Chương 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nắng ban trưa gay gắt dội thẳng vào căn phòng vắng lặng, thoảng tiếng rên rỉ. Chàng trai nằm co ro trên giường, chăn bông đắp kín người vẫn thấy lạnh. Đầu anh nặng trịch như có keo dính chặt vào gối, không cách nào gượng dậy nổi.

Hứa Dực thở rất nhẹ, làn môi mỏng khô nứt bật ra những âm không rõ ràng. Trán anh lấm tấm mồ hôi, trên người còn nguyên bộ đồng phục thanh lịch từ lúc tan học. Bụng anh đau quặn, từng cơn buốt nhói lan đến tận đỉnh đầu khiến anh ngủ không trọn, chỉ những giấc chập chờn. Thứ ám ảnh ngay cả trong mơ là cậu nhóc với mái tóc rối màu tím thường bị gió quật tung, bước chân luôn nằm gọn trên từng ô gạch...

" Anh xin lỗi, Lộc Hàm, xin lỗi... "

Nằm mê man rất lâu, tựa hồ cả thế kỷ dài đằng đẵng trôi qua, Hứa Dực mới tỉnh giấc, lặng lẽ nhìn quanh. Sắc đêm phủ kín ngoài khung cửa, thời gian như lắng đọng với những cú nhích đều đặn của kim đồng hồ. Anh đã mê man suốt một ngày, cũng không buồn nhúc nhích, chỉ nằm nghe và đếm từng tiếng tích tắc buồn tẻ, đôi mắt vô hồn dán chặt trần nhà ... mông lung.

"Cậu cảm nặng, sao không nói cho ai vậy?"

"Kệ tôi!"

Hứa Dực gạt mảnh khăn gấp còn chườm trán, làm động tác hết sức trẻ con là kéo chăn trùm kín mặt. Anh không cảm thấy lạ với sự có mặt đường đột của quản gia Lâm tại đây bởi ông ta và Ngô Thế Huân là hai kẻ tùy tiện nhất thế giới này, thích thì sẽ đột nhập nhà người khác, mặc kệ chủ nhà có cho phép hay không!

"Cậu xuất huyết dạ dày à?"

" Kệ tôi!"

"Nốc rượu cho lắm vào!"

"Kệ tôi!!! " Hứa Dực quát lớn.

Thật khó chịu! Người quản gia này thân cận cận với Thế Huân nhưng cũng rất gần gũi với anh . Mọi thứ về Hứa Dực, ông ta đều tường tận hơn cả chính bản thân anh. Từ bé đã thế và bây giờ vẫn luôn thế. Bất kể chuyện gì quanh anh, ông ta luôn là người nắm rõ trước tiên.

Hứa Dực vốn sống khép kín, bề ngoài luôn trái ngược với nội tâm nhưng trước một Lâm quản gia cáo già, anh chưa từng phải vờ vịt, mà nếu có, cũng không qua nổi con mắt tinh tường của ông ta.

"Tôi có một tin vui và một tin buồn dành riêng cho cậu đây!" Quản gia Lâm bưng tô cháo đến ngồi cạnh giường, nhìn chàng trai đang cuộn tròn trong chăn đầy buồn cười. " Cậu muốn nghe tin vui hay tin buồn trước?"

"Vui là tôi hạ sốt rồi, đúng chứ?"

" Sai! Vui là Thế Huân đã về đây. Em trai cậu đang hồi phục rất nhanh."

" Sao không chết luôn đi? Thế này mà gọi tin vui à!"

"Vui chứ!' Quản gia Lâm cười mỉm, đọc rõ tâm tư của người cháu ruột "Cậu sẽ hết dằn vặt, hết trách mình. Không vui sao được!"

Lời tố cáo kia chính xác đến mức Hứa Dực tức nghẹn, thu tay nện mạnh lên gối. Hiềm khích giữa anh và cậu em trai, quản gia Lâm là người rõ nhất thế mà ông ta coi như không có, cũng chẳng thèm hòa giải hay khuyên can. Kệ! Ông ta chỉ hay thở dài, than thở rằng hai người ghét nhau do quá giống nhau...

Hứa Dực hé mắt khỏi chăn, lườm:

"Còn tin buồn là gì đây?"

"Lộc Hàm vẫn còn sống!"

Hứa Dực tung luôn chăn, ngồi bật dậy với vẻ mặt bàng hoàng. Anh đã ngờ ngợ về điều này từ mấy hôm nay khi học viện đồn thổi việc gặp người giống Lộc Hàm. Anh chỉ không ngờ nổi mình bị lừa ngay trước mặt như thế. Rõ ràng trông đám y tá bác sỹ xúm quanh Lộc Hàm, luôn miệng bảo "Xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức ." Sau đó, còn có dì của cậu nhận tro cốt đem về quê... Cú lừa này, ngoạn mục thật! Dù sao thì...

"Đây mới là tin vui!" Hứa Dực cười nhẹ.

" Buồn chứ! Cậu sẽ không biết phải đối mặt với cậu nhóc ấy thế nào. Thú thật là cậu cố ý gây tai nạn thì có lẽ người ta không nhìn mặt cậu nữa, còn giấu giếm thì cậu sẽ không sống nổi với mình! " Lôi hết suy nghĩ của chàng trai ra nói chán chê, quản gia Lâm vờ thở hắt "Haiz, buồn quá phải không!"

"Lão già chết tiệt! Tôi không ăn cháo của ông!"

Hứa Dực nhảy dựng, lại chui vào chăn ôm một bụng bất mãn... Chết tiệt! Có cần hiểu anh đến thế không?

***

Sáu giờ sáng. BMW đậu chiễm chệ trước cánh cửa phủ màu xanh rêu. Một tiếng chuông duy nhất vang lên, Lộc Hàm đem gương mặt ngái ngủ cùng mái tóc rối lững thững bước ra, ngơ ngác ngó nghiêng.

" Á!"

Bất chợt, cậu bị thẳng lôi vào xe, đối sát đôi mắt xám tro mê hoặc...

" Chào!"

"Ừm...chào buổi sáng. Đến tìm em có việc gấp sao?" Cậu vừa dụi dụi mắt vừa sửa lại cổ áo xộc xệch do ai đó túm.

"Đến Trung Anh! " Chàng quý tộc ngắn gọn.

"Còn sớm mà. " Lộc Hàm làu bàu.

Ngô Thế Huân chẳng buồn đáp, im lặng kéo cậu vào sát người mình, nửa ôm nửa tựa. Anh lệnh cho tài xế lái xe, còn quản gia Lâm lại phải quay ra ngắm nhìn đường phố trước cái liếc mắt đáng sợ của cậu chủ.

"Này khoan, em còn chưa thay đồng phục!"

" Không cần!"

"Ba lô cũng không đem theo!"

" Không cần thiết!"

"Cần! Cần thiết chứ!"

"Im! Ngủ tiếp đi!"

Lộc Hàm bĩu nhẹ môi, áp mặt vào người bá đạo nào đó, khẽ nhắm mắt. Mũi tham lam hít hà hương nước hoa sắc lạnh còn tai lắng nghe nhịp tim của anh. Hừm, khá nhanh là thế nào nhỉ? Hay là anh khó chịu ở đâu? Ngẫm nghĩ một chút, tim cậu cũng đập hỗn loạn như muốn nhảy khỏi lồng ngực còn chủ nhân của nó đã muốn nhảy khỏi xe!

Đồ ngủ trên người cậu rất mỏng...

" Xấu! Đừng nhìn linh tinh chứ!" Cậu ngượng ngùng nhắc nhở, làn da ửng hồng đầy e ngại.

" Nhìn gì?" Thế Huân ho nhẹ, mắt vẫn khép hờ từ lúc bờ má xinh xắn dụi ngực anh.

"Hứ. Tim đập nhanh còn chối!"

Gió Quỷ đan tay vào mái tóc rối, cười khẽ:

" Ngốc, là đang cảm nhận!"

Suốt đoạn đường dài, cậu chỉ việc để im tay mình trong tay Gió Quỷ và bước theo anh như quán tính. Tâm trí còn rơi đâu đó trên BMW.

Người kia trơ tráo quá thể! Hại cậu xấu hổ tới suýt khóc. Cũng may anh cởi áo khóac đưa cậu ngay sau đó nếu không thì việc cậu nhảy khỏi xe là chắc chắn xảy ra.

"Đến rồi!"

Thế Huân buông tay cậu, hít nhẹ nhúm không khí tinh sạch vương hơi lạnh ban mai, thoảng hương cỏ dại. Trong chuỗi ngày chơi vơi vừa qua, nay là sáng đầu tiên anh thức giấc với tâm trạng khá nhẹ nhõm, bởi bộ não sau một đêm đã chẳng còn trống trơn như trước. Mọi chuyện diễn ra kể từ khi " bị "cậu nhóc láo lếu nào đó tán tỉnh, anh đều nhớ, tuyệt đối không sót bất kể chi tiết nào. Điều này đủ để Thế Huân hiểu, anh đã chính thức thoát khỏi căn bệnh trí nhớ ngắn hạn quái ác, giờ chỉ việc lấp đầy ký ức thiết hụt nữa okay.

Gió Quỷ đút tay vào túi, chầm chậm dạo quanh nền đất ẩm quanh hồ. Anh chợt ra từng thú vui chạy bộ đêm tại khuôn viênhọc viện. Anh thích tốc độ, thích cảm giác hóa thân vào gió, lao vút về phía trước như mũi tên xé toạc không gian, thời gian.

Phía sau nam sinh quý tộc, Lộc Hàm vẫn đứng yên trong chiếc áo khoác da, chân chỉ mang mỗi dép co rúm lại. Nét hoảng sợ lẫn ngại ngùng vương trêngương mặt kém tươi tắn.

Thế Huân cố tình rải ánh nhìn chậm rãi khắp bộ đồ ngủ mỏng manh, cố ý nâng độ xấu hổ của ai đó lên mức cao nhất, khiến ai đó phải hét toáng lên:

" Này, anh thôi săm soi đi! Vô duyên thật!"

Nhếch miệng thành nét cười quỷ quyệt, Thế Huân sải chân ... Hễ đôi giày thể thao tiến một bước là đôi slipper sẽ lùi một bước, cứ thế cho đến khi cậu nghiêng ngả nơi mép hồ, cuống cuồng bám lấy tay chàng trai để không rơi tõm.

" Đừng cho em ngã! Lạnh lắm!"

Lộc Hàm nài nỉ, hai tay giữ chặt eo Gió Quỷ, vừa mới hôm qua anh tàn nhẫn vứt cậu xuống hồ vì tội " dạy dỗ bạn trai ", hại cậu cảm lạnh suốt đêm. Tuy do cậu gây tội với anh nhưng đâu nhất thiết phải trừng phạt!

"Hàm!"

" Dạ." Vô cùng ngoan ngoãn đáp.

" Em tùy tiện gọi tôi là bạn trai ấy. Tôi không-chấp-nhận!"

"Thực ra em không tùy tiện. Từ trước nay, ai cũng nghĩ là như vậy và là như vậy đấy. Chỉ có anh cố chấp, không chịu thừa nhận anh thích em!"

Lộc Hàm cụp mắt rầu rĩ, bặm môi hờn giận. Rõ ràng anh thích cậu! Dù anh luôn biến hóa, khó đoán và biết cách che giấu nhưng những quan tâm đặc biệt dành riêng cho Lộc Hàm đã tố cáo tất cả .

"Hàm."

"Thật! Anh không chấp nhận cũng không thay đổi được gì đâu! " Vô cùng ngoan cố.

Trước vẻ bướng bỉnh của cậu, Thế Huân cười lạnh. Thân ảnh tôn quý toát thêm vẻ huyền bí giữa lớp sương sớm mờ ảo, những đường nét hoàn mỹ trên khuôn mặt tuyệt đẹp thêm phần quyến rũ. Anh đặt nhanh lên vầng trán nhỏ xinh nụ hôn thật khẽ, âm vực trong giọng nói đầy tinh quái:

" Cho phép em tán tỉnh tôi, kể cả dùng bạo lực."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro