Chương 77

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tia nắng luồn qua khe cửa, nhảy phóc lên sống mũi cao thẳng. Thiếu niên vội vơ tạm chiếc gối gần đó úp lên mặt che nắng, mày nhíu chặt đầy khó chịu khi có thứ chọc phá giấc ngủ của anh.

"Kéo rèm lại!"

Mệnh lệnh ngái ngủ vừa truyền ra, mọi ánh nắng đều như bị nhốt vào chiếc hộp kín mít. Căn phòng sáng lờ mờ.

Chàng quý tộc thỏa lòng, lại định thả mình theo cơn buồn ngủ, nhưng có điều phiền muộn vội kéo mi mắt biểu tình. Phải rồi, ngày thứ 30! Anh sực tỉnh, nằm im và dọn lại trí óc đang rối rắm sau giấc ngủ li bì. Đêm qua, Lộc Hàm đẩy anh xuống hồ, nhưng ngã là do anh tự sẩy chân. Chẳng vì sao cả, đơn giản là anh muốn thử cảm giác bị quẳng trong dòng nước lạnh như Lộc Hàm đã từng. Khi ngã, anh đã ngâm mình trong nước đến tận vài tiếng đồng hồ, để đền lại số lần anh thản nhiên quăng vứt cậu.

Thế Huân không khỏi buồn cười khi mường tượng ra cảnh Lộc Hàm chật vật khiêng vác anh từ bờ hồ vào tới đây. Cậu bé nhỏ thế kia, vậy mà chất lên người khối lượng nặng gấp đôi cơ thể thì ... Thế Huân cắn gối, kịp ngăn tiếng cười sắp bật ra thành tiếng. Gió Quỷ vô cùng đắc ý!

Đang lắng tai nghe hết mọi động tĩnh, chàng quý tộc bỗng nhiên cắn mạnh đầu ngón tay, bôi trệt chút máu đang rỉ ra vào ngay khoé miệng. Rồi anh cố ý ho thật mạnh như sắp nôn ra cả ruột gan ...

Dự đoán của anh ( lại ) trúng phóng!

Lộc Hàm lật gối ra và la toáng lên:

"Anh sao Thế Huân? Anh sao thế?"

Gió Quỷ giả bộ he he mắt như đang rất mệt mỏi, môi khẽ mấy máy không ra tiếng, nhưng thật ra anh cũng chẳng định nói cái quái gì hết! Anh hít thở từng quãng mệt nhọc, vờ như mũi nghẹt, rất khó tiếp nhận khí oxy.

Lộc Hàm luống cuống vực Thế Huân dậy, vừa vỗ vỗ lưng vừa vuốt vuốt ngực anh đầy lo lắng. Mặt tái nhợt khi anh che miệng ho dữ dội, tay vấy máu tươi. Cậu run giọng:

" Sao anh ho ra máu thế này?"

Thế Huân đẩy cậu ra, chối phắt sự quan tâm của cậu. Anh rời giường.
"Như em muốn, anh biến! " Gió Quỷ nói đứt quãng trong cơn ho giả, che miệng bằng bàn tay vấy sẵn máu.

"Không đi đâu hết!" Lộc Hàm to tiếng nạt nộ rồi ấn anh vào chiếc gối kê sẵn đầu giường. Cậu dùng khăn ấm chuẩn bị từ trước, cẩn thận lau môi và tay Thế Huân. Người cậu run run, không dám nhìn thẳng vào sắc đỏ kia.
" Tự anh!" Thế Huân giằng lấy khăn. Dù rất muốn được cậu chăm sóc, nhưng anh không quên rằng cậu sợ máu.

" Anh uống đi. Sẽ đỡ mệt mau thôi!"

Thế Huân thoáng sững người khi cậu đặt vào tay anh ly trà ấm. Tia cười là lạ thấp thoáng trên khoé môi. Dưới ánh mắt sốt sắng của Lộc Hàm, anh thong thả nhấp vài ngụm rồi bất chợt tung ra câu hỏi sắc sảo:

" Này, sao đưa anh trà này? Nó đắng lắm!"

" Nhưng nó giải tỏa mệt mỏi!" Lộc Hàm bối rối.

" Ngụy biện! " Thế Huân chỉ ngón trỏ lên vầng trán nhỏ. Anh nhếch môi " Tôi thích lục chanh trà, em rõ quá mà!"

"Không phải đâu! Là ... là trùng hợp thôi!" Cậu lí nhí.

Mắt Lộc Hàm cụp xuống, tránh ánh nhìn chất vấn của chàng quý tộc. Sự căng thẳng bộc lộ rõ qua những ngón tay đan chặt. Lạ quá, bộ dạng bệnh tật, vừa ho ra máu vừa khó thở lúc nãy đâu mất rồi?

"Em làm ơn thôi giả vờ đi! " Thế Huân gằn từng chữ. Một lời hay vạch trần hay đúng hơn là mệnh lệnh.

" Anh nói linh tinh gì thế?" Giọng cậu méo mó như thể cổ họng đã bị bóp nghẹn. Bờ vai gầy khẽ run lên, tựa nhành liễu phất phơ trong sương gió.

Không để ai đó chối cãi, làm mất thêm thời gian. Chàng quý tộc xé ngay một bức vẽ trên tường, vo tròn và búng thẳng nó vào sọt rác. Lọt thỏm.

" Em vờ ngốc đủ rồi chứ?"

Toàn căn phòng nín lặng, yên ắng đến mức âm thanh của làn gió nhẹ lướt qua cũng nghe thấy thật rõ rệt. Vài tia nắng yếu ớt quệt nhẹ lên bức vẽ chàng trai tuấn mĩ giữa loạt tranh thiên nhiên sống động khác.

Sau khoảng lặng dài lê thê, cậu giật ly trà khỏi tay Thế Huân một cách thô bạo, nắm áo anh lôi xuống giường.

"Dù anh biết hay không biết, cũng nên biến ngay khỏi đây, ngay bây giờ! Biến khuất mắt tôi!"

" Làm gì thế? Em bình tĩnh đi!"

"Cút đi! Anh biết hết rồi thì cút đi!" Lộc Hàm gào lên. Cậu chuyển sang bấu xé Thế Huân, điên dại hệt như đã đánh mất mọi ý thức.

Chàng quý tộc vẫn sẽ im lặng chịu đòn nếu Lộc Hàm khôn hồn chừa mặt anh ra. Ghì chặt cậu vào lòng như khóa lại bộ móng vuốt ghê gớm, Thế Huân vỗ nhẹ vai cậu trấn an.

Anh đã biết Lộc Hàm diễn kịch ngay từ khi đối diện với cậu tại thềm nhà. Linh tính, lý trí hay trái tim và mọi giác quan đều mách anh rõ, hình bóng của anh chưa từng vuột khỏi tâm trí cậu. Vờ quên anh, ấy chỉ là lớp ngụy trang cậu khoác lên mình để chống đỡ. Bộ dạng hung hăng của Lộc Hàm giống hệt với con nhím lúc xù lông, không phải nó tấn công mà là bảo vệ bản thân trong lúc sợ hãi.

Lần anh ép Lộc Hàm xuống bếp cũng chỉ vì thử lòng cậu. Biết anh không dùng được đũa, vì thế cậu chu đáo chuẩn bị thìa cho anh. Những gì thuộc về anh, cậu vẫn để ý kĩ và rất lưu tâm. Vị trí của anh trong cậu có lẽ không di dịch chút nào! Chính vậy, anh mới làm mặt dày đeo bám cậu suốt 30 ngày qua.

"Anh sai rồi, đã quá sai rồi. Nhưng không cần Hàm tha thứ đâu, chỉ cần Hàm về bên anh thêm lần nữa, anh sẽ thật yêu em, thật thương em, Hàm nhé!" Thế Huân tựa cằm lên mái đầu thoảng hương thơm dịu lạ, hôn nhẹ làn tóc quen. Anh ôm trọn Lộc Hàm bằng vòng tay nồng ấm "Tin anh, chàng trai mà em yêu đã rất tuyệt rồi!"

"Thật ư? Có thật là anh vừa nói đấy không Ngô Thế Huân?"

"Là thật!"

"Không phải! Anh đang cố lừa gạt tôi!" Lộc Hàm gạt mạnh tay Thế Huân. Cậu ép hết những giọt khóc xúc động vào lại tuyến lệ để đôi mắt chỉ còn mỗi tia thù hằn " Để xem, khi tôi rơi vào tay anh một lần nữa thì anh sẽ lại biến tôi thành cái gì nào? Dày vò tôi, hành hạ tôi, cho tôi sống dở chết dở hay hình phạt hay ho nào khác mà anh mới nghĩ ra hả?"

"Yêu, có tính là hình phạt không?"

"Yêu? Yêu tôi ư? Anh yêu tôi ư? Anh biết yêu ư?" Lộc Hàm hỏi dồn rồi buông lơi nụ cười khẩy đầy mỉa mai " Anh thích tôi, thích tôi đau đớn và khổ sở vì yêu anh. Có muốn hay cố gắng, tôi cũng chẳng quên được anh, trừ khi chết đi! Chính anh đã nói thế, anh tưởng tôi quên sao?"

" Nó thuộc về quá khứ. Vứt đi! Hãy chỉ nhìn vào hiện tại thôi, anh đang yêu em thật đấy!" Thế Huân vụng về thổ lộ. Tội nghiệp miệng lưỡi của anh, chỉ quen tuôn lời lẽ thâm độc hiểm ác nên cứ đơ đơ khi phải nặn ra mấy câu từ đáy lòng.

Đối diện với một Ngô Thế Huân mới mẻ này, tim Lộc Hàm rung rinh tựa cánh bướm dập dờn trong vạt nắng lung linh. Nhưng cậu đã vội dập tắt những thổn thức ngay sau đó. Thứ dăng sẵn trước mắt là hố bẫy hay hố tình thì cậu cũng không được phép rơi vào. Chỉ duy nhất một lần nữa cũng tuyệt đối không!

" Anh đi kiếm Lộc Hàm lúc trước mà nói những lời này. Còn với tôi, nó buồn cười lắm!"

" Vậy trả lại tôi đi!" Thế Huân lật ngay giọng điệu uy hiếp. Hai chữ " buồn cười " kia đã đụng chạm lòng tự tôn cao ngất của anh.

"Trả gì? Tôi nợ anh gì à? Mấy món quà đắt tiền hay mấy lần anh cứu tôi?"

 " Lộc Hàm lúc trước ấy, mau trả tôi!"

" Chết rồi! Tôi giết thằng ngu đần đó rồi! " Lộc Hàm cười lạnh ngắt. Khuôn mặt thanh tú của cậu chưa bao giờ u ám đến thế. Chất giọng cũng đanh lại, khô khốc như tiếng va chạm của những khối kim loại trơ trơ "Tôi thù nó còn hơn là thù anh! Nó không đáng sống! Sao nó có thể dễ dàng quên mất cả gia đình đã chết đau đớn cỡ nào chỉ vì kẻ thù là bố của anh. Cái thằng đần độn ấy, nó chỉ biết đâm đầu vào yêu trong khi anh coi thường nó và cả gia đình nó nữa! Nó bị coi khinh là đáng, nhưng sao nó để người ta tùy tiện xúc phạm tới những người thân đã mất. Một đứa bất hiếu và ngu muội như vậy, tôi không thể để nó sống được, anh hiểu chứ?"


" Không phải em! Là do anh thiểu não, không trân trọng sự hy sinh của em! " Thế Huân tự chửi thẳng mình.

Ngay lúc này, anh chỉ muốn băng ngược thời gian, về lại khi lần đầu tiên gặp gỡ để yêu thương cậu từ những giây phút ấy.

Nếu Lộc Hàm ngày trước không đáng sống như vậy thì anh còn đáng chết hơn ngàn lần! Thế Huân định nắm lấy những ngón tay mảnh dẻ nhưng Lộc Hàm vội rụt tay về. Cậu lùi người xuống tận góc tường, cách chàng quý tộc khá xa để anh hiểu ... thứ tồn tại giữa hai người giờ chỉ là khoảng cách. Cậu thừa nhận, mình vẫn rất muốn được bung thả con tim theo áng tình lắt léo này, nhưng nỗi đau Thế Huân mang tới đã thấm vào tận tủy xương mà cậu lại chẳng phải lũ cá vàng có trí nhớ ngắn hạn, nhanh chóng quên sạch bách mọi thứ rồi tung tăng bơi lội.

Những việc khủng khiếp từng xảy ra, nó luôn nằm chiễm chệ trong trí óc Lộc Hàm tựa loài rêu phong bám kín tường, dù nếu có nhổ sạch chúng thì màu xanh rêu vẫn còn nguyên đó. Thế Huân đã thẳng tay hủy hoại con người cũ của cậu, giờ lại muốn cậu về bên anh như trước ư? Anh tưởng, chỉ mỗi anh muốn Lộc Hàm trước đây thôi sao? Cậu cũng muốn lắm! Cuộc sống của cậu trước đây tuy chẳng mấy vui vẻ, nhưng ít ra cũng điểm chút sắc hồng tươi sáng. Còn Lộc hàm bây giờ không khác cái xác mục rỗng là mấy, khắp mình mẩy đều chít chi thương tật.

Khi Chung Nhân báo tin Thế Huân sắp tìm tới, hồn phách Lộc Hàm thất xiêu ngay tắp lự! Những suy nghĩ của cậu tách ra thành hai phe đối lập! Một nửa thì bủn rủn sợ sệt khi nghiêng về khả năng Gió Quỷ chỉ đang truy lùng con mồi bỗng dưng mất tích, nửa còn lại thì nhún nhảy sung sướng khi tưởng tượng ra cảnh chàng quý tộc ăn năn, dằn vặt. Và Lộc Hàm đã đánh cược với chính mình! Kệ Hứa Dực nổi khùng, cậu vẫn quyết định ở lỳ nơi nhà bên hồ, chờ ai đó. Để rồi tim cậu suýt văng ra khỏi lồng ngực khi tiếng gõ cửa vẳng bên tai. Thùy não Lộc Hàm căng ra hết cỡ khi chính thức đối diện Thế Huân sau nhiều ngày lẩn trốn. Như kế hoạch vạch sẵn, cậu vờ ngốc nghếch, vờ không biết tý ty gì về chuyện trước đây dù mọi tế bào đều rét run dưới ánh nhìn hồ nghi. Cũng may khi câu hỏi quỷ quyệt vừa sờ đến gáy, cậu đã kịp nghĩ ra chiêu trò ngất xỉu để thoát thân.

Lúc Thế Huân vừa bị Hứa Dực chì chiết và xua đuổi nhưng chỉ đứng im trầm tư, Lộc Hàm xót anh biết bao. Tính ngạo mạn ăn sâu vào máu chàng quý tộc vốn không cho phép bất kỳ một ai đánh giá mình. Anh luôn hạ thấp người khác và bắt họ phải ngoan ngoãn, nghe lời anh tuyệt đối như lũ rối óc ngắn. Thế mà trước những lời xúc phạm gay gắt của Hứa Dực, Thế Huân lại không chút phản ứng. Có phải anh đã học cách nhẫn nhịn từ những mất mát và thiếu vắng? Giao ước ngầm giữa hai chàng trai khiến Lộc Hàm tức điên, giận lại thêm giận Thế Huân hơn! Kiên nhẫn của anh hóa ra cũng chỉ gói gọn trong 30 ngày! Chút thời gian ngắn ngủi này thậm chí còn chẳng đủ làm lu mờ đôi tý dư âm của quá khứ, huống hồ là cả mảng ký ức tối tăm.

Những lời độc ác, những hành động máu lạnh, những vùi dập tàn nhẫn Thế Huân từng trút lên Lộc hàm, ... hết thảy đều như găm sâu vào khối óc cậu vết rạch sâu hoắm. Đừng hòng nó lạnh lặn với chỉ chút ít bù đắp của anh! Đập nát gương rồi thì chỉ còn những mảnh vỡ, Lộc Hàm sợ chạm vào sẽ lại đứt tay.

"Những gì cần nói, tôi đã nói hết. Anh nghe cũng đủ rồi. Giờ thì đi đi!" Mặt cậu lạnh tanh, không hề vướng nét luyến tiếc hay đắn đo.

"Đừng thế mà! Anh ..."

" Anh cố ý không hiểu sao? " Lộc Hàm đột ngột ngắt lời Gió Quỷ. Cậu gần như hét toáng lên:

" Tôi bảo anh biến! Biến đi!"

"Anh đã cố gắng lắm, thế vẫn chưa đủ làm em hài lòng? " Giọng Thế Huân khản đặc. Có thứ nỗi đau thâm trầm như đang đè nghẹt vòm họng.

"Hài lòng dễ thế ư? Không đời nào! " Lộc Hàm nhếch miệng " Tôi trước kia đau vô số lần, cũng đâu khiến anh thỏa mãn!"

"Vậy em muốn tôi thế nào?"

"Tôi phải hỏi anh chứ? Anh muốn gì ở tôi nữa nào? Hay tôi chưa phát điên, chưa tự kết liễu đời như mẹ anh nên anh chưa thể buông tha?"

"Hàm thôi đi! " Thế Huân rít lên tức tối!

Mẹ trong anh vẫn luôn có một giới nghiêm nhất định mà người khác khó động chạm tới, nhất là sau giấc mơ qua. Lỗi lầm đều xuất phát từ anh và anh cũng đã chườn mặt và hạ mình cho cậu thoải mái sỉ vả. Cậu tấp thù hận lên anh bao nhiêu cũng đáng, còn mẹ hoàn toàn không liên can.

Lộc Hàm cười nhạt. Anh vẫn đặt người mẹ ấy lên trên hết thì còn ngăn tim nào chứa cậu  đây? Cậu không phủ nhận sự lột xác ngoạn mục của chàng quý tộc những ngày ở đây nhưng ... chưa đủ... Sau bao yêu thương được đánh đổi bằng máu và nước mắt, lòng cậu lạnh ngắt lắm rồi! Tim cậu dù có rung động trước anh nhưng nó đang rướm máu, chưa thể đập những nhịp yêu. Chất sống trong cậu kiệt cạn rồi, nuôi một hơi thở còn khó chứ đừng nghĩ tới việc quay về với chàng trai từng ép cậu xuống địa ngục.

"Anh đi hay tôi tự tử? " Lộc Hàm tuyên bố chắc nịch. Không dọa dẫm, đây chính xác là một quyết định.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro