chap 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lan Khuê ngồi trong phòng nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm mưa rơi,những giọt mưa vô tình rơi trên mái hiên làm cho lòng người càng thêm cô liêu,Phạm Hương rời đi là do nàng mong muốn không phải sao,vì cớ gì nàng lại cảm thấy mất mát,gần nữa tháng trôi qua nàng tựa như đang mê mang trong mộng,mỗi khi đi ra ngoài cũng thường hay quay đầu lại xem có ai ở phía sau hay không,có lẽ ở trong vô thức nàng đang mong đợi sẽ có ai đó ôn nhu gọi mình hai từ cục cưng,đã lâu rồi nàng không có nghe danh từ này,  Lan Khuê không biết ba từ Phạm Hương tồn tại như thế nào trong lòng mình,hình ảnh bóng lưng cô liêu tịch mịch mà Phạm Hương lưu lại khi rời đi Phong Tình Tuyết vẫn còn in sâu trong tâm trí nàng.

Lan Khuê nghe thuộc hạ của Hạ Hầu Dương thám thính được Phạm Hương đang ở Phong thần giáo,bất quá bên ngoài có một đạo kết giới làm cho ngoại nhân không thể tiến vào,kẻ nào chạm đến kết giới cũng đều chết không toàn thây,nàng nghĩ có lẽ Phạm Hương đang tịnh dưỡng cho nên mới tạo ra kết giới ngăn người khác quấy nhiễu, Lan Khuê trầm mặc nhìn thanh Huyền Băng thần kiếm trong tay mình,ngày đó Phạm Hương rời đi nàng quên mất việc mang nó trả cho đối phương, Lan Khuê bất chợt nghe được tiếng mèo kêu ở bên ngoài,nàng đi ra khỏi phòng nhìn thấy có một con mèo nhỏ bộ lông trắng như tuyết đang bị mắc mưa,nàng nhanh chống chạy ra ngoài mang nó vào phòng.

Lan Khuê đi lấy khăn lau khô nước mưa trên người con mèo,cảm thấy nó thật đáng thương,cũng không biết phụ mẫu của nó đang ở nơi nào,chủ nhân tại sao lại bỏ rơi nó ở bên ngoài trời lạnh giá như vậy,nàng không hề nhận ra đây là Nguyên Anh Tử hóa thân thành,Nguyên Anh Tử vốn là con miêu tinh tu luyện thành người,Nguyên Anh Tử dùng ánh mắt to tròn long lanh của con mèo quan sát Lan Khuê,cảm thấy nữ nhân này quả thật "không tệ",khó trách thân ái của nàng lại yêu thích nữ nhân này,còn làm cho nàng đi bảo vệ nữ nhân này nữa chứ,nghĩ đến đây Nguyên Anh Tử đã thấy không vui,kiêu ngạo vễnh mông lên ngoắc đuôi mấy cái liền tự ý leo lên giường nằm,bỏ mặt cho Lan Khuê thất thần nhìn cử động của nàng.

Lan Khuê cảm giác con mèo này có khí chất thật là kiêu ngạo,nàng mỉm cười lắc đầu,cảm thấy tính khí của nó thật giống với Phạm Hương,cũng không biết tên quỷ háo sắc đó bây giờ thế nào,có lẽ đang gây hại cho cô nương vô tội nào đó,nàng biết Phạm Hương muốn khôi phục nguyên khí thì chỉ có hai biện pháp đó là hút nguyên khí của người khác hoặc là hấp thụ âm khí của xử nữ,mà biện pháp nào cũng là hại người, Lan Khuê đang suy nghĩ thì Hạ Hầu Đinh Quân đến tìm nàng,hắn mang theo rất nhiều nhánh hoa đào,hắn biết Lan Khuê thích hoa đào,bình thường cũng là do hạ nhân mang hoa đến thay vào bình hoa,hôm nay hắn muốn viện lý do để đến gặp nàng.

"Khuê nhi bên ngoài thời tiết rất lạnh,tại sao không mặc thêm áo ấm"

Hạ Hầu Đinh Quân cởi ra áo khoác choàng lên người Lan Khuê nhưng bị cự tuyệt,hắn biết nàng bướng bĩnh thường không ngoan ngoãn để cho hắn chiếu cố,nhưng hắn có rất nhiều thời gian để lấy lòng nàng,tin tưởng sau này nàng cũng sẽ lại tiếp nhận tình cảm của hắn,Hạ Hầu Đinh Quân kinh ngạc khi nhìn thấy con mèo lúc nãy mình quăng ra ngoài lại đi đến nơi này.

"Con mèo tại sao lại ở chỗ này ?"

Nguyên Anh Tử nhìn thấy Hạ Hầu Đinh Quân liền nổi cơn thịnh nộ,lúc nãy nàng đi lạc trong Quang Thánh điện mà không biết phòng nào là của Lan Khuê,xui xẻo đi nhầm phòng của hắn,nàng bị hắn thô bạo quăng ra ngoài trời,báo hại nàng cũng liền một thân ướt sủng.

"Nó là sủng vật của ta,ngươi nghĩ muốn làm gì"

Lan Khuê nhìn thấy Hạ Hầu Đinh Quân lại muốn mang con mèo đi quăng bỏ nàng nhanh chống ngăn cản,nàng biết hắn từ trước đến nay rất ghét mèo,càng không muốn nhìn thấy,nhưng hắn không thể nhẫn tâm đi vứt bỏ con mèo đáng thương này.

"Ta cảm thấy con mèo này có vấn đề,Khuê nhi ngươi nhìn xem ánh mắt của nó thật là yêu nghiệt,con mèo bình thường làm sao có thể mang theo loại ánh mắt này"

"Con mèo đáng yêu như thế ngươi lại nói nó yêu nghiệt,ánh mắt của ngươi mới là có vấn đề,đêm đã khuya ngươi nên trở về phòng mình đi"

"Nhưng ta chưa buồn ngủ,đã lâu rồi chúng ta không có trò chuyện,hay là hôm nay hàn huyên tâm sự một chút đi"

Hạ Hầu Đinh Quân mỉm cười ôn nhu nắm lấy tay Hoàng Mĩ Anh,Nguyên Anh Tử đang nằm trong lòng Lan Khuê dùng móng vuốt sắc nhọn cào lên bàn tay của hắn một cái,giúp thân ái đuổi đi tình địch,thuận tiện trả thù chuyện lúc nãy hắn quăng nàng ra ngoài mưa,Hạ Hầu Đinh Quân bị đau hốt hoảng rút tay về,Lan Khuê mỉm cười xinh đẹp vì hành động của con mèo,nàng cảm thấy nó cũng thật quỷ quyệt.

"Ngươi không buồn ngủ nhưng ta đã buồn ngủ,ta muốn nghỉ ngơi"

Hạ Hầu Đinh Quân thấy Lan Khuê không có ý lưu mình lại,hắn cũng không miễn cưỡng nhanh chống xoay người rời đi,không hiểu vì gì gần đây mỗi lần nàng gặp hắn đều có ý lẫn tránh,rốt cuộc thì nguyên nhân là do hắn hay là do nàng đây,tâm trạng của nữ tử thật khó lý giải,tâm trạng của Lan Khuê càng thêm khó đoán,từ trước đến nay nàng luôn trầm lặng,vui vẻ cũng rất ít biểu lộ ra ngoài,ưu phiền càng giữ trong lòng không nguyện chia sẽ cùng ai khác.

Lan Khuê thấy Hạ Hầu Đinh Quân đã rời đi liền nhanh chóng đóng cửa phòng lại,nàng biết hắn vẫn còn tình cảm với mình,nhưng nàng không thể đáp lại,chỉ đành giả bộ vô tình một chút,nàng ôm con mèo đến bên giường,cẩn thận đắp mền cho nó,cảm thấy nó cũng tựa như nàng không thân không thích,cô độc ở trên nhân gian,đã từng có một người cho nàng lời hứa hẹn,muốn mang đến cho nàng cuộc sống tiêu diêu tự tại không có bất kỳ ràng buộc nào,nhưng nàng lại không thể nắm giữ,nàng cảm giác bản thân thật ích kỷ và nhẫn tâm khi làm tổn thương người từng đối tốt với mình,nàng áy náy vì đã để cho Phạm Hương thống khổ rời đi,chỉ mong sau này Phạm Hương sẽ tìm được hữu nhân duyên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro