Chương 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đúng chín giờ đêm, Khánh Thù kết thúc công việc part-time liền chạy vội về nhà, vừa cởi áo khoác đã lao thẳng vào bếp. Cậu ăn tạm quả táo rồi hai tay thoăn thoắt xắt thịt, gọt khoai tây, cà rốt...

Trong lúc chờ nồi soup sôi, Khánh Thù nấu cơm và vài món ăn mặn. Tuy đã về đêm nhưng chỉ có mình cậu trong căn nhà trống trải, bố mẹ vì muốn kiếm thêm thu nhập nên liên tục tăng ca làm ở công ty, thậm chí có đêm khuya khoắt mới về. Gia đình Khánh Thù giờ đã tống khứ hết mớ nợ nần nhưng để kinh tế vững vàng như trước thì mọi thành viên đều phải nỗ lực.

Gần 11 giờ . Khánh Thù để lại mẩu giấy trên bàn ăn đã bày biện sẵn mấy món trông khá ngon miệng. Cậu tương đối hài lòng với tài bếp núc của mình khi thử hình dung tới lúc bố mẹ dùng bữa, chắc hẳn hai người ấy sẽ không ngớt lời khen con trai và tự trách mình vì lỗi lầm vừa qua.

Chỉn chu hết mọi thứ, Khánh Thù bắt chuyến xe bus đêm tới quán bar - nơi Chung Nhân làm việc suốt một tháng tách biệt khỏi gia đình. Kể từ lúc bỏ nhà đi, anh trưởng thành nhiều mà cũng vất vả nhiều. Bên cạnh việc học khá nặng ở Trung Anh, Chung Nhân còn phải tranh thủ thời gian rảnh rỗi làm barman để trang trải đời sống tự do mà anh theo đuổi.

Lúc Khánh Thù tới nơi, cậu thấy bạn trai mình đang xin lỗi một khách hàng nữ, đầu còn cúi trước cô ta. Cảnh tượng này làm Khánh Thù choáng, suýt chút đã đánh rơi hộp thức ăn. Khỏi cần nói ra thì ai cũng biết, cậu ấm Chung Nhân có tính tự trọng tự ái rất cao, chưa lần nào chịu nhún nhường trước ai bao giờ. Ngay cả từ lúc chia tay đến nay, Khánh Thù vẫn chưa thấy anh xin lỗi cậu! Chuyện này đúng là lạ hết mức.

Khánh Thù nép người vào một góc ngầm theo dõi để Chung Nhân không phát hiện ra mình, nếu thế hẳn anh sẽ thêm buồn. Qua dáng điệu gượng gạo cùng nét mặt khó chịu là cậu biết anh đang rất xấu hổ rồi. Chẳng ai muốn người yêu chứng kiến mình thảm hại cả!

" Xin lỗi là thôi à? Không xong với tôi đâu. Tôi còn lạ gì những thành phần bẩn thỉu như các anh, lợi dụng cái mác barman chuốc rượu người ta rồi giở trò!"

Nữ khách hàng tiếp tục làm ầm lên dù Chung Nhân đã kiên nhẫn giải thích về ly sinh tố anh pha chế. Do chút nhầm lẫn và lơ đãng nên anh lỡ cho loại rượu mạnh thay vì rượu nhẹ như nữ khách hàng yêu cầu. Đây hoàn toàn là sự vô ý chứ chẳng phải anh cố ý để hại người như cô ta lu loa. Chung Nhân bắt đầu thấy ngứa mắt với những ánh nhìn đang đổ dồn về phía mình, anh nhấn giọng:

" Tôi không hề muốn thế, mong cô đừng hiểu lầm và làm to chuyện!"

" Hiểu lầm à? Được thôi. Cứ cho đó là sự cố này lặp lại với bao nhiêu người rồi. Nếu tôi không phát hiện ra sớm thì chả biết tối nay sẽ nằm ở nhà nghỉ nào!"

Rõ ràng vị khách muốn gây chuyện. Đã thế, Chung Nhân có nhịn thêm cũng chẳng được tích sự gì! Anh trợn mắt quát:

"Cô im đi, được chứ! Đừng lải nhải như thần kinh thế nữa. Bộ muốn ngủ cùng tôi lắm sao?"

Khách hàng nữ đứng ngây như phỗng vì quá ngượng. Tiếng cười nho nhỏ xung quanh càng khiến cô ta thêm ê chề, uất ức hét lên:

" Quản lý đâu rồi hả? Tôi muốn gặp quản lý!"

***

Nửa đêm. Ánh đèn đường vàng nhạt trùm màu ảm đạm lên không gian, cái lạnh của thời tiết vừa sang thu gợi lên chút buồn chút tê tái. Dãy phố im lìm như đứa trẻ đang ngủ say, chỉ vài ba ô cửa sổ còn sáng đèn.

Có hai bàn tay đan chặt nhau tại trạm chờ xe bus vắng ngắt. Khánh Thù tựa đầu lên bờ vai vững chắc của người con trai kề mình, cố nặn ra một nụ cười.

" Chung Nhân của em hãy vui lên nào! Đừng buồn vì những con người đáng ghét kia. Sẽ mệt óc lắm đấy!"

 "Anh đâu buồn đâu. Khá nhẹ nhõm là đằng khác! " 

Chung Nhân thú thật. Nếu người quản lý không cho anh thôi việc thì anh cũng tự ý xin nghỉ. Một tháng, thế là quá đủ rồi! Quán bar kia ngày trước là nơi anh và bạn bè kéo tới đàn đúm rất thường xuyên, cũng chính vì nể khách Vip lâu năm nên chủ quán mới nhận anh vào làm. Lương cao một chút nhưng thế là ít so với áp lực, mệt mỏi trút lên anh từng ngày!

Đám bạn ghé quán, thấy anh làm barman thì tỏ vẻ khinh khỉnh, thậm chí rủ thêm những kẻ khác tới xem rồi cả bọn cười ầm ỹ. Phải, buồn cười quá đi chứ! Từ một cậu ấm vung tiền như vứt rác biến thành trắng tay trong phút chốc, còn dựa hơi được nữa đâu mà kẻ khác phải vờ kiêng nể anh. Chung Nhân rời nơi đó, cũng xem như dứt khỏi đám người giả tạo, trơ trẽn kia. Chỉ có điều, mất việc đồng nghĩa với nhẵn túi...

"Anh bảo không buồn sao bí xị thế kia!" Khánh Thù siết chặt tay bạn trai, động viên " Cánh cửa này sập đi, vẫn còn hàng trăm cánh cửa khác mở toang đợi anh."

"Thế anh càng phải suy nghĩ xem nên nhảy vào cửa nào để người ta không nghĩ mình là trộm. Haha!"

"Hehe. Anh cười rồi nhé. Vậy ăn soup em đưa đi, bus còn chưa tới đâu!"

Khánh Thù nhanh nhẹn mở hộp thức ăn đưa cho bạn trai, trong lúc cậu vừa nhìn anh ăn vừa hào hứng kể vài chuyện vui bỗng nghe tiếng thở dài đầy ảo não.

"Anh tin, Lộc Hàm vẫn còn sống!"

***

Rạng sáng. Tiếng chim cất gọi ban mai dệt nên dải âm thanh trong veo, sống động. Căn nhà bên hồ hiện ra mờ ảo giữa làn sương sớm, dàn cây leo bấu víu vào bức tường đầy lá vàng, cành héo khô trong ủ ê vì thiếu bàn tay chăm sóc.

Trong không gian chật hẹp, mọi đồ vật lạnh ngắt, phủ lớp bụi mỏng tang. Chậu cậu nhỏ trên bệ cửa sổ úa vàng đến tội nghiệp.

Người đàn ông trung niên mang ánh nhìn chậm rãi rảo quanh căn nhà nhỏ lần cuối, nét mặt điềm tĩnh không lấp nổi tia buồn thương. Giọng mờ đục:

" Có thể bắt đầu được rồi!"

Không một giây chần chừ, những người thợ xây nhanh chóng bắt tay vào phá dỡ nhà bên hồ. Tiếng đổ vỡ thoáng chốc đã xé tan góc yên bình nhất của học viện Trung Anh.

8 giờ sáng. Khi toàn thể học sinh đang yên vị trong lớp, chuẩn bị cho tiết học đầu tiên thì tiếng loa thông báo nặng nề vang lên.

" Các em thân mến. Hẳn các em đều biết đến vụ tai nạn xảy ra vào tháng trước của Ngô Thế Huân khối 12 và Lộc Hàm khối 11. Các em ạ, hai bạn ấy sẽ không quay lại với chúng ta nữa! "

Thầy giám thị chợt nghẹn lời, nấc lên tiếng khe khẽ, để khoảng lặng choán kín mọi ngóc ngách của Trung Anh. Những gương mặt tươi sáng bỗng hoang mang, mọi đôi mắt đồng loạt hướng tới chiếc loa tường gắn trong mỗi lớp học...

"Ngô Thế Huân sẽ tiếp tục việc học tại Thụy Sĩ, nơi cậu ấy sinh ra và lớn lên. Còn Lộc Hàm... các em hãy dành một phút mặc niệm! Bởi vì... bạn ấy đã trút hơi thở cuối cùng vào sáng nay ... "

***

Chàng trai lao người về phía trước với tốc độ cực nhanh, anh tựa hoá thân của mũi tên gió thanh thoát́ bắn xuyên không khí. Khoác trên mình bộ thể thao đơn giản, mũ phớt che khuất vầng trán rộng, đôi giày thể thao nền trắng sọc đen toát lên một phần cá tính vừa năng động vừa bí ẩn của chủ nhân.

Hơn nửa tiếng đồng hồ trôi qua, Thế Huân cởi áo khoác thắt ngang hông rồi ngồi vào bàn trà đặt ngẫu nhiên giữa khu vườn thơm ngát. Anh khá thấm mệt, nhịp tim và hơi thở không ổn định sau cuộc chạy. Sắc mặt nhợt nhạt và làn da trắng xanh tố rõ anh đã bị cách ly với bầu không gian rực nắng trong suốt thời gian dài.

"Sức khoẻ con còn yếu. Đừng chạy nhiều như vừa rồi, biết chưa?"

"Tôi biết rồi!"

Thế Huân khó chịu đáp, chẳng biết sao anh không có chút cảm tình nào với người đàn ông vốn là bố mình. Hay ngày trước, anh và ông ta có mâu thuẫn gì đó? Nhưng cách cư xử ân cần, quan tâm của Federer chứng tỏ ông ta là người bố tốt, vậy chả nhẽ trước kia, anh là người con hư đốn? Thế Huân nhâm nhi ly nước lọc, giọng điệu phát ra đầy nghi hoặc:

" Ông thật sự là bố tôi?"

"Trong nhật kí ghi rõ thế mà!" Federer cười tủm tỉm.

" Nếu thế thật, sao tôi không gọi ông là bố như phản xạ?" Câu hỏi sắc bén thoáng lắng đọng không gian trong vài tích tắc đồng hồ, một khoảng lặng đủ để Federer lần lượt trải qua ba thứ cảm xúc: đau đớn - dằn vặt - tội lỗi.

Thế Huân ho nhẹ một tiếng, lôi Federer ra khỏi những trầm mặc kia. Anh có chút bối rối trước vẻ u buồn hằn sâu trong mỗi nếp nhăn nơi khoé mắt ông.

" Tôi là người con tồi, phải không?"

"Không! Richard ngoan lắm. Tiếc là con hiểu sai về bố!"

Federer nhấp ngụm trà đắng, lại cười vui vẻ. Từ ngay hoàng tử bé ra đời đến giờ, đây là lần đầu tiên hai bố con trò chuyện cùng nhau dù phong thái của anh vẫn là dửng dưng. Khoảnh khắc quí báu đang tồn tại lúc này, có lẽ phải cảm ơn bệnh mất trí nhớ kì lạ đã xóa sạch mười tám năm ký ức trong đầu Richard. Tuy con trai ông may mắn thoát khỏi lưỡi hái tử thần sau hai vụ tai nạn nhưng không có nghĩa, cơ thể không dính chút tổn thương.

Chính xác là cách đây 20 ngày, Richard vừa tỉnh lại đã đòi đi khỏi nơi mình từng sinh ra. Anh còn yếu, ngay cả đứng còn không vững vậy mà cứ nhất quyết chống đối, buộc bác sĩ gấp tới nỗi phải tiêm thuốc gây mê. Richard lại rơi vào bất tỉnh suốt một tuần sau đó. Khi anh mở mắt lần thứ hai, câu đầu tiên anh thốt ra khiến tất cả những ai có mặt lúc đó đều chết lặng.

" Tôi không nhìn thấy gì cả! "

Cũng may, tình trạng tồi tệ đó chỉ diễn ra trong vài ngày đầu. Tuy nhiên, anh lại mắc căn bệnh mất trí nhớ quái ác và đây mới là điều nan giải nhất. Không chỉ quên mất mọi thứ thuộc về mình mà ngay cả những thứ diễn ra vào ngày hôm nay sang tới ngày mai đã lại bị bộ não anh vứt đi.

Để mỗi sáng của Richard không bắt đầu với hàng tá dấu chấm hỏi, Federer đã tự tay ghi lại 18 năm qua của con trai ông. Tuy nhiên, một số điều trong cuốn sổ không như thực tại đã diễn ra...

" Vậy từ nay, con gọi bố được chứ? " Federer gieo lên người con trai ánh mắt mong mỏi.

"Không. Thói quen xưng hô không thể tự nhiên mà có được!"

"Thế Huân nhếch hờ miệng đầy quỷ quyệt, tay búng nhẹ vào cốc thủy tinh "Còn cái này! Tôi đâu chỉ uống mỗi trà như ông nói, hử?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro