lạnh.

"Tê, chơi lớn rồi chơi lớn rồi." Đôi ngươi của hắn xoay tròn, thị lực thần tiên giúp hắn dù là trong đêm đen cũng nhìn rõ mọi thứ, bố trí xung quanh quá đỗi quen thuộc, là tẩm điện Tê Ngô Cung của hắn.

Trong lòng Húc Phượng nảy lên sự mừng thầm, một thân thương này, đáng giá!

Linh lực truyền khắp thân thể, nội thương khôi phục từng chút, chờ đến khi đỡ hơn rồi, Húc Phượng mới cố chống mình bò dậy.

Khi Húc Phượng lết một bước nghỉ ba bước còn thở dốc từng cơn bò được tới tẩm điện của Nhuận Ngọc, trời đã sắp sáng, hắn run rẩy bò lên giường Nhuận Ngọc, ôm người vào lòng, Húc Phượng hít một hơi thật sâu, lúc này mới hài lòng nhắm mắt lại ngủ.

Ngày hôm sau.

Nhuận Ngọc mở mắt ra, nhìn cánh tay thứ ba đặt trên người, còn có cơ thể nóng bỏng bên cạnh, không cần nghĩ cũng biết người nằm bên cạnh là ai.

Đẩy cánh tay trên người ra, người nọ hít một hơi lạnh, "Tê, đau quá đau quá, huynh trưởng nhẹ tí nhẹ tí."

Động tác của Nhuận Ngọc dừng lại, nâng tay của Húc Phượng lên đẩy nhẹ qua bên cạnh, ôm Tiểu Diễm Hoa còn chưa tỉnh rời giường.

"Huynh trưởng?"

"Ta phải lên triều." Nói xong nhìn Húc Phượng trên giường, "Về phần ngươi..."

Húc Phượng lập tức u ôi ôi kêu rên, "Úi da, úi da, huynh trưởng ngươi thật là độc ác, ta đau quá, úi da, không được, đau quá, ta không động đậy được."

Nhuận Ngọc thấy Húc Phượng ra vẻ như vậy, khóe miệng co giật, "Nếu ngươi còn mệt thì nghỉ ngơi đi, ta đi trước."

Nói xong, Nhuận Ngọc xoay người đi ra ngoài, Húc Phượng đắc ý cười, hớn hở nhắm mắt lại, ngủ tiếp.

Chờ Húc Phượng ngủ no giấc tỉnh lại, vừa tính đứng dậy, đã có một giọng nói cản lại động tác của hắn.

"Đừng nhúc nhích." Nhuận Ngọc để bản tấu chướng trong tay xuống, bước tới, nhẹ nhàng ôm Tiểu Diễm Hoa nằm trên bụng Húc Phượng lên, "Đừng đánh thức con bé."

Một chén thuốc đưa tới bên giường, "Uống thuốc đi."

Húc Phượng nhìn chén thuốc, đôi ngươi xoay tròn, "Úi da, huynh trưởng ta đau quá, tay không giơ lên nổi."

Nhuận Ngọc lạnh lùng nhìn Húc Phượng, "Không bằng ta đút ngươi uống?"

"Ừm ừm." Húc Phượng vội vã đồng ý.

"Hửm?" Nhuận Ngọc mắt lạnh nhìn chằm chằm Húc Phượng, "Ngươi xác định?"

"Ta..." Nhìn sắc mặt bất thiện của Nhuận Ngọc, dục vọng sống mãnh liệt khiến Húc Phượng lập tức sửa miệng, "Ta giỡn thôi, ta tự uống được."

Giãy dụa bò dậy cầm chén thuốc uống một hơi, đắng đến hắn nhe răng trợn mắt.

"Huynh trưởng, sao đắng quá vậy?"

Nhuận Ngọc cười với Húc Phượng, ôn nhu đáp, "Có một câu nói, thuốc đắng dã tật, nên bản tọa đã lệnh cho Kỳ Hoàng bỏ thêm một lạng hoàng liên vào trong đó."

Húc Phượng trợn mắt hốc mồm nhìn Nhuận Ngọc.

Huynh trưởng, ngươi giỡn với ta à?

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro