Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Từ ngày hôm đó, thái độ của Ngô Thế Huân đối với Phác Xán Liệt và Biên Bá Hiền đã khá lên nhiều, bọn họ cũng khá hợp tính nhau, thường xuyên qua lại, sắp trở thành bạn, hắn cũng không thường dính vào Trương Nghệ Hưng nữa, cho nên có rất nhiều không gian tự do. Trương Nghệ Hưng cũng chủ động nhiều hơn với Ngô Thế Huân, anh bắt đầu dò hỏi gia cảnh nhà hắn, rồi trường học, bạn bè, cuộc sống, nhưng Ngô Thế Huân vẫn một mực ấp úng đáp bừa, dường như không muốn để cho anh biết quá nhiều chuyện của mình. Tất cả về Ngô Thế Huân, giống như bị trùm lên một tầng sương mù mong mỏng, không nhìn rõ, đoán cũng không ra, rốt cuộc là tại sao chứ? Trương Nghệ Hưng chỉ biết là hắn có một người anh ở Mỹ, còn có hai anh em tốt là Kim Chung Nhân và Hoàng Tử Thao, còn nữa, sinh nhật của hắn, 12 tháng 4.

" Mười hai tháng tư ?! Đó không phải là ngày thành lập trường chúng ta sao? " Trương Nghệ Hưng vừa nghĩ tới vấn đề này thì nhảy cỡn lên, hù dọa luôn Phác Xán Liệt và Biên Bá Hiền đang luyện tập.

"Anh Nghệ Hưng sao vậy?" Biên Bá Hiền còn cố ý sờ trán Trương Nghệ Hưng xem có phải lên cơn sốt hay không.

"A! Không có gì! Anh. . . chẳng qua là anh đột nhiên nghĩ đến hôm kỷ niệm ngày thành lập trường 12 tháng 4, không phải chúng ta sẽ đến diễn sao, mau luyện tập bài hát để biểu diễn đi!"

"Anh Nghệ Hưng, không phải bây giờ chúng ta đang tập sao?" Ngay cả Phác Xán Liệt đang trong trạng thái vui vẻ cũng phải trợn mắt trắng.

"Ờ ha! Ha ha xin lỗi, đầu óc anh hơi kém, mau mau tập thôi!"

Tiếng đàn ghi-ta vang lên, nhịp điệu du dương bồng bềnh vang vọng cả căn phòng, là "Ôm" của Mayday.

Buổi luyện tập kết thúc, Trương Nghệ Hưng lén gọi Biên Bá Hiền vào một góc, thì thầm nói: "Bạch Bạch, anh muốn thương lượng với cậu chuyện này."

"Chuyện gì vậy anh Nghệ Hưng?"

"Chính là. . . ừm. . . ngày thành lập trường đó, vừa đúng là sinh nhật Thế Huân, anh muốn cho em ấy một điều bất ngờ làm quà sinh nhật, bài "Ôm" này, có thể cho anh hát được không?"

Biên Bá Hiền im lặng mấy giây, mở miệng nói: "Anh Nghệ Hưng, anh có biết anh đang nói gì không? Anh thích Ngô Thế Huân hả?"

"Ây da đâu có! Bạch Bạch, cậu đừng nghĩ lung tung được không? Chẳng qua anh cảm thấy sinh nhật em ấy cũng nên có quà, vừa vặn vào ngày thành lập trường thì muốn hát tặng em ấy thôi!"

Trương Nghệ Hưng xua tay tỏ ý bác bỏ, nhưng chính anh lại không biết rằng, mặt mình đã đỏ đến nhường nào.

Tất cả đều bị Biên Bá Hiền thu vào trong mắt, cậu nhìn người trước mắt rõ ràng thích muốn chết nhưng vẫn phủ nhận này, không khỏi cười ra tiếng, sau đó lại giả bộ bừng tỉnh hiểu ra: "À như vậy à. . . Vậy cũng được!"

"Thật à?" mắt Trương Nghệ Hưng lập tức lấp lánh.

"Thật chứ !"

"Bạch Bạch tốt quá đi!"

Trương Nghệ Hưng tiện tay khoác lên vai Biên Bá Hiền, nhưng đột nhiên nghĩ tới điều gì, đem ngón trỏ đặt ở trên miệng nói: "Nhưng mà chuyện này chỉ có cậu biết anh biết, không thể nói cho người khác biết, đặc biệt là Phác Xán Liệt miệng rộng! Ngộ nhỡ cho cậu ta biết, cậu ta nhất định sẽ nói cho Thế Huân, đến lúc đó còn gì là bất ngờ nữa."

"Được rồi em biết rồi! Anh Nghệ Hưng yên tâm đi!"

"Được ! Bạch Bạch em thật tốt quá mà!"

Biên Bá Hiền tuân thủ ước định không nói cho ai, Trương Nghệ Hưng gọi điện thoại cho Ngô Thế Huân trước một ngày, dặn đi dặn lại hắn nhất định phải tới buổi lễ, nói một đống nào là EXO lần đầu tiên biểu diễn ở trường học, rồi đây là một buổi lễ vô cùng trọng đại. Đến khi Ngô Thế Huân trả lời nhất định sẽ tới thì Trương Nghệ Hưng mới yên tâm được.

Buổi kỷ niệm diễn ra vô cùng khí thế, Trương Nghệ Hưng ở phía sau sân khấu vẫn chăm chỉ ôn lại bài 《 Ôm 》, phải chắc chắn đã chuẩn bị cho mình tư thái tốt nhất để hát bài này. Trước đây từng biểu diễn ở quán rượu rất nhiều lần nhưng chưa lần nào lại căng thẳng như hôm nay vậy, tới nổi mồ hôi chảy ra từ trán và lòng bàn tay, anh còn lén lút thò đầu ra xem Ngô Thế Huân ngồi ở đâu.

Hôm đó Ngô Thế Huân mặc rất đơn giản, áo sơ mi trắng, tóc màu vàng kim, cứ như vậy ngồi lẳng lặng chăm chú xem biểu diễn. Không biết tại sao, chung quanh hắn có một quầng sáng lấp lánh, đây chính là tự thể phát sáng sao?

Trương Nghệ Hưng gõ mình đầu một cái, tự cười nhạo ý tưởng hoang đường của mình. Trên sân khấu, người chủ trì đã bắt đầu giới thiệu: "Tiếp theo, xin mời ban nhạc nổi danh hoa mỹ nam EXO của trường chúng ta biểu diễn!"

Tiếng vỗ tay như sấm rền vang lên, Ngô Thế Huân vừa nghe đến tên EXO, cả người giật mình một cái, lập tức ngồi thẳng dậy, kéo dài cổ tìm kiếm bóng dáng Trương Nghệ Hưng.

Đi lên sân khấu là ba thiếu niên mặc đồ trắng, nhưng đứng ở trên cùng không phải hát chính Biên Bá Hiền, mà là Trương Nghệ Hưng một thân đồ trắng, áo 3 lỗ trắng, âu phục trắng dài, quần tây trắng, giày trắng, còn có da thịt trắng nõn của anh, thiên sứ xuất hiện. Ngô Thế Huân tâm tâm niệm niệm nhìn Trương Nghệ Hưng giờ phút này không biết đã mê hoặc bao nhiêu người, trong đó bao gồm cả hắn.

Đèn pha chiếu trên người Trương Nghệ Hưng, lúc này âm nhạc vẫn chưa vang lên, trong loa truyền tới thanh âm của Trương Nghệ Hưng: "Hôm nay là ngày kỉ niệm 90 năm thành lập trường, cũng là ngày sinh nhật một người bạn tốt của tôi, bài hát này tôi muốn tặng cho em ấy, nhân tiện nói với em ấy một câu, Ngô Thế Huân, sinh nhật vui vẻ."

Dưới sân khấu lập tức náo động, mọi người sôi nổi thảo luận xem Ngô Thế Huân là ai, ở lớp nào, sao lại có phúc để cho Trương Nghệ Hưng, một tay ghi-ta của EXO chúc mừng sinh nhật, cũng vì hắn mà hát.

Tiếng nhạc cắt đứt mọi bàn tán, một thanh âm trong trẻo vang lên: "Gỡ xuống lớp mạt mạ, để tự do sải cánh tới những chân trời mơ ước, chiếc xe bí đỏ trong đêm cổ tích, mang theo chiếc giày thủy tinh. . ."

Ngô Thế Huân nhìn Trương Nghệ Hưng đứng ở vị trí hát chính vốn thuộc về Biên Bá Hiền kia, miệng đã giương thành chữ O, hắn tiếp tục ngơ ngác nhìn như vậy. Hắn chưa từng nghe qua Trương Nghệ Hưng hát, trước kia trên sân khấu, Trương Nghệ Hưng chỉ đứng ở bên trái đánh ghi-ta, không hát một lời, mà hôm nay, anh ấy lại vì mình hát lên một ca khúc. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới thanh âm của anh lại dễ nghe như thế, tựa như dòng suối trong vắt ở khe núi vậy, bây giờ anh ấy giống như con Kỳ Lân trước ngực mình, có thể trị khỏi tất cả vết thương, tẩy sạch mọi tâm hồn.

"Là ai sẽ yêu tôi đây, và nắm chặt lấy bàn tay tôi. . ."

Toàn trường theo tiếng hát Trương Nghệ Hưng bắt đầu đồng ca, mỗi người đều phe phẩy cây gậy phát sáng trong tay, như có điều suy nghĩ, có những đôi tình nhân ngồi cạnh nhau, sẽ ôm chặt lấy đối phương. Mắt Trương Nghệ Hưng hướng về phía xa, dừng tiêu điểm tại nơi nọ, vừa đúng là nơi Ngô Thế Huân ngồi. Trương Nghệ Hưng thấy được hắn, cứ như vậy nhìn chằm chằm hắn, sau đó nở nụ cười tươi như hoa.

Khóe mắt giống như có vật gì đang lấp lánh, Ngô Thế Huân lấy tay đi lau một chút mới phát hiện ra là nước mắt. Những năm gần đây hắn cô đơn sống trong một căn nhà lớn không có linh hồn, Ngô Diệc Phàm chỉ biết mỗi tháng đúng ngày giao tiền cho hắn, ngay cả một câu quan tâm cũng không có, bình thường mặc dù có Kim Chung Nhân và Hoàng Tử Thao bên cạnh, nhưng dù sao nam sinh vẫn còn rất ngây thơ, bọn họ vĩnh viễn sẽ không biết mình thực sự muốn gì, từ trước tới giờ không có ai như Trương Nghệ Hưng, có thể vì hắn làm chuyện gì đặc biệt, cho tới bây giờ cũng không có. . .

"Ôm lấy tôi, trao cho tôi những nụ hôn, tình yêu của tôi ~~~~ xin đừng đi. . ."

Cuối cùng bài hát này đã tới hồi kết, Ngô Thế Huân cũng không nhịn được nữa, đứng lên xông phá đám người, chạy thật nhanh ra khỏi hội trường.

Trương Nghệ Hưng đã hát xong nhưng lại thấy bóng người Ngô Thế Huân bước nhanh đi, là mình đã hù em ấy sao? Em ấy không vui? Trương Nghệ Hưng không nghĩ được nhiều như vậy nữa, lập tức lao xuống sân khấu, vọt ra hội trường tìm Ngô Thế Huân.

Tay phải đột nhiên bị một cỗ lực thật mạnh kéo lại, Trương Nghệ Hưng quay đầu nhìn lại, là Phác Xán Liệt.

"Anh Nghệ Hưng, đừng đi." Sự nghiêm túc dị thường đã lấp đi vẻ mặt vốn vui vẻ của Phác Xán Liệt.

"Xán Liệt sao thế? Anh bây giờ có việc gấp phải đi tìm Thế Huân!"

"Em cũng có việc gấp muốn tìm anh."

"Ây ya có chuyện gì chờ anh tìm em ấy xong rồi quay lại tìm cậu được không? Thế Huân lạ lắm, bây giờ anh phải đi xem chút!"

"Còn em ?"

"Cái gì?"

"Anh thích nó phải không?"

"Anh. . ."

Trương Nghệ Hưng muốn phản bác nhưng lại bị Phác Xán Liệt cắt lời: "Đừng có chối, kẻ ngu cũng nhìn ra anh thích nó, chỉ một mình anh không biết, trong mắt anh chỉ có nó, anh có nghĩ tới em hay không?"

"Xán Liệt, cậu có ý gì?"

Trương Nghệ Hưng mơ hồ cảm thấy không đúng lắm, anh luôn xem Phác Xán Liệt là em trai ruột, chưa bao giờ có những thứ tình cảm khác, Xán Liệt bình thường đối với anh đều vạch ra ranh giới rõ ràng, y cũng tự nhiên trở thành em trai mà mình yêu quý, nhưng Xán Liệt bây giờ lại bày tỏ thứ tình cảm đặc biệt này với mình sao?

"Từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, mùa đông năm ấy ở cửa nhà em, em đã thích anh."

"..."

Sau mấy giây yên lặng, Trương Nghệ Hưng cũng lên tiếng: " Đúng, anh thích em ấy."

Trương Nghệ Hưng bây giờ rất hỗn loạn, anh không biết mình đang suy nghĩ gì, cũng không biết mình nên nói cái gì, anh chỉ hy vọng có thể mau sớm đến bên cạnh Ngô Thế Huân, hy vọng tình cảm của Phác Xán Liệt đối với mình sớm biến mất, không muốn để cho y càng lún càng sâu.

Phác Xán Liệt cười khổ một tiếng, buông lỏng bàn tay nắm Trương Nghệ Hưng: "Em biết, anh đi đi."

"Thật xin lỗi, Xán Liệt."

Trương Nghệ Hưng xoay người đi về phía trước, anh không đành lòng thấy vẻ mặt mất mát của Phác Xán Liệt, anh bây giờ chỉ có thể nói một câu "Thật xin lỗi" .

Thật xin lỗi, nếu như có cơ hội, anh nhất định sẽ bồi thường thật tốt cho cậu, sự bồi thường của anh trai đối với em trai.

Trương Nghệ Hưng đi vòng quanh sân trường, tìm kiếm bóng dáng của Ngô Thế Huân, cuối cùng cũng tìm thấy hắn dưới một thân cây.

"Thế Huân?"

Thiếu niên giống như là bị kinh sợ, vội vàng quay đầu nhìn về phía người gọi hắn, đúng lúc này, Trương Nghệ Hưng thấy được khóe mắt hắn phát ra ánh sáng.

Trong lòng đột nhiên quặn đau, anh từ từ đến gần Ngô Thế Huân, nâng mặt hắn lên, nhẹ nhàng lau đi giọt nước nơi khóe mắt, dùng giọng nói ôn nhu đến không ngờ: "Tại sao lại khóc chứ ? Hôm nay là sinh nhật em mà, muốn em cười cơ! Câu cuối cùng anh hát là xin đừng đi xin đừng đi, sao em lại lỡ lòng đi luôn chứ ? Làm anh lo lắng quá mà!"

Thân thể đột nhiên bị người trước mắt ôm vào ngực, Trương Nghệ Hưng nghe được một giọng mũi: "Trương Nghệ Hưng anh là tên đại bại hoại! Tại anh làm em khóc! Rốt cuộc anh dựa vào cái gì mà khiến cuộc sống của em hỏng bét cả lên, dựa vào cái gì khiến em không biết làm sao, dựa vào cái gì khiến em mỗi thời mỗi khắc trong đầu đều là anh!"

"Chỉ vì anh là Trương Nghệ Hưng."

Giống như đã từng nghe qua câu trả lời này, Ngô Thế Huân cuối cùng cũng hết khóc mỉm cười, hóa ra khi hai người thường xuyên ở chung với nhau, không chỉ hành động, ngay cả phương thức nói chuyện cũng giống nhau như đúc.

"Ngô Thế Huân." Trương Nghệ Hưng lẳng lặng dựa vào vai hắn, lẳng lặng kêu tên hắn.

"Hửm ?"

"Chung một chỗ đi."

"Anh nói gì cơ? !" Ngô Thế Huân không dám tin vào lời mình nghe được, vội vàng kéo Trương Nghệ Hưng ra rồi nắm lấy bả vai anh, nhìn vào đôi mắt hổ phách của anh, hỏi lại một lần nữa: "Lặp lại lần nữa đi, vừa rồi em nghe không rõ."

Trương Nghệ Hưng lộ ra má lúm đồng tiền nhàn nhạt, cũng nhìn chằm chằm ánh mắt Ngô Thế Huân, nói: "Anh nói, chúng ta chung một chỗ đi, đường đường chính chính, chung một chỗ!"

Một đêm này , Ngô Thế Huân nhận được quá nhiều quá nhiều sự ngạc nhiên, đầu óc hắn hoàn toàn không thể chịu đựng được nhiều điều bất ngờ như vậy, hắn bây giờ hoàn toàn rơi vào tình trạng ngây ngốc.

Trương Nghệ Hưng nhìn dáng vẻ ngơ ngác của Ngô Thế Huân, không khỏi cười vui vẻ hơn: "Đồ ngốc." Tiếp đó giống như quỷ thần xui khiến vậy, Trương Nghệ Hưng hôn lên môi Ngô Thế Huân. Như lông vũ nhẹ nhàng lướt qua, lại có thể để cho Ngô Thế Huân hiểu ra cả đời.

Cứ nhẹ nhàng hôn như vậy, hoàn toàn khiến cho Ngô Thế Huân tỉnh táo lại. Nhìn Trương Nghệ Hưng vì xấu hổ mà chạy đi, Ngô Thế Huân đuổi theo, kéo tay của người kia hướng vào trong ngực mình.

"Di Hưng, làm xong chuyện xấu liền muốn chạy sao? Không đơn giản như vậy nha!"

Ngô Thế Huân dùng môi mình lần nữa dán lên đôi môi mềm mại của Trương Nghệ Hưng, hắn hôn thật sâu người thiếu niên mình yêu tha thiết trước mặt này, thật hy vọng có thể mãi mãi hôn như vậy, vĩnh viễn không buông ra.

Trương Nghệ Hưng hưởng thụ nụ hôn lãng mạn mà Ngô Thế Huân mang đến, cho đến khi không thở nổi mới đẩy hắn ra.

"Di Hưng anh không sao chứ? A! Đều tại em! Quên mất anh bị bệnh!" Ngô Thế Huân áy náy xoa tóc mình.

"Không sao. . ." Trương Nghệ Hưng một bên mở miệng thở hổn hển, một bên nắm tay Ngô Thế Huân an ủi hắn, "Anh không sao, cho dù. . . Là như vậy, anh cũng rất. . . Rất vui, anh. . . Rốt cuộc. . . Đem tình cảm của mình kìm nén lâu như vậy mang ra."

Ngô Thế Huân không biết giờ phút này nên nói cái gì, hắn ở đáy lòng âm thầm thề, nhất định phải dùng hết tất cả khí lực của mình để bảo vệ người trước mắt này. Hắn lấy dây chuyền Kỳ Lân trước ngực mình xuống đeo lên cổ Trương Nghệ Hưng.

"Đây là tín vật đính ước, em không cho phép thì không được lấy xuống!"

Bây giờ thì không cần dây chuyền Kỳ Lân kia nữa, chỉ cần có anh ở bên, lòng em sẽ yên bình.

" Ừ." Trương Nghệ Hưng ngơ ngác nhìn Kỳ Lân trên cổ, cảm thấy nó rất có linh khí, giống như Ngô Thế Huân vậy.

"Sau đó. . ." Ngô Thế Huân đưa một tay ra hiệu mời với Trương Nghệ Hưng "Cuộc sống sau này, cùng nhau đi nhé!"

Trương Nghệ Hưng đưa tay phủ lên, cùng Ngô Thế Huân mười ngón tay đan chặt, cười ấm áp.

"Sinh nhật vui vẻ, Thế Huân."

-TBC-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro