Chương 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể từ lúc sở hữu trí nhớ bất thường, Thế Huân lệnh cho người làm gắn camera khắp nơi để xem lại mình của ngày hôm qua. Có những hành động lạ đời thường xảy ra mà anh cũng chẳng lý giải nổi tại sao lại làm thế? Chẳng hạn như đang dùng bữa cùng Federer, anh đột nhiên vứt hết đồ ăn rồi bỏ vào phòng hoặc lúc này đây, hệ thống camera chiếu lại hình ảnh Thế Huân đang tự rạch lòng bàn tay bằng con dao gọt hoa quả sắc lẻm.

Oh ... Cái quái gì thế kia? Thế Huân không khỏi kinh ngạc, hóa ra đây là nguồn gốc vết sẹo trên tay anh! Nhưng ... tại sao? Không phải anh rất đau à, đau tới phải mím chặt môi cơ mà! Hay rạch tay cũng là một trong những tật xấu bất trị lớn dần theo anh như quăng vứt bất cứ thứ gì nếu muốn, chọc tức bất kỳ ai nếu thích...

" Ôi trời cậu chủ! Cậu lại thế nữa!"

"Vừa gọi đã tới. Quản gia Lâm đáng nể thật!"

" Cậu khen nhầm đối tượng rồi! Cậu đáng sợ tôi mới đáng nể chứ. " Quản gia Lâm khiêm tốn đáp, nét mặt nghiêm trọng thoáng giãn ra.

"Rồi okay! Đáng gì cũng được."

Thế Huân cười nửa miệng, chẳng thèm tranh cãi với người già. Sở dĩ gọi quản gia Lâm tới vì anh tin ông ta sẽ có đáp án cho những thắc mắc choán kín đầu anh. Thứ nhất là về... Thế Huân chìa tay ra, nheo mắt chờ đợi.

" Cậu ghét bố nên ghét luôn dòng máu lai trong mình. Từ bé, mỗi lần cậu bực tức sẽ muốn nhìn máu chảy. Thay đổi đi nhé hoàng tử bé!"

Quản gia Lâm vỗ vai Thế Huân giấu nhẹm chuyện người mẹ anh tôn thờ mới là người gây ra vết sẹo. Anh tạm thời đã quên đi những vết nhem trong quá khứ, không còn nhớ chút gì tới người mẹ điên nữa... vậy anh sẽ có sự bình yên.

Hiện tại, ai cũng cố gắng lấp liếm hết chuyện cũ, tạo dựng một hiện tại tươi đẹp để sau này, anh hồi phục trí nhớ sẽ chịu gác bỏ tính ngang tàn và mọi thù hận. Nhưng lừa dối Thế Huân không dễ bởi anh không tin tưởng ai cả. Cuốn nhật ký Federer đưa, anh vứt ngay khi phát hiện ra vài điều sai sót. Ví như Federer nói Richard không uống gì khác ngoài trà lục chanh nhưng thực tế, anh dị ứng loại trà đắng kinh điển đó...

" Con phải sử dụng lượng thuốc lớn mỗi ngày nên đâm ra ghét vị đắng. Chứ từ bé tới giờ, Richard ham trà lục chanh giống mẹ lắm! "

Federer giải thích rõ ràng thế vẫn bị Thế Huân gạt phắt, anh tự tìm hiểu về mình. Ngày qua, ký ức đang dần lùa nhau quay về khi Thế Huân thi thoảng lại nhớ ra điều gì đó nhỏ nhặt, mặc dù bộ não sẽ trống rỗng ngay sau đó nhưng ai cũng thấp thỏm với kiểu chất vấn ma mãnh của anh.

" Tôi từng học ở Trung Anh, đúng chứ?"

"Vâng, thưa cậu chủ!"

"Tôi thân với một nam sinh khối 11 phải không?"

Quản gia Lâm cứng người, ngữ điệu trong giọng nói thoáng biến đổi:

"Không đâu cậu chủ. Cậu không giao tiếp với ai tại học viện đó cả. Đa phần là cậu điều hành Trung Anh với tư cách hiệu trưởng hoặc ngủ! Những người khác cũng chẳng dám làm phiền vì tính cậu quá hung dữ."

Thế Huân lắng nghe không sót một từ, chợt cười lạnh:

" Thật?"

" Tôi đảm bảo!"

" Vậy Lộc Hàm là ai?" Thế Huân gằn tiếng, đôi mắt xám tro hằn mạnh tia u ám. Anh lia mạnh chiếc ví cũ cùng tấm thẻ thư viện nào đó lên bàn, rít từng chữ ghê rợn :" Coi chừng đấy! Đừng tưởng qua mặt được tôi!"

***

" The Stars " là cuộc thi được tổ chức hằng năm, nhằm tôn vinh học sinh Trung Anh, hay nói cách khác là để các khối lớp chọn ra người đẹp nhất. Thường thì The Stars diễn ra vào cuối tháng 12 , khi việc học không còn đè nặng như những tháng đầu nhưng năm nay The stars sẽ bùng nổ ngay cuối thu. Có lẽ, học viện muốn dẹp tan bầu không khí âm u bấy lâu.

Mấy ngày này, Vy Vy kiêu hơn hẳn vì khỏi bàn tán thì ai cũng rõ, nàng là ứng cử viên tỏa sáng nhất The Stars năm ngoái và cái mác Hoa khôi đã gắn với nàng như lẽ dĩ nhiên. Bởi vậy, khối 11 không làm rầm rộ như mấy khối lớp khác, chỉ đơn giản là lên danh sách những cái tên nổi bật rồi để toàn học viện bỏ phiếu.

Ý kiến này ai nghe qua cũng nhất trí nhưng Tuệ Anh thì không! Cô nữ sinh đã bác bỏ bằng những lý lẽ đanh thép tới mức các bạn học phải ớn lạnh và sửng sốt. Họ bắt đầu nhìn Tuệ Anh khác đi khi nhận ra sự thay đổi lớn của cô gái mập về cả ngoại hình lẫn cách cư xử.

" Bỏ phiếu ư? Mọi người không thấy nó quá sơ sài so với The Stars hay sao? Ngay cả khối 10 là lính mới mà còn bày ra nhiều trò quy mô như thế thì tại sao khối đàn anh đàn chị lại chỉ có bỏ phiếu? Theo em nghĩ, phải bổ sung thêm phần thi kiến thức, tài năng nữa!"

Vy Vy cướp lời cả lớp, độp thẳng:

"Cậu muốn lọt vào The Stars thì cứ nói, sao phải dài dòng!"

"Đấy là cậu nghĩ. Còn quan điểm của tớ, bỏ phiếu là xúc phạm cuộc thi này." Tuệ Anh quắc mắt lườm nàng hoa khôi rồi đem ánh nhìn kiên định lướt khắp lớp học "Mọi người đều biết, Trung Anh là học viện danh giá thế nào mà?"

"Cứ nói thẳng ra là bỏ phiếu thì cậu không có cơ hội! " Vy Vy cười khẩy, bồi thêm câu mỉa mai "Kiến thức, tài năng ư? Thể nào mà cậu chả thua. Vịt thoát xác là vịt trời, chứ đừng hòng làm thiên nga!"

Sặc... Cả lớp đập bàn đập ghế cười rộ lên đầy khoái chí. Câu chốt của Vy Vy quá cay độc nhưng họ thấy đáng! Dạo này họ ghét Tuệ Anh kinh khủng, từ lúc gầy đi xinh lên thì luôn hất mặt dạy đời người ta, chưa kể tới những lần cô nàng chê bai bạn cùng lớp với thái độ coi thường ... " Thế mà cậu cũng lọt vào Trung Anh! "...

Ghét nhất là sáng nay, khi giáo viên khối 11 phổ biến thể lệ bỏ phiếu thì Tuệ Anh cãi phắt. Ừ, cô ta đúng, đúng một phần nào đó, còn lại là mớ lý lẽ đáng bị bẻ nát! Lộc Hàm vừa mới chết, chuyện đau lòng vẫn còn đấy thì khối 11 sao có thể làm to như các khối còn lại? Toàn học viện cũng thống nhất thế rồi! Thật chẳng hiểu, cô ta từng là bạn thân Lộc Hàm kiểu gì!

Rõ thật... vịt giời!

"Im hết đi!" Tuệ Anh gào to át hết tiếng cười, đập gãy luôn thước gỗ "Khi Lộc Hàm sống, ai là người duy nhất bên cậu ấy? Cho nên tự cười vào mặt các cậu trước đi!"

Trong sự im lặng tuyệt đối của lớp học, Tuệ Anh tới gần Vy Vy và...

Chát!

" Cái tát này cho cậu nhớ, không được xúc phạm tôi!"

***

Chấp nhận con người thật của tôi hoặc xem tôi như đã chết!

Hứa Dực trong nháy mắt đã biến thành nam sinh bất cần nhất học viện. Không ai đả động tới thì thôi nhưng hễ túm tụm xì xào là anh dẹp cả đám. Thế nên, chủ đề về anh là chủ đề nóng hổi nhất và đồng thời bị hạn chế nhất trong những cuộc trò chuyện. Hứa Dực cũng từng trịnh trọng lên tiếng rằng:

" Chấp nhận con người thật của tôi hoặc xem tôi như đã chết!"

Về việc này, có lẽ nữ sinh thích ứng nhanh hơn cả. Nhoáng cái đã thấy cả đám cười tình tứ với Hứa Dực, tỏ ý luôn xem anh là bạn. Mà họ cao cả vậy cũng phải thôi, phong độ của anh đâu hề suy giảm, thành tích học tập vẫn cao ngất, nụ cười lãng tử vẫn cướp hồn ... chỉ có điều, đừng dại mà xấn lại gần anh như trước!

"Hi Hứa Dực! Tan học cậu rảnh không? Có thể đi ăn tối với tớ một lát không?"

"Ăn mà nhìn cậu, nuốt sao nổi!"

Hứa Dực luôn thế, phang một câu lạnh nhạt rồi bỏ đi trong tiếng khóc rấm rứt của những nữ sinh mến mộ anh.

Thực ra anh không có ác ý, chỉ là quá phát ngán với thứ tình cảm ngớ ngẩn của họ. Anh đã cho họ ra rìa cuộc sống thì còn cố chen vào làm gì để bị hắt hủi?

Giờ ăn trưa của ngày hôm đó, Hứa Dực cứ tưởng mình sẽ chẳng còn ai dám quấy rầy anh nhưng suy đoán ấy hoàn toàn trật lất. Lúc anh đang chậm rãi thưởng thức bữa trưa thì có kẻ sà vào bàn anh, trợn mắt nạt sừng sộ:

"Này, anh dạy dỗ con bé ấy cho tốt vào chứ! Để nó du côn như thế sao?"

" Con bé nào? Du côn nào? Cô nghĩ tôi hiểu không? " Hứa Dực thở hắt nhìn nàng hoa khôi lớp dưới. Anh bực nhưng chẳng rõ vì lẽ gì mà không đuổi quách nàng ta đi!

Vy Vy đan tay vào nhau, bờ má thoáng ửng đỏ bởi ngại. Cô nàng thỏ thẻ:

"Tôi không nói, anh cũng biết con bé đó là ai. Hôm trước nó vừa đánh tôi!"

Hứa Dực ngạc nhiên, anh đã rõ vấn đề nhưng vẫn không hiểu nổi nàng hoa khôi chia sẻ với anh điều này để làm gì trong khi anh và nàng ta đâu hề dính dáng tới nhau? Làm vạ sao, tiểu thư này vô duyên thật! Thế nhưng Hứa Dực không thể phủ nhận rằng trước "sự duyên dáng" này, tâm trạng anh bỗng khá khẩm hơn chút.

" Bị đánh à? Mách với tôi làm gì? Muốn tôi bảo vệ à?" Hứa Dực lại vứt ra loạt câu hỏi dồn ép.

Vy Vy biết sự hớ hênh của mình nên đỏ bừng mặt, tay xoắn xoắn tóc chữa thẹn rồi phóng luôn theo lao. Đôi môi đỏ thẫm bướng bỉnh cất tiếng:

" Anh liệu hồn dạy bạn gái anh đi! Nhân cách và đạo đức mất hết rồi, hừ."

" Bạn gái tôi? Cũng được đấy! "Đôi môi mỏng tựa cánh anh đào chợt cười nhẹ tênh.

***

"Không cấm cản được thì xuôi theo, thế thôi!" Federer nhún vai.

Sớm trong lành, mùi sương mùi cỏ quấn lấy nhau, lan tỏa khắp khu vườn. Những cành lá ươn ướt vươn mình dưới nắng mai, từng tia vàng óng ả ươm soi rõ sắc xanh diệp lục.

Chút yên bình của buổi sáng, Federer tản bộ cùng quản gia Lâm như mọi khi, vừa bàn chuyện công việc vừa hít hương hoa, hai mái đầu điểm bạc thấp thoáng trong sương mai.

Quản gia Lâm thuật lại chuyện Thế Huân nhất quyết đòi về thăm quê mẹ và tìm hiểu nơi mình từng gắn bó để nhặt thêm những ký ức đã rơi rớt. Có lẽ, bệnh mất trí nhớ quái ác tới đâu cũng phải biến trước con người quỷ quyệt kia. Thôi thì như Federer nói, không cấm cản được thì đành xuôi theo...

" Vậy mai tôi sẽ theo cậu chủ về Trung Quốc, thưa ngài."

" Ừ. Nhưng thời hạn là một tuần! " Federer dứt khoát "Tới lúc đó, biện pháp nào cũng phải đem Richard về cho ta, nhớ đấy!"

" Vâng, chủ nhân. " Quản gia Lâm cúi gập người đầy kính trọng " Ngài còn dặn dò thêm gì không?"

Federer phẩy tay ra chiều khó chịu với thái độ quá mức cung kính của Lâm quản gia. Bởi mối quan hệ giữa hai người không đơn thuần chỉ là chủ tớ, bề trên bề dưới như bao năm qua vẫn thế. Thực chất, quản gia Lâm còn có thân phận khác nữa là... anh vợ của Federer! Tuy nhiên, điều này được giữ kín tuyệt đối đến nỗi Hứa Dực cũng không hay biết gì!

" Này Lâm, ông lớn tuổi rồi. Cứ theo hai cha con tôi mãi thế này sao được?" Federer buông tiếng thở dài.

" Tôi sẽ ở bên cạnh hai người cho tới hết đời. " Quản gia Lâm chân thành.

"Bậy!"

Federer nạt ngang, nét mặt cau lại đầy bực bội. Ông là chủ nhân của Lâm về mặt quyền lực nhưng xét theo khía cạnh khác, Lâm là một người bằng hữu, một tri kỉ đáng quý. Suốt nhiều năm qua, Lâm luôn dốc hết thời gian, tình cảm cho Federer và hoàng tử bé Richard cứ như ... người vợ hết lòng vì mái ấm của mình.

Federer bất chợt nhìn xuống đôi giàyda dưới chân, màu nâu cổ điển đã dần phai theo năm tháng. Ông cười buồn, lời nói thoát ra nhẹ tênh như mây xốp trắng nhưng day dứt từng chữ:

" Lâm! Đừng hy sinh vì tôi nữa!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro