Chương 64

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Thằng bé có thiệt thòi quá không?"

" Là Lộc Hàm tự chọn lựa kề bên người mình yêu." Quản gia Lâm rảo bước chậm rãi theo Federer, ông bỗng mỉm cười " Mới nhắc đã thấy rồi kìa!"

Theo hướng quản gia Lâm nhìn, Lộc Hàm vừa rời phòng bác sỹ, che miệng đầy mệt mỏi, gương mặt hốc hác, làn da xanh xao tựa lá non. Thấy Federer, cậu ngần ngừ chút chút rồi mới tiến đến.

"Bác tới rồi ạ?"

" Richard thế nào rồi? Khá hơn chưa? " Federer hỏi dồn, ông chỉ nóng vội với những gì liên quan đến con trai.

"Có lẽ anh ấy sắp tỉnh!"

" Thật sao?"

Chẳng để Lộc Hàm kịp hé miệng, Federer đã lôi tuột cậu nhóc theo dọc hành lang. Biết ông nóng lòng, Lộc Hàm vừa đi vừa kể tỉ mỉ những dấu hiệu lạ thường của chàng quý tộc thời gian gần đây. Anh thường cử độngnhẹ ngón tay, thường nhíu mày, thường mím môi ...

Lúc đứng trước phòng bệnh, cả Federer và quản gia Lâm đều tỏ ra hồ nghi khi cửa phòng khép hờ. Không lẽ ngoài bệnh nhân ra, còn có thêm ai khác?

"Cháu cho người lạ vào sao Lộc Hàm? " Quản gia Lâm đặt ngay truy vấn. Lộc Hàm im bặt, mặt biến sắc. Có lẽ vào lúc cậu đi gặp bác sĩ, người bạn ấy đã tới đây.

"Đã dặn là đừng cho người lạ ... " Cảnh tượng đập vào mắt khiến Federer không thốt trọn lời trách móc, tay ông bất động trên nắm cửa. Một vài giây sau, ông dời mắt sang cậu, nhấn mạnh từng chữ "Bắt đầu rồi, nhớ mạnh mẽ!"

"Và đừng tỏ ra yếu đuối!" quản gia Lâm tiếp lời.

Cậu gật mạnh đầu, cười thật nhẹ như để chứng tỏ mình luôn ổn nhưng khi cánh cửa vừa được mở toang, thần trí Lộc Hàm đã bay mất tăm,mắt nhoè đi với những gì đang bày ra trước mặt, tim đau như tờ giấy nhàu nhĩ.

"Richard, dậy rồi sao con? " Federer kìm niềm vui đang vỡ òa, ông kéo theo Lộc Hàm bước hẳn vào phòng bệnh.

Chàng trai đẩy nhẹ cô nữ sinh khỏi lòng mình, anh liếc thoáng qua những người vừa xuất hiện với đôi mắt xám tro hờ hững, chất giọng phát ra cũng không kém phần lãnh đạm.

"Mới dậy."

"Còn mệt không con trai?" Federer trìu mến. "Vẫn mệt. Vì thế đừng hỏi tôi thêm bất cứ điều gì!"

"À, được rồi! Vậy Lộc Hàm, chăm sóc Richard nhé. Bác đi làm thủ tục xuất viện!"

Giao việc cho cậu xong, Federer cùng quản gia Lâm rời đi một cách đầy cố ý. Phải để Lộc Hàm thích nghi dần với cảnh chướng mắt do ai đó dàn dựng! Cậu đâu thể yếu kém tới mức sụp đổ ngay khi đây mới chỉ là chiêu trò cỏn con của Gió Quỷ!

Cánh cửa khép lại, bao trùm không gian là sự im ắng đến kì lạ, tưởng như có thể nghe thấy cả âm thanh của cánh hoa rơi xuống đất. Hai ánh nhìn chạm nhau, một ánh đầy khoái trá tự tin, một ánh đầy hoang mang ngỡ ngàng.

"Sao? Sợ à?"

Thế Huân lại là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng. Tuy anh chưa thèm liếc mắt đến cậu nhưng dường như, vẫn nắm bắt hết thảy mọi cử chỉ của cậu. Từ điệu bộ mân mê mép áo đến cách đứng chôn chân như tượng gỗ.

"Việc gì phải sợ!" Lộc Hàm đè cứng rắn vào giọng nói.

" Chắc không?"

" Chắc!"

Thế Huân nhếch miệng, thần thái khá sứt mẻ sau trận hôn mê kéo dài nhiều ngày. Thấy anh chuẩn bị rời giường, cô nữ sinh liền đánh bạo níu tay anh lại, nỗi hụt hẫng hiện rõ trên gương mặt có hai má lúm duyên dáng.

"Đợi!" Thế Huân cộc lốc.

Gió Quỷ nhẹ nhàng rút tay khỏi cô nữ sinh dù rất dị ứng với sự động chạm vừa rồi. Anh tới bên Lộc Hàm, dang tay ôm chặt lấy dáng người bé nhỏ và thì thầm thật khẽ bên tai cậu.

"Nhớ tôi không?"

"Em nghĩ là có." Lộc Hàm thận trọng đáp, cậu cần dè chừng con người quỷ quái kể từ bây giờ.

"Yêu tôi không?"

"Yêu anh rất nhiều."

"Bạn em cũng yêu tôi. Nhiều không kém em!"

Lộc Hàm run, chưa bao giờ cậu lại thấy lạnh buốt khi được anh ôm như thế này. Có lẽ, do anh không còn muốn đem ấm áp tới cậu. Có lẽ, vòng tay quen thuộc của anh chỉ muốn bóp nát cậu thay vì ôm. Lộc Hàm hiểu, chuỗi ngày u tối sẽ ập đến sớm thôi ...

"Anh nhớ lại hết rồi, phải không Ngô Thế Huân?"

"Ừ. Để Hàm thất vọng rồi!"

" Không hề. Anh hồi phục trí nhớ, hết lạc lõng, hết chơi vơi. Em rất mừng!"

Tim Thế Huân như bị va nhẹ, anh bỗng nhiên đặt môi lên vầng trán nhỏ nhắn, nụ hôn quỷ quái của anh rơi dần xuống chóp mũi rồi đến làn môi mềm mại. Cậu dịu dàng đón nhận, hai tay ôm chặt anh, mắt nhắm nghiền. Phút giây thân mật này, thế giới như chỉ tồn tại mỗi chàng quý tộc và cậu học sinh. Tình yêu đã thiêu rụi mọi khúc mắc, tất cả đều không cần biết đến, gạt thù hận, gạt quá khứ ...

Vẫn ngồi lặng trên giường bệnh, tâm can Tuệ Anh như bị cào xé đến rách tươm. Trước mắt là ảo ảnh hay những thứ vừa diễn ra mới là ảo giác? Ban nãy, Ngô Thế Huân còn chủ động ôm cô, phớt lờ người khác nhưng sao chỉ trong phút chốc, anh lại thay phắt thái độ, dễ dàng gần gũi cậu ta sau chỉ vài câu nói lạnh lẽo. Anh đã hồi phục trí nhớ, không thể nhầm lẫn Tuệ Anh và Lộc Hàm. Vậy chả nhẽ, cái ôm anh trao cô khi phòng có thêm người khác là do cô hoang tưởng? Rõ ràng anh nhìn cô rất lâu khi cô tự giới thiệu mình là bạn thân Lộc Hàm.

Nhất định, cô sẽ lần ra chuyện kỳ lạ này! Còn giờ, không ngăn được thì phải phá đám!

"Thế Huân, em muốn hỏi, anh gọi em tới có việc gì không?" Tuệ Anh giả bộ rụt rè, vờ như vô tình chen vào màn hôn hít.

Tức thì, tiếng kêu yếu ớt bật lên giữa phòng bệnh. Lộc Hàm vô thức đưa tay chạm miệng mình, mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi khiến cậu choáng váng, vị mặn theo đầu lưỡi trôi vào cuống họng đắng nghét. Chân tay Lộc Hàm thuỗn đơ, không ngờ anh đột ngột chấm dứt cuộc ôm hôn bằng cách day mạnh môi cậu đến tướt máu.

Gió Quỷ quệt miệng, nét hung ác ngự trị nơi nhãn cầu đen xám của hốc mắt u tối. Anh cúi thấp đầu, cười ma quái:

"Mừng em đến với tôi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro