Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sự yên ắng của văn phòng giám thị lúc này ẩn chứa một cơn thịnh nộ to lớn, cứ như có bão đang ào ạt đánh chiếm .

Quản gia Lâm ghé thăm học viện đột xuất, câu nói đầu tiên lúc ông ta gặp thầy giám thị là ...

"Lộc Hàm chính là con của ông ta ! Muốn giấu tôi à, không được đâu !"

"Thế Huân biết. Thù hận là của cậu ấy, ông không nhất thiết phải coi đó là của mình."

Thầy giám thị đè cứng rắn vào giọng nói , thầy muốn một lần tỏ rõ quan điểm của mình thay vì cứ răm rắp nghe lời quản gia Lâm như một con rối !

Thầy từng học tại Trung anh nhưng không tốt nghiệp vì bỏ dở giữa chừng. Năm ấy thầy học 12, mối tình đầu của thầy đột nhiên biến mất.

Dù là đau và đắng khi biết mối tình đầu chỉ yêu người khác nhưng thầy vẫn gạt tất cả để đi tìm.

Mối tình đầu bỏ nhà đến một nơi xa lắc nhưng thật hạnh phúc với người mà mối tình đầu yêu ...

Đơn độc và lẻ loi. Thầy quay trở lại thành phố này , ngày ngày cố gắng không ngừng nghỉ.

Thầy vẫn thường tự ti , tự so sánh mình với mối tình đầu và người mối tình đầu yêu.

Thầy chỉ là một chàng trai xuất thân nghèo khó, may mắn được vào Trung Anh, lỡ yêu thầm tiểu thư giàu có , khó sánh với người nàng yêu - một cậu ấm tài giỏi.

Thầy muốn có mối tình đầu thì nên xứng với cô ấy và nên ngang hàng với người cô ấy yêu .

Vậy nên, thầy đã tìm mọi cách để lọt vào dòng họ Thụy Sỹ, hòng chứng tỏ và tạo cho mình một chỗ đứng.

Thầy vẫn mong được bên mối tình đầu ...

Sự mệt nhọc của thầy đổi lại là chức vụ tài xế cho phu nhân của người đứng đầu dòng họ, một công việc khá nhàn hạ nhưng tiền lương cao ngất.

Thầy thấy vẫn chưa đủ, thầy còn luôn tìm hiếm cơ hội để mình lên cao nữa !

Lần thầy gặp lại mối tình đầu thì người cô ấy yêu đã chết.

Những tưởng mình có cơ hội nhưng mối tình đầu vẫn từ chối thầy kể cả khi thầy chấp nhận làm cha của đứa trẻ trong bụng cô ấy.

Dù bị chối bỏ nhưng thầy vẫn còn hy vọng, tình yêu của thầy vẫn rất lớn... có điều, nó mãi mãi đến từ phía thầy còn mối tình đầu không bao giờ đáp lại ...

Cái chết của mối tình đầu biến thầy thành điên dại và chôn vùi bản thân trong những mưu tính tàn độc để hạ gục người bố của Thế Huân - kẻ hại chết mối tình đầu.

"Thế Huân hận hết thảy những ai đã khiến mẹ cậu ấy buồn. Cậu ấy tôn thờ mẹ ! Điều ông và tôi muốn, cậu ấy chắc chắn làm được, kể cả lúc này cũng có thể ! Cậu ấy thừa sức để lật đổ bố mình rồi ! " Thầy giám thị cho thật nhiều đường vào cốc cà phê đã nguội lạnh, giọng nhẹ tênh "Tôi cứ tưởng mình sẽ vui khi thù hận được trả nhưng mà chẳng có gì thay đổi ! Niềm đau thì vẫn là niềm đau, nào nguôi ngoai được."

"Thầy hay thật ! Hận là xuất phát từ đau, muốn hóa giải nỗi đau thì phải lấy niềm vui tấp vào. Niềm vui ấy có từ những lần trả đũa được thứ gây ra nỗi đau. Một vòng luẩn quẩn mà thầy rơi ra ngoài rồi à ?"

Quản gia Lâm chăm chú quan sát nét mặt của người đối diện để đọc suy nghĩ trong họ. Người thầy này đã chán ngấy việc đẩy quá khứ đè lên hiện tại, muốn yên ổn và hoài niệm cho mối tình vẫn là từ một phía ...

Nhưng đã đặt chân vào con đường mất còn này thì khó mà rút ! Đó phải là sự đánh đổi hay liều mình ... Như lúc Thế Huân điều khiển chiếc xe không phanh, anh phải lao cùng nó ...

"Không có tôi, ông và Thế Huân cũng chẳng mất gì ! Từ lâu, tôi cũng không tham gia vào kế hoạch của hai người. Tôi muốn yên ổn làm giáo viên và giữ trọn những bí mật . Còn về Lộc Hàm..."

" Thầy muốn bảo vệ đứa bé này ? Thầy đã xem nó là con thầy rồi à ? Thầy điên rồi !" Quản gia Lâm nổi giận không vô cớ, nhưng cái cớ đó chỉ mỗi ông biết.

Cố tình nuôi nấng một sinh linh xa lạ để rồi vô tình gắn kết với sinh linh ấy như điều thiêng liêng có yêu có chiều nhưng nhiều mâu thuẫn.

Vì sinh linh ấy là kết tinh của người ông yêu và một người khác, không phải ông ...

" Thầy làm gì tùy thích nhưng đừng có trái lời tôi ! Thôi quan tâm tới Lộc Hàm đi, cuộc đời nó do Thế Huân định đoạt !

" Vì lẽ gì ?" Thầy giám thị nói như rên rỉ, mong chút nhân từ nào đó.

" Vì nó là con của kẻ đã phản bội lại mẹ Thế Huân" Khoé mắt người quản gia hiện lên tia buồn man mác "Mối tình đầu của thầy cũng chỉ ôm tình đơn phương ! Bố của đứa là kẻ khốn kiếp !"

***

Nhận lời hay không ?
Đồng ý hay không ?
Từ chối hay không ?
...

Những suy nghĩ cùng lúc xung đột nhau, tạo nên mảng hỗn độn cho trí óc của Lộc Hàm.

Cậu vò đầu vò tóc, cậu đang đứng trước một sự hiếm có hay có thể nói là ngã rẽ mà chỉ cần bước vào, cuộc đời cậu sẽ thay đổi hoàn toàn !

Ngạc nhiên thật... người đàn ông giữ vẻ điềm tĩnh lúc cậu chặn xe hôm ấy lại là quản gia của nhà họ Ngô, ông muốn nhận Lộc Hàm làm con nuôi.

Chỉ cần cái gật đầu, cậu sẽ trút bỏ được tất cả khó khăn về tiền bạc và môi trường sống.

Nhưng... cũng chính cái gật đầu ấy sẽ đẩy cậu rời xa nguồn gốc của mình.

Cậu buộc phải mang họ Lâm...

Sự lựa chọn là sự đánh đổi ! Được và mất là hai thứ luôn song hành cùng nhau.

Lộc Hàm nhắm mắt lại, thở đều đặn để khối óc không nổ tung vì nghĩ ngợi quá nhiều về cuộc trò chuyện ở văn phòng giám thị. Cậu quyết định rồi, sẽ từ chối quản gia Lâm.

Ngủ cũng là một cách để xả stress, Lộc Hàm chẳng thèm thay quần áo, cứ thế chui vào chăn cùng bộ đồng phục nhăn nheo, đôi chân chỉ mang mỗi tất buông thõng giữa không trung.

Sắc trời chuyển dần từ màu đỏ tím của hoàng hôn sang màu xám xịt của buổi tối . Bóng đêm dần tràn về, phủ kín mọi cảnh vật và bao trùm hết thảy trong màu đen đặc, cánh cửa gỗ bỗng nhiên được đẩy nhẹ ra như có cơn gió nào đó bất chợt thổi.

Bóng người cao vọt bước tới cạnh chiếc giường xếp, nhìn thật lâu vào người con trai đang ngủ say như nai con lười nhác.

Anh cởi găng tay đen, từ từ đưa ngón trỏ chạm vào chóp mũi của nai con... một cái thật khẽ.

" Grừ, tránh ra đi đồ biến thái !"

Richard sững sờ vì lời gắt gỏng kia, gọi anh là biến thái thì chỉ có mỗi cậu học sinh láo lếu này !

Bực mình, Richard búng mạnh chiếc mũi xinh xắn cho bõ tức rồi bật cười khi cậu mở to đôi mắt ngái ngủ để nhìn anh.

"Chào heo con, em ngủ ngon thế nhỉ ?"

" Ờ, tôi mệt."

Lộc Hàm thờ ơ đáp, hàng mi díu lại khiến mắt cậu ti hí trông rất buồn cười. Che miệng ngáp và uể oải hỏi:

"Anh gặp tôi giữa đêm hôm để làm gì thế ? Hay là nhớ tôi?"
Lời vừa thốt ra thoáng chốc đều cuốn cả hai vào im lặng.

Lộc Hàm hoang mang với chính mình. Richard là một người xa lạ mà đáng lẽ cậu nên đề phòng chứ không phải mặc kệ sự ra vào rất tự do của anh ta và hồn nhiên bật ra câu hỏi tùy tiện như thế kia.

Richard túm áo cậu lôi dậy để giường có chỗ trống, anh ngồi xuống gần cậu, nói bình thản :
"Nhớ em ? Hẳn là vậy !"

Những thanh âm trầm lạnh tan nhanh vào không gian , làm ngưng đọng hơi thở của cậu. Bất chợt, Lộc Hàm tựa đầu vào bờ vai rộng , buông nhẹ nhàng từng chữ :

"Vừa nãy, tôitưởng Richard là một người. Giá như ai đó cũng như anh, nói nhớ tôi dù là đùa giỡn nhỉ?"

"Là Ngô Thế Huân à?"

Richard chặn trước câu thắc mắc còn chưa kịp thành lời của cậu bằng giọng cười nhàn nhạt.

"Lần em say, gọi cái tên ấy suốt đêm!"

"Ra là thế. Mà thôi quên đi, tôi hơi rảnh rỗi nên mới yêu mới nhớ. Tôi đang tập quên tập quen và tập..."

"Tập sống như người bình thường đi !" Richard xích vai khỏi đầu cậu, vẻ buồn bực "Tôi cho em rất nhiều thứ, sao không dùng tới hả ? Đi chân đất đau lắm đấy, đồ ngốc !"

***

Ngày chủ nhật, nắng trong veo xiên qua những kẽ lá, lả lướt cùng gió và bụi.

Một chiếc ô tô sang trọng tấp vào lề đường, một cô gái trẻ bịt khẩu trang kín mặt bước lên xe sau khi nhìn ngó chung quanh qua đôi kính râm.

Người ngồi sau volant chẳng thèm liếc mắt, cất giọng điệu khó chịu :

"Gặp tôi có chuyện gì thì nói mau đi !"

" Rồi sẽ nói, không phải vội !" Tuệ Anh nhìn chiếc chân băng bó thê thảm của chàng trai trẻ, bỗng cười mỉa "Ở đây chỉ có tôi và anh, anh không cần giả vờ. Tôi đâu phải con ngốc đó mà dốc lòng thương cho anh đâu !"

"Câm miệng đi." Hứa Dực lớn tiếng quát lên một cách thô bạo "Chân tôi là gãy thật."

Tuệ Anh kinh ngạc , từ hôm Hứa Dực với đôi chân khập khiễng thì cô luôn đinh ninh đó là chỉ trò anh ta bày ra để gần gũi Lộc Hàm hơn.

Anh ta muốn lợi dụng cậu học sinh ngốc nghếch ấy để chọc tức hoặc đánh bại Thế Huân vì Lộc Hàm là người duy nhất đã phá bỏ mọi qui tắc của Gió Quỷ ...

Đã từng thấy tại sân thư viện, Thế Huân nổi giận với đám nam sinh vì họ trêu chọc Lộc Hàm. Đã từng thấy trên bậc tam cấp, hai người không dứt mắt khỏi nhau như đôi tình nhân thực thụ. Đã từng thấy ...

Tuệ Anh thấy, nghĩa là Hứa Dực cũng thấy bởi chính cô là tai mắt ngầm

của hắn tại học viện ...

" Anh bị gì ? Ngã cầu thang à ?"

"Câm đi ! Cô không có quyền đặt câu hỏi cho tôi."

Hứa Dực vừa lảng tránh vừa chấm dứt nhanh đề tài này , anh không thể thừa nhận nguyên nhân - Ngô Thế Huân !

Từ bé đến giờ, hôm đó là lần đầu tiên anh muốn đánh cậu ta nhưng cuối cùng là nạn nhân của người tàn bạo, mặc dù Thế Huân chẳng bao giờ ra tay với anh.

Có lẽ, cơn tức giận của cả hai đã lên tới đỉnh điểm ...

Thế Huân luôn thế, coi thường anh. Đối với cậu ta, anh cũng chỉ vô dụng và ngu đần như bao kẻ khác. Cậu ta cứ thản nhiên biến mọi thứ thành đồ sở hữu và nô lê của cậu ta .

Anh ghét cậu ta, căm thù cách cậu ta khiến hai mẹ con anh phải rời Thụy Sỹ và sống giữa đống tiền của người " có trách nhiệm ".

Ông ta chỉ xem Thế Huân là con trai, mặc dù mẹ anh mới là vợ cả !

Thật nhục nhã ...

Cánh môi anh đào mím chặt để kìm nén nỗi đau thắt tim, Hứa Dực đấm mạnh vào volant , gào to :

"Bảo cô câm mồm thì câm luôn thế à ? Không có gì nói thì biến khỏi xe tôi !"

"Tôi muốn tiền ! " Tuệ Anh đáp rõ ràng.

Hứa Dực chẳng thèm hỏi, vứt ngay ví tiền vào người cô nàng mập như bố thí. Những thông tin cô ta đưa cho anh chưa bao giờ là miễn phí !

Tuệ Anh liếm ngón tay , đếm tiền thoăn thoắt rồi mỉm cười :

"Nhiều thế ?"

Hứa Dực khoát tay thay cho lời xua đuổi cô ta xuống xe, anh khá mệt mỏi vì chân đau và những bộn bề suy tính.

Trước khi mở cửa xe, Tuệ Anh đột nhiên chiếu thẳng tia nhìn sắc nhọn vào đôi mắt đẹp của thiên sứ, đanh giọng :

"Anh làm sao thì làm nhưng đừng để tôi biết là anh hại Thế Huân thêm lần nữa !"

" Ý cô là sao ?"

"Ngoài anh ra thì còn ai có thể đứng sau vụ xe điên ?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro