Chương 70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ban mai tung những chùm nắng đầu tiên xuống ngôi làng nhỏ thanh bình. Trong những khu vườn rộng thoải, từng nhánh cây trĩu quả khẽ đung đưa trước một vài làn gió tinh nghịch. Giữa sớm mai yên tĩnh như cả thế giới còn ngủ say, tiếng động cơ xe dù êm tai nhưng vẫn có thể nghe thấy rất rõ.

Những ánh mắt hiếu kỳ bắt đầu đổ dồn về khối màu đen lạ lẫm đang di chuyển trên đường làng. Người lớn đứng từ trongnhà ngó nghiêng, rôm rả bàn tán còn đám trẻ con thì hò hét nhau bám theo chiếc xe BMW sang trọng ấy.

"Mấy nhóc này có lẽ chơi thân với Lộc Hàm!" chàng trai nhủ thầm với chính mình.

BMW dừng lại ngay sau đó. Thế Huân cùng thầy giám thị bước xuống trong tiếng xì xầm to nhỏ của mấy đứa nhóc. Chúng lùi ra phía sau vài bước theo phản xạ khi Gió Quỷ ngoắc tay gọi chúng lại, có đứa còn bỏ chạy. Thế Huân ngạc nhiên. Cái làng này lạ thật! Đến con nít cũng biết chống đối thì Hàm của anh bướng thế là phải!

"Cho chú hỏi một chút, nhé?" Thầy giám thị cất lời thật mềm mỏng nhằm đá bay nỗi sợ giữa đám trẻ và người lạ" Mấy đứa biết anh Lộc Hàm không?"

Những cái đầu cùng gật lia lịa.

"Thế mấy hôm nay có thấy anh ấy về đây không?"

"Không ạ!"

"Có thật không?"

"Không ạ!"

Thầy giám thị phì cười, tự trách mình ngớ ngẩn mới đi hỏi dò mấy đứa nhóc, khi thầy nhìn sang người kế bên thì chỉ còn là khoảng trống. Chàng thiếu niên đã sớm leo lên xe! Anh chẳng muốn lãng phí thêm bất kì giây phút nào!

Vào tới con ngõ nhỏ cuối làng, BMW không chen vào nổi nên bị vứt lại cho đám trẻ sờ mó, vuốt ve như nựng một con thú cưng.

Thế Huân nheo mắt nhìn căn nhà nhỏ tồi tàn, sống lưng bỗng cứng đờ trong chốc lát. Nếu còn gia đình ở bên, Lộc Hàm sẽ không lớn lên trong sự thiếu thốn về tình thương lẫn vật chất. Những thứ đó, anh đều có thể cho cậu nhưng anh lại chọn cách dày vò cậu hệt loài quỷ mất nhân tính!

"Đi nào chàng trai! " Thầy giám thị vỗ vai Thế Huân, cố ý cắt bỏ dòng cảm xúc tiêu cực khỏi anh.

Hỗn tạp âm vẳng ra từ sau cánh cửa cũ kĩ như câu thần chú ma quái, buộc hai vị khách dừng chân sau bức tường tróc sơn, kín đáo quan sát và lénlắng nghe.

"Ăn mãi thế này à? Cô có điên không hả?"

Người đàn ông đặt mạnh bát cơm xuống như dằn bể mặt bàn kính. Tay chỉ trỏ chì chiết, miệng phun ra toàn những câu đay nghiến.

Đã quá quen với cảnh chồng mạnh mồm quát tháo ngay cả trong bữa ăn, người phụ nữ vẫn im lặng hệt kẻ câm điếc, chỉ muốn mau chóng nuốt trôi bữa cơm đạm bạc.

Hình dung ra Lộc Hàm cũng từng phải nhẫn nhịn ông chú quái đản trong suốt những năm tháng bon chen trong vùng đất nghèo, Thế Huân liền đạp toang cửa bước vào, vợ chồng dì Lộc Hàm thất kinh, nhìn chằm chằm chàng thiếu niên lạ mặt bằng con mắt mở to, miệng há hốc và cả cơ mặt bất động đều không biểu lộ được nỗi khiếp đảm của họ. Sự xuất hiện đột ngột từ vị khách lạ mặt giống hệt ma giữa ban ngày, người ngoài hành tinh ghé thăm trái đất hoặc những thứ tương tự.

Chú Lộc Hàm lấy lại hồn vía vừa thất xiêu, cố gằn giọng thật đanh cứng:

" Các người là ai?"

"Lộc Hàm không có ở đây sao? " Thế Huân tung ngược lời chất vấn, nét mặt thoáng hụt hẫng như đã biết tỏng đáp án.

Nhắc tới Lộc Hàm, người chú bỗng hậm hực đập bàn, quát:

"Cái thứ ăn hại ấy thì biến luôn cho rảnh nợ! Mẹ nó đẻ ra, không nuôi lại đùn đẩy nhà này! Nó ..."

Chợt ánh nhìn sắc lạnh khiến ông ta ngậm miệng. Thế Huân phải gom hết thảy bình tĩnh còn sót lại trong dòng máu lạnh để ngăn mình không lôi đầu tên lắm mồm dập ngay vào tường ... vì cái nhăn mặt khó chịu của cậu nhóc bất chợt hiện ra.

"Mọi người tìm cháu tôi à? Nó ở cùng bố nuôi mà? " Dì Lộc Hàm tỏ vẻ hồ nghi.

Giấu giếm sẽ chỉ thổi bùng thêm nỗi lo lắng. Biết thế nên giám thị ngắn gọn thuật lại chuyện cậu bỏ đi, chỉ có lý do và những việc khủng khiếp khác đều được che đậy.

Dì Lộc Hàm ngẫm nghĩ thật lâu rồi thở hắt ra đầy tâm trạng:

"Thôi đừng tìm nữa! Con bé trước nay luôn là đứa rất giỏi chịu đựng. Một khi nó đã hạ quyết tâm bỏ đi như thế thì có chết cũng không quay về đâu!"

Thế Huân lúc ấy đang nếm thử chút thức ăn đơn giản được cho là món khoái khẩu của cậu. Cổ họng anh nghẹn đắng ...

***

Chẳng cưỡng nổi sức cám dỗ của gió thu, lá theo nhau lìa cành, uốn lượn vài vòng trong không trung rồi đáp đất thật nhẹ nhàng tựa lông vũ. Nắng như con vật ngỗ ngược, hết vờn lên mái tóc điểm bạc lại bò trườn trên bàn cờ tướng.
"Hừm ... " Federer xoa cằm đăm chiêu, cặp lông mày rậm nhíu chặt trước thế cờ bí mà lão quản gia vừa dồn ông vào.

" Ngài tốt nhất là nên chịu thua!" quản gia Lâm cười đắc ý. Federer có thể đạp trên đầu vạn người nhưng lại bị một nước cờ hiểm gây khó dễ.

"Thôi cười đi! Nếu Richard ở đây, ông đã chẳng có dịp huênh hoang đâu Lâm ạ!" Federer nửa cười nửa không.

Cứ mỗi lần nhắc đến cậu quý tử, lòng Federer lại đắng chát. Năm Hữu Tuệ mất, ông để con trai tự do bên vùng đất quê mẹ theo đúng ý anh. Bởi ông chẳng thể ép buộc đứa con bất trị và hơn cả là ông không muốn thời niên thiếu của Richard gắn với kẻ mà anh vốn rất hận. Trong suốt mười năm trời xa cách, Richard luôn tính kế quật ngã chính người bố đẻ còn Federer lại để mặc anh tiến sát vị trí của mình. Với con trai, miễn anh thỏa mãn và trút được thù hận thì ngay cả mạng sống, ông cũng không hề tiếc! Thế nhưng ... thật kỳ lạ ...

Năm Richard 18 tuổi, quyền lực trong tay anh ngang ngửa với Federer. Anh hoàn toàn có thể hất văng ông dễ dàng như vứt một thứ đồ đồ gây chướng mắt. Thế nhưng ... thật kỳ lạ ...

Ngày dòng họ quý tộc chọn lựa lại người đứng đầu, Richard đã gạt phăng cơ hội hiếm có ấy. Là điều gì níu chân anh ngoài Lộc Hàm ra? Cậu nhóc mới quen sao sánh bằng người mẹ anh tôn thờ bao năm, cũng như chút yêu thương đầu đời sao bẻ gãy nổi lý trí cứng rắn. Thật đáng nghi!

"Cha nào con nấy, ngoan cố! Vậy mà vẫn chưa chịu thua!"

Tiếng quản gia Lâm cắt ngang mớ hồ nghi trong đầu Federer. Ông đặt lại sự chú ý lên ván cờ dang dở nhưng chưa kịp định hình thì đã có bàn tay khác thay ông lật ngược thế cờ bí một cách đầy ngoạn mục. Tới lượt quản gia Lâm bị chiếu tướng ...

"Sao phải chịu thua khi tôi có thể thắng, hử?"

Chàng quý tộc nhếch miệng.

***
Những bước chân chậm rãi rải trên nền đất đầy xác lá. Sau khoảng im lặng kéo dài tưởng chừng như vô tận, những âm trầm âm u bỗng rơi vỡ trong khu vườn đầy nắng.

"Bố, con mất Hàm rồi!"

Dừng bước, Federer quay sang nhìn Thế Huân đầy ngỡ ngàng. Nhiều cảm xúc chằng chéo trong tâm can khiến ông lặng người, mắt chẳng thể rời cậu quý tử. Ông biết mục đích anh về đây là vì Lộc hàm nhưng tiếng gọi bố thân thương thì ông không ngờ tới. Nó đã luôn là mong muốn lớn nhất của ông!

"Con chịu nhận bố rồi ư?" Federer không tin. Chưa bao giờ ông nghi ngờ cơ thể của mình như lúc này. Có khi do lãng tai ...

Thế Huân gật đầu rồi không nói gì thêm, thả ánh nhìn buồn buồn lên những tán cây trụi lá. Anh đã nhận ra, thứ anh hận nhất là sự tồn tại của chính mình! Vì anh, Federer mới phải ép buộc người phụ nữ ông yêu. Vì anh, mẹ Hữu Tuệ mới bị tình nhân vứt bỏ. Vì anh, cuộc đời của mẹ mới bẻ ngoặt sang chuỗi ngày tăm tối. Đều vì anh! Những việc ác anh làm bao năm qua là nhắm vào chính anh, nhằm thỏa mãn con quỷ luôn thích gieo rắc tai họa.

"Vì sao hôm ấy, con không sang Thụy Sĩ? " Cảm thấy mấu chốt vấn đề nằm ở đây, Federer liền hỏi.

" Con không thích được dâng tận miệng!"Thế Huân còn rất gượng gạo trong việc trò chuyện cùng người bố mà anh đã lạnh nhạt bấy lâu. Đáng lẽ anh sẽ mãi mãi vứt bỏ danh phận quý tộc nếu như cậu nhóc kia đừng bốc hơi. Khoảng trống Lộc hàm để lại là quá lớn. NÓ khiến anh sợ hãi sự mất mát, NÓ dọa dẫm anh về thế giới cô độc, nơi chỉ tồn tại thứ quan hệ chủ nhân - nô lệ. Lúc anh có tất cả cũng là khi anh mất tất cả ...

" Sao con biết ta sẽ nhường con?" Federer sửng sốt. Đúng là ông sẽ trao Richard vị trí tối cao ông đang đứng nếu như anh có mặt vào ngày trọng đại ấy.

Thế Huân nhìn chếch qua vai Federer, cười đắc thắng khi moi thẳng ra sơ hở của người bố tinh anh.

" Quản gia Lâm phản bội bố, ngầm làm tay sai cho con. Tin được ư? Con không thiểu não!"

Theo hướng nhìn của Thế Huân, quản gia Lâm vẫn đang cau mày nghiên cứu nước cờ quái ác ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro